CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Linh Lung Tháp gặp gió xoay tròn nhanh trong không trung, treo lơ lửng trên
không cách mặt đất không cao không thấp. Mười tầng lầu vũ* tuy nhỏ nhưng lại thập phần tinh xảo, thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật
tuyệt đẹp, cũng không khó hiểu gì khi bên trong toàn là cơ quan** chồng
chất.
*Lầu vũ: lầu có mái hiên…
**Cơ quan: là bộ phận làm việc có hệ thống, chỉ các cạm bẫy được giăng theo lối cơ học tự động của người xưa…
Bảo bối của tổ sư sáng lập, vật gia truyền đời đời kiếp kiếp, có thể sai sót ở đâu được?
Phượng Khinh Ca khoanh tay, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cửu muội à,
làm tỷ tỷ mà lại không có cách nào giúp muội được gì, chỉ có thể chúc
muội đạt được sở nguyện mà thôi.”
“Vậy thì còn phải đa tạ tỷ tỷ
rồi.” Phượng Cửu Ca chỉ lạnh lùng liếc nhìn Phượng Khinh Ca một cái,
không hề nổi giận, ngược lại càng ra sức túm chặt lấy cánh tay Vân Ngạo
Thiên, giống như đang tiến hành một loại nghi thức vô thanh.
Vân
Ngạo Thiên cúi đầu nhìn cô gái luôn có chút kiêu ngạo lại có chút đanh
đá, nay hiếm khi lại được nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của nàng thế này, ánh mắt không khỏi trở nên dịu dàng: “Sợ gì chứ, đã có ta ở đây.”
Hai người đối mặt nhìn nhau, Phượng Cửu Ca gật đầu với Vân Ngạo Thiên một cái, rồi kéo hắn nhảy vào trong Linh Lung Tháp.
Cảnh tượng đập vào mắt cũng không có gì đặc biệt, lầu tháp bằng gỗ, dùng một ít vật liệu tựa như đồng đen để chống đỡ. Bên trong treo vài bức thư
họa, chạm khắc mấy văn tự kỳ quái, ngoại trừ mấy thứ đó ra thì cũng chỉ
là một tầng lầu gác cũ xưa.
Vân Ngạo Thiên cùng Phượng Cửu Ca
chạy thẳng đến chỗ cửa thang, thế nhưng càng rảo bước tới lại càng cách
xa, rõ ràng là gần trong gang tấc, lại cứ bước mãi cũng không đến.
“Xem ra thật đúng là phải trải qua khảo nghiệm mới có thể qua được.” Phượng
Cửu Ca vừa lầm bầm một câu, liền thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, cả
hai người được đặt vào giữa một đống báu vật tuyệt thế, tiền vàng tràn
ngập khắp phòng phát ra thứ ánh sáng mê người, thu hút ánh mắt bọn họ.
Cửa ải thứ nhất, Tài Phú.
Phượng Cửu Ca mi mày khẽ nhướng, có chút buồn cười: “Thảo nào cái Luyện Tình
Tam Quan này tuy rằng không có sát chiêu, nhưng đã có nhiều người qua
không được, hóa ra là do ham muốn dụ hoặc à.”
Trước kia khi nghe
lão gia tử nhắc tới Luyện Tình Tam Quan này, nói là từ cổ chí kim kẻ có
thể qua được chả có mấy người, nàng ban nãy cũng sợ Vân Ngạo Thiên không qua nỗi, cho nên mới nổi nóng đến như vậy.
Thế nhưng khi đã thực sự tiến vào xem, mới biết Luyện Tình Tam Quan bất quá cũng chỉ thế này mà thôi.
Bản thân mình tuy rằng hám của, nhưng so với viên ma thú nội đan cấp mười
ba mà Vân Ngạo Thiên tùy tiện tặng cho thì căn phòng đầy tiền vàng châu
báu này tuy lóa mắt thật, nhưng lại có chút “phù thủy nhỏ gặp phù thủy
lớn”*.
*Phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn: – tiểu vu kiến đại vu: ý chỉ thứ kém gặp thứ tốt, thứ tốt gặp thứ tốt hơn…
Giương mắt nhìn sang Vân Ngạo Thiên, đối mặt với đống tiền tài châu báu chất
cao như núi thế này, hắn lại ngay cả mí mắt cũng chả thèm nhấc lên, kéo
nàng tiếp tục đi thẳng đến cửa thang.
Mọi người phía ngoài nghe thấy tiếng tầng hai mở ra, nét mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
“Cửa ải đầu tiên qua dễ dàng như vậy, xem ra Tiểu Cửu cùng chàng trai kia
thật đúng là tình sâu như biển a. Ngũ đệ, đệ thật có phúc, sắp có được
một người con rể tốt rồi.”
Phượng Vân nghe Đại ca nhà mình nói
thế, ánh mắt không được tự nhiên mà nhìn sang lãng hướng khác, có chút
muốn cười, nhưng vẻ mặt lại vẫn nghiêm túc mà nói: “Đợi bọn nhỏ qua được hết ba cửa ải rồi hẳn nói.”
Cảnh vật trong tháp lại thay đổi
trong chớp mắt, Vân Ngạo Thiên cùng Phượng Cửu Ca vừa lên lầu hai, liền
bị một dòng suối chảy vào bên trong một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy
hấp dẫn lấy.
Cột khắc mái chạm, thềm đá cẩm thạch, ngai vàng rực rỡ ánh hào quang, được khảm bởi đủ loại đá quý.
Cột nhà bốn người ôm, họa mây lành với rồng vàng đang lượn lờ. Nền nhà làm
bằng đá hoa cứ trông như một tấm gương cỡ lớn, đem cung vàng điện ngọc
xung quanh phản chiếu thành hàng nghìn hàng vạn đường sáng chói mắt.
Phía dưới cung điện, hàng ngàn hàng vạn con người đang cung cung kính kính gập nửa người, như là đang nghênh tiếp ai đó tới.
“Hoàng thượng, hoàng hậu, nên thượng triều rồi.”
Thái giám tay cầm phất trần bộ dạng phục tùng bước đến mở miệng nói với hai
người, Phượng Cửu Ca lúc này mới phát hiện nàng và Vân Ngạo Thiên đã
thay một thân y trang hoa lệ, đang là kẻ dưới một người trên vạn người.
Cửa ải thứ hai, Quyền Lợi.