CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Đả tự: webtruyen.com
Hai người cùng ngồi dậy, lúc này mới bắt đầu xem xét kỹ tầng thứ bảy của Linh Lung tháp.
Không gian hư vô giống như vũ trụ mênh mông vô bờ, một dòng sông cuộn sóng
giắt qua ở phía trên hai người bọn họ, thời khắc này đang vội vã trôi
mau.
Xung quanh bọn họ, tất cả chỉ là một bầu trời đầy sao bao la bát ngát. Ngay cả nơi mà bọn họ đang đứng, cũng đột nhiên biến thành
một mảnh hư vô tăm tối.
Lực hút Trái Đất dường như chẳng có
bất kỳ tác dụng gì đối với không gian nơi đây, nhìn dòng sông giắt ngang qua trên đỉnh đầu bọn họ, Phượng Cửu Ca thật sự cảm thấy thế giời này
kỳ thực đã hoàn toàn điên đảo.
Vân Ngạo Thiên ngước nhìn dòng
sông trên đầu, môi bạc khẽ nhếch có chút đăm chiêu. Hắn nhìn về phía
Phượng Cửu Ca, lại thấy nàng cũng đang nhìn hắn.
“Xem ra chúng ta thật sự có tâm linh tương thông rồi.” Hai người cùng nghĩ như nhau.
Bức tranh dạng khối lắp ghép ở tầng ba, hình ảnh cuối cùng không phải chính là dòng sông này sao, còn có cả một cái hộp treo ở trên nữa?
Phượng Cửu Ca nhớ tới viên Dạ Minh châu lúc mình ở tầng năm đối đầu với đám
dơi hút máu đã quăng ra, mà lòng đau như cắt, lúc này đã lên được tầng
bảy, không lấy được bảo bối kia, tuyệt không cam lòng.
“Tìm thôi. Cái hộp đó chắc không chạy khỏi nơi này được đâu, sớm muộn gì nó cũng là của chúng ta.”
Vân Ngạo Thiên chỉ chỉ dòng sông ở trên đầu, thần sắc hơi nghiêm: “Điều đó cũng chưa chắc.”
Phượng Cửu Ca ngẩng đầu, nhìn thấy cái hộp trong tranh kia đang ở trong lòng
sông, theo sóng cuốn trôi đi, chẳng biết sẽ bị dòng nước cuốn về đâu.
Lòng nàng khẽ thắt lại, vội vàng muốn nhún người nhảy lên bắt lấy chiếc hộp, lại phát hiện mình bật nhảy hồi lâu mà độ cao nhảy được vẻn vẹn chỉ có
nửa thước, ngay cả một cọng lông tơ của chiếc hộp cũng chạm không tới.
“Bảo bối của ta…” Phượng Cửu Ca vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn
chiếc hộp theo sóng trôi đi, mà nàng thì phải đứng tại chỗ bất lực ngó
theo.
Vân Ngạo Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào dòng sông cuộn sóng, chả biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Phượng Cửu Ca thấy thế bèn đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, mắt híp lại, cười như không cười: “Phu quân, hồn đi nơi nào rồi?”
“Viên nội đan của bò cạp lửa thiên ma kia đâu?” Mắt Vân Ngạo Thiên chớp nhẹ một cái, hỏi thẳng.
Ý chí cảnh giác của Phượng Cửu Ca được nâng lên: “Chàng muốn đòi lại?”
“Muốn sống thì đưa đây, ta cho nàng một bảo bối mới.”
Mắt khẽ chuyển, nhưng vẫn là lấy viên nội đan bò cạp lửa thiên ma từ trong nhẫn chứa đồ ra, đưa cho Vân Ngạo Thiên.
Phượng Cửu Ca nàng không phải là người chỉ vì một bảo bối mà ngay cả mạng cũng không cần.
“Bảo bối mới không lợi hại, ta sẽ không để yên cho chàng.”
Chẳng qua là ngẫu nhiên sẽ vì bảo bối mà liều mạng một phen.
Vân Ngạo Thiên cầm lấy viên nội đan ma thú màu đen pha đỏ, dùng lực, trực
tiếp ném về phía dòng sông lơ lửng trên không trung kia. Một cơn sóng
trào cuồn cuộn kéo tới, viên nội đan ma thú cấp mười ba trong nháy mắt
đã biến mất.
Phượng Cửu Ca thấy thề liền hít vào một ngụm khí
lạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, thầm mắng một câu đồ phá
gia chi tử.
Chỉ trong chốc lát, gió nổi mây phun.
Dòng sông vốn yên tĩnh bởi vì viên nội đan ma thú rơi vào, trong nháy mắt nổi điên, bọt nước văng tứ tung.
Vô số dòng nước mạnh điên cuồng lao về phía bọn họ. Cái thứ không xương
yếu ớt đó, giờ đây giống như dưỡi dao sắc bén nhất trên đời, giận dữ xóa sạch mọi thứ, khí thế trùng trùng cuồn cuộn tới.
Phản ứng đầu
tiên của Phượng Cửu Ca chính là đưa tay kéo lấy tay Vân Ngạo Thiên, sau
đó dốc hết sức bỏ chạy. Thế mà Vân Ngạo Thiên lại không chút hoang mang, đứng yên tại chỗ không chút động đậy, sừng sững như núi.