Hình như hắn đang muốn đi liều mạng.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cũng không nhận ra sự bất thường của
bọn họ. Đối với hai đại lục của bọn họ mà nói, chuyện này vốn là chuyện
rất tốt mới phải. Thế nhưng bọn họ lại đang thực sự lo lắng.
Bóng người nhảy lên không trung, sát khí dữ tợn nhuộm đẫm cả núi Vô Kê.
“Đại sư huynh…”
“Mộc sư huynh, huynh đừng hoảng…”
“Sư huynh, huynh chậm lại đã…”
Trên đường Mộc Hoàng đi qua có vô số bóng người của núi Vô Kê phi
thân ra đón trước mặt Mộc Hoàng, ngữ khí ai nấy đều lộ ra sự sợ hãi và
lo lắng.
Đại sư huynh của bọn họ một thân sát khí…
Vừa rồi sư phụ đã động thủ…
Khí tức của vợ Đại sư huynh đã biến mất, việc này…
Đám người trên núi đều trở nên vô cùng kích động, tất cả đệ tử của
núi Vô Kê đều nhịn không được mà đồng loạt xúm lại với nhau và tiến về
phía cung Ung Hòa.
Ráng chiều ngập trời bao phủ lấy cung Ung Hòa lung linh sắc đỏ, những tòa lầu son điện ngọc càng được nhuộm đẫm vẻ tươi đẹp rực rỡ.
Mộc Hoàng đạp từng bước trên khoảng không rồi đứng lại giữa trời, trên người tràn ngập sát khí và sự phẫn nộ cùng lo lắng.
Phía dưới, Diêm La và Thần Tiên đều đứng thẳng trên bậc thang của cửa cung, trông cả hai đều vô cùng lạnh lùng mà lãnh khốc.
“Sư phụ, Phong Vân đâu rồi?” Giọng nói lạnh băng xẹt qua khoảng không mang theo sự bi thương tuyệt vọng và cái lạnh xuyên thấu vào tận xương tủy.