Thủy Linh ở trên mặt
đất lăn qua lăn lại một hồi rồi lại nhảy lên trên người Vân Ngạo Thiên,
sống chết bám lấy hắn. Hắn lại không chút lưu tình nào mà đem nó ném vào trong tay Phượng Cửu Ca: “Đồ của nàng, nàng tự xử lý đi.”
Thủy
Linh vừa thấy Phượng Cửu Ca, hai tua xúc giác mềm mại thò ra từ bên
trong quả cầu thủy tinh, ôn nhu sờ tay nàng, giống như đang lấy lòng.
Gỡ cái thứ này ra dùm ta cái, khó chịu, Tiểu Thủy khó chịu.
Phượng Cửu Ca biết dụng ý của Vân Ngạo Thiên. Cái thứ trời sinh trời dưỡng
này, so với ma thú còn trân quý hơn nhiều, chỉ có thể gặp không thể cầu. Hắn để nàng tự xử lý là muốn Thủy Linh nhận chủ.
Nàng lặng im
một lúc, đưa tay lấy từ trong nhẫn trữ đồ ra một viên Hộ Tâm đan cao cấp nhất, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Được, hôm nay tiện nghi gì cũng đều
để cho vật nhỏ này chiếm hết.”
Hộ Tâm đan cao cấp nhất đó a, thứ này tốn hết biết bao nhiêu tấn dược liệu quý giá mới có thể luyện ra được một viên!
Người luyện khí đều dùng nội đan ma thú để gia tăng công lực, thế nhưng tác
dụng phụ lại rất lớn, lệ khí chứa bên trong nội đan sẽ gây ra tổn thương lớn đối với cơ thể. Cho nên việc chế luyện đan dược phụ trợ cũng rất
được coi trọng.
Mà một viên Hộ Tâm đan cấp cao nhất này, hiệu quả tuyệt đối không thua kém gì viên nội đan ma thú cấp chín hay mười, mấy
vị dược liệu quý giá trong này là do bản thân nàng tự đi kiếm.
Vừa nghĩ tới liền cảm thấy cả người đau đớn khôn nguôi.
Thủy Linh một ngụm nuốt chửng viên Hộ Tâm đan, màu đỏ sậm bên trong người
cũng bắt đầu dần biến mất. Nó nhìn thấy cơ thể mình khôi phục lại màu
thủy lam vốn có, liền kêu lên một tiếng vui vẻ rồi nhảy nhót tung tăng,
thân thể tròn vo thoáng cái vươn ra vô số tua xúc giác, vung vẫy khắp
bốn phương tám hướng.
Mắt thấy lại sắp bị nước dìm lần nữa, Phượng Cửu Ca vội bày ra tư thái chủ nhân: “Tiểu Thủy, không được nghịch ngợm.”
Hu hu hu, người ta cao hứng một chút cũng không cho.
“Ngoan, sau này đi theo ta, ta tìm cho ngươi thứ chơi còn vui hơn.” Phượng Cửu Ca nghiễm nhiên bày ra vẻ mặt của bà ngoại sói.
Được được được, Tiểu Thủy muốn chơi thứ vui.
Phượng Cửu Ca đem Tiểu Thủy lừa xong, lúc này mới ngước mắt nhìn Vân Ngạo Thiên.
Chẳng biết là hắn đã tìm thấy cái hộp gỗ kia khi nào, ánh mắt lúc này như
băng, bầu không khí gần như bị đông cứng, nháy mắt như rơi vào nơi băng
thiên tuyết địa.
Gương mặt sắc như kiếm tước rũ xuống vài sợi
tóc mai, một đôi mắt lạnh mãnh liệt kinh người. Môi bạc kiên nghị phía
dưới sóng mũi cao thẳng mím chặt, mang đầy sự nghiệm túc.
Phượng
Cửu Ca giương mắt nhìn vào trong chiếc hộp kia, chỉ thấy một miếng lệnh
bài hoàng kim hình thoi lẳng lặng nằm ở bên trong, một mặt khắc hình
song long hí châu sống động như thật, mặt khác có hai rãnh lõm vào, có
vẻ như là hai đường tiếp hợp.
Nàng cầm miếng lệnh bài lên nhìn
phải nhìn trái, xác định là không có chỗ nào đặc biệt. Thế nhưng trông
bộ dạng của Vân Ngạo Thiên, thứ này lai lịch cũng không phải vừa.
Thủy Linh ở bên cạnh thoáng cái lướt qua, giơ ra mấy cái tua trong suốt, đem miếng lệnh bài bao kín lấy.
Của Tiểu Thủy, đồ của Tiểu Thủy.
Phượng Cửu Ca nhướng mày, giả vờ giận dữ nói: “Ngươi còn không trả lại, ta liền không dẫn ngươi ra ngoài chơi.”
Một vật bị nhốt ở trong tháp chưa từng thấy qua cảnh đời chính là rất dễ
lừa, lập tức tâm không cam tình không nguyện đem miếng lệnh bài hoàng
kim để lại vào trong tay nàng.
Nàng nghĩ ngợi một chút, lại đưa cho Vân Ngạo Thiên: “Phu quân…”
Vân Ngạo Thiên không có nhận lấy, thu lại thần sắc mãnh liệt, khôi phục bộ
dạng bình thản không chút gợn sóng như cũ: “Cất đồ cho tốt, chúng ta đi
ra.”
Tiếng thông báo đã qua tầng bảy vang lên, trên khoảng sân
rộng lại trong nháy mắt không một tiếng động. Mãi hồi lâu sau, mới ầm ầm vang lên tiếng tán thưởng như sấm.