CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Phượng Vân là Đường Tăng chuyển thế, trình độ tụng kinh có thể nói là đại tuyệt học, thăng thiên nhập địa cái gì làm cũng được.
Mặt Vân Ngạo Thiên ngây ra, mặt Phượng Cửu Ca vẫn thản nhiên, hai người
ngồi trên ghế của khách mà ăn mứt thưởng trà, xem lão cha nhà nàng đầu
độc lỗ tai lão gia tử, đúng là một mảnh thảnh thơi.
“Được được
được, đều theo ngươi theo ngươi!” Lão gia tử bị bức đến mức thở không ra hơi, đành phải ký kết hiệp ước bất bình đẳng.
Phượng Cửu Ca
vừa nghe thấy những lời này liền thầm nghĩ không ổn, đứng bật dậy, đối
diện với Phượng Vân đang mang dáng vẻ tiểu nhân đắc chí: “Con gái à, con muốn gả cho ai cũng được hết, cha không quản con. Nhưng điều kiện là
người đó phải có thể thông qua Luyện Tình Tam Quan* trong Linh Lung
tháp, cha cam đoan nếu được sẽ làm cho con cùng hắn một hôn lễ thật long trọng!”
*Luyện Tình Tam Quan: ba cửa ải thử thách tình cảm…
Luyện tình tam quan!
Sắc mặt Phượng Cửu Ca chợt biến sắc, có chút trắng bệch.
“Được, Phượng Vân ông được lắm, ông cư nhiên lại nghĩ ra cái loại chủ ý xấu xa này với ngay con gái ruột của mình!”
Trường sam nguyệt sắc ôm lấy thân thể đang giận đến run người. Vân Ngạo Thiên
nhẹ nhàng giữ lấy bả vai nàng, giúp nàng bình tĩnh một chút.
Dù
hai cha con có ầm ỹ nhiều năm như vậy nhưng Phượng Vận đại khái chưa
từng nghĩ rằng sẽ trở mặt thành thù, hôm nay lại chỉ vì một tên nam nhân ở đâu xuất hiện mà gây ra rạn nứt, nhất thời cũng có chút tức giận:
“Hắn nếu thích ngươi thật, thì hà tất phải sợ! Ngươi nếu yên tâm về hắn, thì hà tất phải ngăn cản!”
Phượng Cửu Ca nghe thấy lời này thì
giận càng thêm giận, không nói hai lời kéo Vân Ngạo Thiên đi luôn: “Ta
cũng không tin là không lấy được sự thừa nhận của lão già chết tiệt đó,
nếu không chàng cũng không phải là nam nhân của ta.”
Những lời
này có chút giận dỗi, Vân Ngạo Thiên lại nghe rất chăm chú. Hắn đưa tay
kéo Phượng Cửu Ca lại, nhìn vào ánh mắt kiên định, không thể không tin
của nàng: “Ta đi!”
“Cái gì?” Phượng Cửu Ca sửng sờ, xoay người nhìn Vân Ngạo Thiên.
“Ta đi.” Vân Ngạo Thiên nhìn lại nàng, thẳng thắng đáp.
Phượng Cửu Ca hít sâu vào một hơi, rồi lại bỗng chốc bật cười: “Đã sớm nghe
nói qua tiếng tăm của Luyện Tình Tam Quan, chàng muốn đi, ta cũng nên đi theo để mở mang kiến thức một chút.”
Phượng Vân nghe thấy lời này của Phượng Cửu Ca, sắc mặt rõ ràng bắt đầu trở nên khó xem: “Con gái, ngươi…”
“Ai nha Ngũ thúc à, Cửu muội cùng muội phu muốn cùng nhau thông qua Luyện
Tình Tam Quan thì cứ để cho bọn họ đi. Dù sao cũng chỉ là khảo nghiệm
đối với lòng người, cũng sẽ không hại gì đến tính mạng bọn họ. Tình cảm
của vị nam nhân kia đối với Cửu Nhi là thật hay giả, bước ra sẽ liền
thấy rõ, vậy còn gì phải do dự nữa.” Giọng nói đột nhiên truyền vào đó
chính là của Phượng Khinh Ca đến để nhắc nhở Phượng Vân, còn không quên
bỏ đá xuống giếng.
Nàng tựa người lên khung cửa, ngắm nhìn Vân Ngạo Thiên cùng Phượng Cửu Ca, ý vị thâm trường mà cười.
Phía sau nàng là già trẻ lớn bé Phượng gia đang vội đi tới. Nghe nói Phượng
Cửu Ca mang theo nam nhân trở về, tất cả đều giương to mắt tới xem náo
nhiệt.
Cửu tiểu thư Phượng gia ỷ thế hiếp người tung hoành ngang
ngược có nam nhân cần không nói gì, nam nhân này lại vì nàng mà nguyện ý thông qua Luyện Tình Tam Quan, tên nam nhân đó đầu óc có vấn đề thiệt,
hay là mặt trời mọc đằng Tây mất rồi?
Thứ càng nằm ngoài dự đoán
của mọi người chính là Phượng Cửu Ca còn đáp ứng cùng nam nhân kia trải
qua cửa ải, nàng hẳn rõ Luyện Tình Tam Quan này là thứ gì mà!
Lời nói ra như nước tát đi, huống chi nhiều người đến xem như vậy, Phượng
Vân muốn nuốt lời cũng không có cơ hội, chỉ có thể nghiến răng, rất
quyết tâm nhìn về phía Phượng Chấn, nói: “Lão gia tử, thỉnh Linh Lung
Tháp đi.”
Một gia tộc dù thế nào cũng phải có vài thứ dạng giống
như bảo vật trấn tộc, uy thế của Linh Lung Tháp dùng lời của Phượng Cửu
Ca để nói thì là chẳng khác mấy so với bảo tháp nhỏ trong tay Lý Thiên
Vương*.
*Lý Thiên Vương: cha của Na Tra ^^
Phượng Chấn liếc nhìn Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên một cái, vươn tay lên, từ trong chiếc nhẫn trữ đồ xuất ra Linh Lung Tháp, bước ra khoải đại
sảnh đi đến khoảng sân rộng phía ngoài cửa, đem bảo tháp ném ra.