CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Mọi người lui ra ngoài hết, trong đại sảnh chỉ còn lại mỗi Phượng Chấn, Vân Ngạo Thiên và Phượng Cửu Ca nàng.
Không còn người ngoài, cuộc trò chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề.
Thế nhưng còn chưa mở miệng, Phượng Cửu Ca liền đem viên nội đan cấp mười
một của Phách Vương Băng Long dâng tặng, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt hướng về phía Phượng Chấn: “Lão gia tử, đây là sính lễ của phu quân nhà ta.”
“Còn chưa thành thân đã gọi là phu quân rồi, thật không biết xấu hổ!” Phượng Chấn trừng mắt khiển trách Phượng Cửu Ca, sau đó mới cẩn thận cầm viên
nội đan ma thú lên ngắm nhìn tỉ mỹ.
Nội đan ma thú cấp mười một,
trong lịch sử đã từng xuất hiện một viên. Nghe đâu lúc đó có đến mười
mấy tử khí tôn giả hợp lực bắt lấy một con Độn Địa Thổ Long cấp mười
một, cuối cùng tử thương hơn phân nửa mới lấy được một viên ma đan, ngày hôm nay nó cứ dễ dàng mà xuất hiện trong tay ông như vầy, thật giống
như một giấc mộng.
Chỉ là những người luyện đấu khí trời sinh đã
có một loại năng lực giám định đối với ma thú nội đan, nhìn và ngửi thôi liền biết là thật hay giả. Nội đan lợi hại như vầy, nếu dùng một cách
thích hợp, tuyệt đối tương đương với phần công lực cả trăm năm.
Từ lúc Vân Ngạo Thiên bước vào cửa, Phượng Chấn đã tinh tế đánh giá nam nhân này.
Tướng mạo tuấn dật, đường nét mắt mũi đều sắc xảo.
Một cặp mắt sắc như chim ưng, trên mi vũ mơ hồ nhiễm một tia phách khí.
Lúc này còn trực tiếp đem thứ quý giá như thế này để làm đồ cưới, nam nhân này, tuyệt không phải thứ hiền lành.
Có vài thứ, sợ rằng chỉ có thể cầm, chứ không có phúc để hưởng.
Phượng Chấn đem viên ma thú nội đan màu băng lam trả lại cho Phượng Cửu Ca,
thong thả bước đến trước mặt Vân Ngạo Thiên, đôi mắt nâu đối đầu với cặp mắt đen của Vân Ngạo Thiên: “Tiểu tử, muốn lấy cháu gái bảo bối của ta
không thể tùy tiện như vậy được. Phụ mẫu của ngươi là ai, ta muốn cùng
bọn họ nói chuyện một chút.”
Vân Ngạo Thiên nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Phượng Cửu Ca.
Phượng Cửu Ca vỗ đầu một cái, hấp tấp chạy tới, chặn ngang chính giữa Vân Ngạo Thiên và lão gia tử: “Lão gia tử à, Vân Ngạo Thiên là cô nhi, từ nhỏ
đến lớn tứ hải là nhà. Người muốn gặp phụ mẫu người ta, không phải là
làm khó người ta sao?”
Phượng Chấn vừa mới muốn mở miệng, Phượng
Cửu Ca lại vội vàng đem ông kéo đến một góc, tránh xa Vân Ngạo Thiên nhỏ giọng nói: “Gia gia à, ta sau này sẽ không gọi người là lão gia tử nữa, sẽ gọi người là gia gia được chứ? Nam nhân của ta ta khẳng định là đã
nắm rất rõ ràng tường tận nguồn gốc căn nguyên, chỉ là trước đó chàng có bị thương sau đó mất trí nhớ rồi, hiện tại cái gì cũng không nhớ được.
Ta không muốn chàng nhớ lại quá khứ, vậy nên gia gia người cũng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua đi, coi như Phượng gia có nhiều thêm một đứa
con rể ở rể thôi không được sao?”
Nói xong còn đem ma thú nội đan màu băng lam nhét vào trong ngực Phượng Chấn, mua chuộc công khai: “Gia gia người đã nhận lấy thứ này, ta xem như người đã đồng ý rồi.”
Phượng Chấn nhìn về phía Vân Ngạo Thiên ở cách đó không xa, lại nhìn Phượng
Cửu Ca đang chấp hai tay vẻ mặt khẩn cầu ngước nhìn ông, lại đưa tay sờ
sờ viên nội đan Phách Vương Băng Long lạnh băng một mảnh trong túi ngực, đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ta có cơ hội từ chối sao?”
Phượng Cửu Ca nhướng mày với Vân Ngạo Thiên, cười đến đắc ý vạn phần.
Phượng Vân đáng thương từ chỗ Phượng Khinh Ca biết được con gái mình mang một
nam nhân trở về, liền tức đến sùi bọt mép, vội vã chạy ngay đến. Nhưng
không ngờ lúc đẩy cửa vào liền phát hiện rằng ván đã đóng thuyền, lão
gia tử đang cầm gia phả, chuẩn bị đem tên Vân Ngạo Thiên thêm vào.
“Đợi một chút!” Phượng Vân rảo nhanh bước chạy tới, nhanh chóng dùng tay ngăn lại tay cầm bút của Phượng Chấn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Chấn, đau lòng nhức óc: “Cha, người không thể
dung túng cho nha đầu kia mãi như thế được! Nó có thể tùy tiện tóm một
tên nam nhân nào đó trên đường đem về, người cũng không thể tùy tiện mà
đáp ứng nó! Phải biết là, blablabla…”