Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 29: Chương 29: Ta Thích Chàng




CHUYỂN NGỮ: TỬ SA

Phượng Cửu Ca vừa nghe thấy có thể gạt thêm đồ của Vân Ngạo Thiên, lập tức trưng ra bộ dạng nịnh nọt, kéo lấy cánh tay của Vân Ngạo Thiên mà cười tít cả mắt: “Phu quân tốt, ta không thích mấy thứ đồ đó, ta là thích chàng.”

Vẻ lạnh băng trên mặt Vân Ngạo Thiên hơi thay đổi.

“Đúng rồi, lần này đi gặp phụ mẫu ta, chàng cũng không thể đi tay không a, có chuẩn bị gì để ra mắt chưa?”

Vân Ngạo Thiên: “…”

Chìa tay bắt vào trong không trung, mở lòng bàn tay ra, nằm bên trong là một viên nội đan ma thú Phách Vương Băng Long cấp mười một. Ánh băng lam lấp lánh giống như thủy tinh, trông hết sức xinh đẹp.

“Chỉ có cái này thôi, nàng xem có thể đem tặng hay không.”

Phượng Cửu Ca mắt hình cung, cười tươi như hoa: “Có cái này là đủ rồi.”

Nói xong, tay ôm lấy cánh tay Vân Ngạo Thiên, mũi chân khẽ nhón, khinh công bay vút lên, tốc độ này so với Phi Lang chỉ có hơn chứ không kém.

Phượng Khinh Ca cùng Trịnh Nghiệp Minh vừa đến đại sảnh, thì Phượng Cửu Ca cũng nắm tay Vân Ngạo Thiên đến ngay sau đó.

Trong đại sảnh, lão gia tử Phượng Chấn cùng đại bá Phượng Tịch ngồi trên chỗ của chủ, Phượng Khinh Ca cùng Trịnh Nghiệp Minh đến thỉnh an, dâng tặng lễ vật mang theo, sau đó ngồi xuống chỗ của khách phía dưới, khung cảnh hết sức hòa thuận vui vẻ.

Phượng Khinh Ca là trưởng nữ đại gia Phượng Tịch của Phượng gia, con rể lại là thái tử gia của Đông Kiền Trịnh gia, cha vợ nhìn con rể, tự nhiên là càng nhìn càng thuận mắt, trong lúc trò chuyện có thể thấy là đã đặt kỳ vọng rất lớn: “Nghiệp Minh à, hội tuyện chọn trưởng lão lần này, ngươi cần phải tranh tài a.”

Trịnh Nghiệp Minh trông cũng chả có điểm gì nổi bật, chỉ là cũng đã thành thân với Phượng Khinh Ca được vài năm, có phu thê tương trợ, nên càng thêm kiêu ngạo độc đoán thập phần, trong lời nói mang theo tia cuồng ngạo vênh váo khó ai bì nổi: “Nhạc trượng đại nhân cứ yên tâm, hội tuyển chọn trưởng lão lần này, tiểu tế có chí tất thắng.”

“Ha ha, vậy phải chúc mừng đại tỷ phu trước rồi. Đến lúc đó nếu được chọn vào hội trưởng lão thật, cũng đừng quên tiểu muội ta nha.” Những lời này Phượng Cửu Ca nói ra không có gì sai cả. Chỉ là giọng điệu mang theo vài phần mỉa mai, khiến cho người nghe không được dễ chịu.

Được rồi, nàng thừa nhận, nàng tới là để mang sự ngột ngạt đến cho bọn họ.

Nàng vừa mở miệng nói xong, cả một nhà hòa thuận vui vẻ mới thấy lúc nãy đã trở nên yên tĩnh hồi lâu.

Phượng Tịch vội vã hướng nàng vẫy vẫy tay, cười nói: “Tiểu Cửu à, mau lại đây ra mắt đại tỷ và đại tỷ phu ngươi. Đúng rồi, vị ở bên cạnh ngươi là… Là bằng hữu của ngươi sao? Sao lại thất lễ như vậy, mau mời khách nhân ngồi xuống, gọi người đến dâng trà.”

Phượng Cửu Ca không hợp với Phượng Khinh Ca, nhưng quan hệ với đại bá nàng ngược lại lại rất thân thiết. Nàng thu lại vẻ cười cợt nhả, rất cung kính mà cúi người chào lão gia tử và đại bá nuôi: “Gia gia, đại bá, Vân Ngạo Thiên không phải là khách khứa gì, chàng chính là nam nhân của Tiểu Cửu.”

“Điều này, này…” Phượng Tịch có chút kinh ngạc, nghiêng mắt nhìn về phía lão gia tử bên cạnh. Nhưng ánh mắt lão gia tử vẫn một mảnh trấn tĩnh, khóe miệng khẽ mang theo ý cười, đúng là ngay từ đầu đã để ý đến nam nhân này rồi.

Phượng Cửu Ca nháy mắt với lão gia tử, hai người không nói mà hiểu.

“Tịch Nhi, con dâu đã lâu không gặp con gái và con rể rồi, hẳn là rất mong ngóng, ngươi trước mang Khinh Ca và Nghiệp Minh lui xuống để đi gặp mẫu thân họ đi.” Nét mặt lão gia tử ung dung thản nhiên, phất tay đầy vẻ gia chủ.

Phượng Tịch có chút lo lắng nhìn Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên một cái, nhưng vẫn là cúi đầu đáp “Dạ”, rồi mang Phượng Khinh Ca và Trịnh Nghiệp Minh lui xuống.

Trong lúc Phượng Cửu Ca quay đầu nhìn lại, vẫn có thể thấy khóe miệng Phượng Khinh Ca nhếch lên, rất có thâm ý.

Mình còn không rõ nàng sao? Chắc là tìm cơ hội để đi cáo trạng với lão già rồi. Lão gia hỏa Phượng Vân kia luôn coi nàng ta như con ruột, toàn lo chuyện chợ chả lo chuyện nhà.

Aizz, hầu như có thể đoán trước được cho dù lão gia tử có đồng ý hôn sự này cùa nàng, hai người họ vẫn phải trải qua một phen gió tanh mưa máu a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.