Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo

Chương 43: Chương 43: Đã Hót Liền Kinh Người




Ánh hào quang màu vàng rực rỡ phá tan màn đêm vô tận, chiếu lên làm đỉnh Tiên Nữ sáng gần như ban ngày.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người cứ như thế mà đứng giữa cái không gian vừa ngày vừa đêm đó.

Tiếng khen ngợi vang lên không ngớt, cứ như sấm vang rầm trời, thật lâu vẫn chưa dứt.

“Tiểu Cửu giỏi, trăm nghìn năm qua vẫn chưa có ai có thể xông vào tầng thứ bảy Linh Lung tháp, thật sự là tăng thể diện cho Phượng gia ta! Ha ha ha…” Nhị gia Phượng gia- Phượng Quần, tính tình hào sảng liên tục cười lớn ba tiếng, làm chấn động màng nhĩ tất cả mọi người xung quanh.

Trịnh Nghiệp Minh bên cạnh kinh ngạc nhìn Phượng Khinh Ca: “Khinh Nhi, nàng không phải nói là Cửu muội của nàng là một phế vật không có đấu khí sao? Vậy chuyện này là sao?”

Phượng Khinh Ca vẻ mặt âm trầm, hung hăng trừng Trịnh Nghiệp Minh một cái: “Thu lại cái dáng vẻ không được lợi gì kia của chàng đi. Nàng là muội muội ta, thực lực nàng ra sao ta còn không rõ à? Chàng không nhìn thấy tên nam nhân nàng mang theo bên mình sao? Vừa nhìn liền biếtkhông phải thứ hiền lành gì. Chàng còn không mau phái người đi điều tra lai lịch tên đó.”

“Được, ta lập tức phái người đi ngay.”

Phượng Vân lúc này khóe miệng co giật, vẻ mặt không tin được.

Con gái ruột của hắn, cứ tưởng rằng ngoài việc chuyên đi đập phá bảo bối của hắn, tính tình xấu xa muốn chết, giống như một kẻ lưu manh ra, thứ miễn cưỡng có thể xem là ưu điểm, chính là có thể lừa lão gia tử xoay vòng vòng.

Hắn trước giờ cũng không trông cậy nàng có thể trở thành người tài gì, dù sao bẩm sinh không có đấu khí, thì bước khởi đầu cũng thấp hơn người ta phân nửa đoạn đường rồi.

Thế nhưng không hót thì thôi, đã hót liền kinh người. Không bay thì thôi, đã bay liền lên tận trời xanh.

Hôm nay… Hôm nay…

Tất cả mọi người đứng cạnh Linh Lung tháp giờ đây, mắt thấy các cơ quan từng tầng từng tầng mở ra, thẳng cho đến đỉnh.

Linh Lung tháp là tháp thủ hộ trăm nghìn năm nay của Phượng gia, người có thể từ trong tháp bước ra, trừ ông tổ thì chưa từng có ai khác.

Một phế vật không thể tu luyện đấu khí, chẳng lẽ đúng như lời lão gia tử từng nói, đã học cái công phu gì đó còn lợi hại hơn cả đấu khí?

Phượng Tịch thân là con trưởng Phượng gia, thường ngày vẫn rất bình tĩnh. Ông vừa thấy qua Vân Ngạo Thiên, không khỏi đè thấp giọng, nhỏ tiếng hỏi Phượng Chấn: “Cha, người thấy thế nào? Vị nam nhân Tiểu Cửu mang về kia…”

Phượng Chấn vuốt nhẹ chòm râu, cười sâu xa: “Kim Lân há chẳng phải là vật trong ao? Vị nam nhân kia nếu lợi dụng được tốt, địa vị Phượng gia ta sẽ ngày đi ngàn dặm. Nếu lợi dụng không tốt, thì chính là tai ương ngập đầu.”

“Vậy…”

“Chuyện hôm nay, ta không hy vọng kẻ ngoài sẽ nghe được chữ nào.”

“Dạ.”

Phượng Chấn nhìn cửa trận của Linh Lung tháp đang chậm rãi mở ra, không khỏi cười tít mắt khoát khoát tay: “Đi chuẩn bị hôn lễ cho Tiểu Cửu đi.”

“Đúng rồi phu quân, nãy nước của Tiểu Thủy có thể không ảnh hưởng đến chàng sao, vậy vừa rồi…”

“Vừa rồi ta đã nói với nàng rồi, nàng chạy trước, tự ta sẽ có cách.”

“Ta là nói vì cái gì thừa cơ hôn ta!”

“Nàng sắp chết.”

“Vân Ngạo Thiên!”

“Phu quân.”

“Phu quân cái đầu!”

Phượng Cửu Ca và Vân Ngạo Thiên vừa đi vừa đấu khẩu, kết quả bất thình lình vang lên một trận âm vang mạnh mẽ, cửa trận trước mặt vừa mở ra, liền nhìn thấy những con người vây xung quanh với vẻ mặt đầy ý cười ái muội, nhìn đến mức khiến da đầu nàng phát ngứa.

Màn đối thoại hồi nãy của nàng với Vân Ngạo Thiên, giờ nhớ lại, sao lại giống như liếc mắt đưa tình đến vậy?

“Tiểu Cửu, không biết xấu hổ, còn chưa thành thân đã kêu phu quân rồi.”

“Aizz, các ngươi đừng nói nữa, không thấy mặt Tiểu Cửu đã đỏ hết cả lên rồi hay sao?”

Mấy vị tỷ muội tụ lại thành đám cười cười nói nói, Phượng Cửu Ca mặt dày như tường thành, mặc cho bọn họ muốn nói gì thì nói.

Chỉ là vết thương cũ vết thương mới trên người giờ có cả đống, lúc liều mạng bên trong tháp thì không cảm thấy gì, giờ vừa ra ngoài liền cảm giác cả người như muốn tan chảy.

Nàng không chỉ là muốn tìm một nam nhân về để lừa mấy người trong nhà thôi sao, cớ sao lại đến mức qua ngủ quan trảm lục tướng, lên núi đao xuống biển lửa như thế này…

Vừa nghĩ đến, mũi nàng không khỏi có chút chua.

Mệnh nàng còn phải khổ bao lâu nữa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.