“Ngài nói gì?” Mộc Hoàng vừa nghe thấy thế liền quay phắt lại nhìn Ngàn Dạ Cách.
Ngàn Dạ Cách khẽ cau mày. Hắn kể lại mọi chuyện lúc ấy cho Mộc Hoàng nghe.
Mộc Hoàng nghe xong thì nhíu mày lại. Thế là thế nào? Vậy Phong Vân đang ở đâu?
Còn sư phụ của hắn…
Không để Mộc Hoàng có thời gian hiểu được mọi chuyện, trên núi Vô Kê đã vang lên những tiếng chuông lanh lảnh.
Cùng với tiếng chuông đang ngân lên, một mệnh lệnh ngầm chứa sự kiêu căng nóng nảy theo gió vang xa khắp núi Vô Kê.
“Từ giờ phút này trở đi, Hách Liên Phong Vân là kẻ thù của núi Vô Kê chúng ta. Núi Vô Kê phải dùng toàn lực để lùng bắt, khi có tin tức
thì giết không tha.”
Tiếng nói trầm bổng vang vọng khắp bốn phương tám hướng của núi Vô
Kê, làm cho mọi đệ tử vốn luôn giữ vẻ mặt uy nghiêm và kính cẩn cũng tỏ
ra hết sức kinh ngạc.
Đám Hàn Ngọc ngơ ngác nhìn nhau nhưng không dám phản bác.
“Vâng!” Tiếng đồng thuận trong trẻo mà lạnh lùng nhất thời vang lên vang vọng khắp các dãy núi.
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt của Mộc Hoàng lập tức thay đổi.
Mệnh lệnh của núi Vô Kê vừa phát ra, Phong Vân bỗng trở thành kẻ thù
của núi Vô Kê rồi. So với việc bị đè dưới Hắc Thạch Phong thì việc này
còn đáng sợ hơn nhiều.
Sư phụ của hắn lại dám…
“Việc này nguy rồi!” Sắc mặt của Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ
Cách cũng lập tức thay đổi. Bọn họ có nghe nói tới mệnh lệnh của núi Vô
Kê nhưng từ lâu rồi không có loại mệnh lệnh nào như vậy. Núi Vô Kê này
giống như bậc thần linh cao cao tại thượng coi thường mọi việc ở thế tục trần gian. Vậy mà hiện tại bọn họ lại nhắm vào Phong Vân.
“Chết tiệt!” Mộc Hoàng siết chặt năm đầu ngón tay lại thành nắm đấm. Hắn xoay người lao ra ngoài núi Vô Kê.
Phong Vân hiện giờ đã biệt vô tăm tích, vậy mà không hiểu vì nguyên
nhân gì sư phụ của hắn lại đưa ra mệnh lệnh khiến toàn bộ người của núi
Vô Kê phải chống lại Phong Vân. Chưa biết nàng sống chết thế nào, nếu
bọn họ tìm được Phong Vân trước, hậu quả…