Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 28: Chương 28: Chàng Là Nam Nhân Của Ta




CHUYỂN NGỮ: TỬ SA

Vân Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa đầy những thứ hỗn tạp màu sắc khác nhau kia cả một hồi lâu, mới cau mày nhìn về phía Phượng Cửu Ca: “Thứ này có thể ăn sao?”

“Tiệc Mãn Hán đó, thơm lắm. Chỉ có điều thức ăn nhiều quá không có cách nào đem qua hết được, chỉ có thể mang mỗi thứ một chút đến.”

“Các người là ăn mấy thứ này sao?”

Phượng Cửu Ca gật gật đầu: “Đúng a.”

Chẳng ai ngờ vừa nói xong, nàng liền phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ—— Vân Ngạo Thiên cư nhiên bán tín bán nghi dùng tay bóc một miếng bỏ vào trong miệng, biểu tình rất quái dị nhai kỹ hai cái, sau đó hầu kết chuyển động, khó khăn nuốt vào trong bụng.

Sau đó lại tiếp tục lặp lại!

Hắn chẳng lẽ không biết là muốn ăn thì phải dùng đũa sao?

Cứ như vậy dùng tay chậm rãi bóc đồ ăn trên đĩa mà ăn, sau khi ăn xong Vân Ngạo Thiên vẫn là rất ưu nhã dùng khăn lau lau khóe miệng và mấy ngón tay dính đầy dầu mỡ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Phượng Cửu Ca: “Ăn xong rồi.”

Cái dáng vẻ kia tự nhiên biết bao, thỏa đáng biết bao, dường như hoàn toàn không nhận thấy chỗ nào bất thường. Phượng Cửu Ca quan sát toàn bộ những điều đó liền có chút lờ mờ—— chẳng lẽ Vân Ngạo Thiên sống nhiều năm như vậy, đều như thế sao?

“Ăn xong rồi… Ăn xong thì tốt, ăn xong thì đi tắm rửa chút rồi ngủ đi, ha ha, ha ha.”

Phượng Cửu Ca nhất thời không biết phải che dấu sự kinh ngạc của mình thế nào, đành phải cười khan liên tục vài tiếng để che đậy sự thất thố của chính mình.

Vân Ngạo Thiên nhìn nàng, mặt không chút biểu tình, cũng không nói lời nào.

Ngày tiếp theo, Phượng Cửu Ca hiếm khi dậy sớm, lúc mở mắt, đã nhìn thấy Vân Ngạo Thiên đứng bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, một thân huyền y tựa hồ nhiễm phải sương lạnh đêm qua, bộ dáng giống như cả đêm không ngủ.

Mi vũ kiên nghị, mi tâm sâu lắng.

Vân Ngạo Thiên có tâm sự.

Cũng đúng thôi, nếu như mình bị người ta truy sát lưu lạc đến bước này, võ công cũng mất đi toàn bộ, trong lòng cũng sẽ cả ngày suy nghĩ làm cách nào để phục thù, còn tâm tư nào mà suy nghĩ đến chuyện khác?

Nàng bỗng dưng có một loại cảm xúc cùng là người lưu lạc chân trời, anh hùng luyến tiếc anh hùng, đứng dậy đi đến phía sau người Vân Ngạo Thiên, đưa tay vỗ vỗ vai hắn:

“Chàng đừng nghĩ nhiều quá, người làm hại đến chàng, ắt sẽ phải trả giá gấp trăm lần.”

Đôi con ngươi đen của Vân Ngạo Thiên sáng lên, giọng điệu lại vẫn mang theo sự lạnh nhạt như trước: “Nàng không phải là đối thủ của bọn họ, chuyện của ta, không cần nàng xen vào.”

“Sao lại không cần ta xen vào?! Chàng là nam nhân của ta, ta không xen vào thì ai xen vào!”

Phượng Cửu Ca như một chú mèo bị chọc ngoáy, thoáng chốc xù lông, trừng mắt phản bác. Cho đến khi nhìn thấy ý cười nhạt nơi khóe miệng của Vân Ngạo Thiên, bỗng dưng hết giận, mắt lướt qua hướng bên cạnh, gãi đầu xoay người bước đi.

“Ta gọi người đưa bữa sáng qua, ăn xong rồi theo ta trở về gặp phụ mẫu.”

Đô thành chính của Nam Tĩnh Phượng gia là thành Cảnh Dương, thế nhưng cả nhà lại không ở trong thành, mà đều ở trên đỉnh Tiên Nữ phía ngoại thành.

Dải thang mây dài tít tắp, thẳng đến tận trời cao, mỗi khi có người đến, một là phải tự chuẩn bị Phi Cầm (chim bay), hai là Phượng gia sẽ phái Phi Lang (sói bay) ra nghênh tiếp.

Phượng gia đại tiểu thư cùng đại cô gia trở về nhà nương, tự nhiên là được tiếp đãi long trọng, sáng sớm đã có người đứng dưới chân núi chờ, tiếp đón lên đỉnh núi.

Phượng Cửu Ca theo sau thấy thế, liên tục lắc lắc đầu: “Ta cũng mang theo cô gia về nhà, sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn như vậy?”

Vân Ngạo Thiên nhướng mày, giọng nói hơi lạnh, một thân khí phách: “Có của hiếm gì tốt, nếu như nàng muốn, ta liền cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.