Đả tự: webtruyen.com
Áp lực của nước, không khí ít ỏi, khiến cho con người ta ngạt thở.
Phượng Cửu Ca chỉ cảm thấy cổ mình như bị người ta bóp chặt, lòng ngực lại
càng giống như bị một tảng đá nặng đè lên trên, đau đớn không chịu nổi.
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy eo nàng, kéo cả người lên, đem nàng từ dưới đáy nước túm lấy, ngũ tạng lúc này như bị xé nát.
Vân
Ngạo Thiên ở trên mặt nước hít sâu vài hơi, đem miệng áp lên trên môi
Phượng Cửu Ca, có chút bất chấp mà trói buộc nàng trong lòng.
Không giống như đang hô hấp nhân tạo, mà là giống như đang triền miên mút lấy thì đúng hơn.
Đôi môi bạc kien nghị tiếp xúc với hai cánh môi mềm mại, cái cảm giác đó, thật là tuyệt đến chết người.
Phượng Cửu Ca sửng sờ trong giây lát.
Ý thức thoáng trở nên mơ hồ trong đầu lập tức liền thanh tỉnh trở lại.
Nàng đây có thể tính là đang bị… cưỡng hôn không?!
Hồi thần lại, lại thấy Vân Ngạo Thiên ôm lấy nàng liều mạng bơi về hướng lỗ hổng đang mở ra, cả người hắn suy yếu, căn bản là không thể chịu nổi
sức ép cực lớn kia, huống chi còn đang mang theo nàng…
Thần sắc
trong con ngươi Phượng Cửu Ca khẽ dao động, sau đó cụng không có tâm tư
để suy tính gì khác, dùng hết sức đạp chân bơi lên phía trước.
Căn phòng lúc này đã ngập đầy nước, mà cái khe hở đang mở ra phía trên nóc
nhà kia, cũng đang bắt đầu từ từ khép lại, chuẩn bị đem nơi đây đóng kín lại thành một thế giới hoàn toàn cách biệt.
Phượng Cửu Ca thật
sự đem hết tất cả sức bình sinh ra, nhưng ở trong nước không thể nào như ở trên mặt đất được, gia tăng tốc độ hết sức vẫn cảm thấy không đủ
nhanh.
Vân Ngạo Thiên bỗng trở tay nắm lấy cánh tay Phượng Cửu
Ca, đem nàng đẩy lên trên mặt nước, mà hắn thì lại bị phản lực đẩy lùi,
đè cho chìm xuống vài phần.
“Chàng… ôi đừng…” Phượng Cửu Ca đỏ cả mắt, vừa hé miệng liền uống phải mấy ngụm nước.
Nàng biết Vân Ngạo Thiên làm như vậy là gì cái gì. Hắn muốn giúp nàng ra ngoài, mà hắn…
Phượng Cửu Ca dường như không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức quay đầu một lần nữa
bơi vào trong nước túm lấy cánh tay Vân Ngạo Thiên.
Nam nhân của nàng, chỉ có nàng được định đoạt, không thể để cho ai khác cướp đi.
Hủy tháp, phá nước, có gì không làm nổi!
“Ầm——” Nóc nhà đóng lại, phát ra một âm thanh rền rỉ cực lớn.
Cùng lúc đó, Kinh Hồng trong tay Phượng Cửu Ca trở nên dữ tợn, đao sắc xé không, Kinh Hồng uốn lượn!
Chỉ thấy một đường ánh sáng màu trắng lóe qua, nóc nhà trên đầu nhất thời
phát ra một tiếng vang lớn, phá ra một lỗ hổng tròn đường kính chừng một thước.
Phía trên đó lại không có cột nước nào đổ xuống nữa.
Tầng sáu nơi bọn họ đang ở toàn bộ đã bị nước ngập kín, nếu nước tiếp tục
trút xuống thực sự là không thể tìm thấy nơi nào để chứa nữa.
Kinh Hồng trong tay Phượng Cửu Ca múa may không ngừng, đem nước phía trên
đánh bắn ra như đạn. Mà tay kia của nàng bắt lấy Vân Ngạo Thiên, loan
đao đang mượn lực nơi lỗ hổng, hai người lội ngược nước mà lên, xông về
phía miệng lỗ.
Giao long xuất thủy, mỹ nhân xuất dục (dục ở đây
là tắm táp, ý chỉ hình ảnh mỹ nhân bước ra khỏi nước khi tắm xong), hai
dáng người ướt dũng nghiêng người ngã sang mặt phẳng hai bên, thở hồng
hộc liên tục mấy cái mới ngừng lại được.
Phượng Cửu Ca ghé vào
trên người Vân Ngạo Thiên, dùng tay nâng người dậy, ánh mắt sáng trong,
nhìn thẳng vào hắn: “Vừa rồi tại sao lại làm như vậy?”
Ánh mắt
Vân Ngạo Thiên không né tránh, trước sau như một, thản nhiên như thường: “Nàng chạy trước, rồi ta tự có cách để chạy ra.”
Phượng Cửu Ca
mạnh mẽ nằm sấp người, ôm lấy Vân Ngạo Thiên, giọng nói có chút khàn:
“Vân Ngạo Thiên, tin tưởng ta, chàng sẽ là một phu quân tốt.”
Cặp mắt sắc như ưng trở nên dịu dàng đôi chút, Vân Ngạo Thiên nhàn nhạt nói: “Phu quân.”
Phượng Cửu Ca cơ hồ dở khóc dở cười: “Dạ, phu quân.”