“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng động vang lên bên trong ngọn núi. Hắc Thạch Phong bắt đầu từ từ dâng lên và trở về vị trí cũ của nó.
“Phong Vân!” Cùng với sự biến chuyển của Hắc Thạch Phong, Mộc Hoàng lập tức đánh xuống Hắc Thạch Phong lần nữa.
Toàn bộ Hắc Thạch Phong thoạt nhìn chỉ là một ngọn núi nhưng bên
trong nó lại che giấu các bí mật. Bên trong núi đã được khoét rỗng và
giấu kín các cơ quan, ám khí, trận pháp, hình pháp. Chỉ cần có người nào bị đặt ở phía dưới Hắc Thạch Phong là người đó sẽ tự động bị hút vào
lòng núi và bị hành quyết.
Mộc Hoàng biết rõ sự lợi hại của Hắc Thạch Phong nên lúc này càng cảm thấy lo lắng.
Phong Vân đã bị sư phụ của hắn đánh một chưởng, sư phụ của hắn mạnh
thế nào cũng không cần phải nói nữa, hắn thực sự lo lắng cho cơ thể của
Phong Vân.
“Phong Vân…”
“Phong Vân…”
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cũng tiếp tục đánh xuống và tìm kiếm.
Hắc Thạch Phong này không phải nhỏ nhưng cũng không thể gọi là lớn.
Ba người kia lại có năng lực thế nào. Chỉ liếc mắt một cái là ngọn núi
đã bị phá hủy.
Không có gì cả! Phía dưới Hắc Thạch Phong không có bất cứ cái gì.
Không có Phong Vân, căn bản là không thấy bóng dáng của Phong Vân đâu cả.
Mộc Hoàng có chút thất thần. Không có Phong Vân, việc này…
“Chẳng lẽ Phong Vân thực sự không bị đè dưới núi này?” Phượng Vũ Náo nhíu mày.
Ngàn Dạ Cách thấy tình hình như vậy liền trầm ngâm một chút và nhẹ giọng nói, “Ta nhớ rõ đòn liên thủ của chúng ta đã đẩy cô ấy đi chỗ khác rồi. Chắc Phong Vân không bị đè dưới núi này đâu…”