Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 156: Chương 156: Hoán Đổi Thiên Kim (27)




Edt: Mítt

Tết âm lịch vốn là ngày cả nhà đoàn tụ vui mừng, nhưng mà Tô gia xảy ra việc lớn như vậy, cho dù tới Tết âm lịch, biệt thự cũng không có không khí vui mừng gì.

Tưởng Du vẫn luôn đem mình nhốt trong phòng ở thời điểm 12h khuya tiếng chuông báo hiệu tân niên vang lên bỗng nhiên khóc lóc nhận sai với Văn Thù, sau đó lại rơi lệ đầy mặt tỏ vẻ sau này mình nhất định phải buông bỏ quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, đồng thời cũng hy vọng có thể vứt bỏ hiềm khích cùng em gái, làm một đôi chị em tương thân tương ái.

Nếu là Tưởng Du trước kia, Tô Vãn còn miễn cưỡng tin tưởng lời cô ta nói có vài phần thiệt tình, nhưng hiện tại sao, ha hả, quỷ mới tin tưởng cô ta muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước với mình đấy!

Nhưng mà nhìn nữ chủ đại nhân ra sức biểu diễn như vậy, đôi mắt đều khóc đến sưng lên rồi, Tô Vãn chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng làm bộ mình không phát hiện thấy cô ta tràn đầy ác ý ~

Sau khi Tết âm lịch qua đi liền đến thời gian khai giảng, Tô Vãn thật ra không có chuẩn bị gì, mà bởi vì 《 Lăng Thần 》 đã chuẩn bị toàn diện sẵn sàng để đưa ra thị trường, tiết tấu sinh hoạt của Tô Duệ trở nên rất nhanh, bởi vì thường xuyên tăng ca, ở Tô gia rất ít khi được nhìn thấy thân ảnh Tô Duệ.

Đảo mắt lại đến tết Nguyên Tiêu, sang năm lần đầu tiên Tưởng Du chủ động hẹn Tô Vãn đi ra ngoài....

“Tiểu Vãn, tối nay 10h 《 đế đô loạn 》sẽ công chiếu lần đầu tiên, Tiêu đại ca không ở đây, chúng ta cùng đi xem đi!”

《 đế đô loạn 》 đúng là bộ điện ảnh mà Tiêu Vân Nghị tham diễn, cái gọi là số mệnh, có những chuyện có thể sửa đổi nhưng lại có những chuyện đã được chú định sẵn.

Không có Tô Duệ nhắc nhở cùng cản trở, Tiêu Vân Nghị cuối cùng vẫn là tham diễn bộ điện ảnh này, hơn nữa giống như nguyên cốt truyện mà Tô Vãn biết, vai hắn đóng đúng là nam số 3, Lục hoàng tử.

Đối với bộ điện ảnh này, Tô Vãn thật ra cũng rất có hứng thú, thấy Tưởng Du vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Tô Vãn nhịn không được ý vị thâm trường cười...

“Được rồi, tôi hôm nay cũng tính đi cổ vũ Vân Nghị.”.

Thấy Tô Vãn dễ dàng đáp ứng như vậy, đáy mắt Tưởng Du hiện lên một tia vui mừng.

“Được, chúng ta quyết định như vậy!”

Rời khỏi phòng Tô Vãn, Tưởng Du đắc ý nhếch khóe môi, hơn nữa lại lần nữa nhắn cho Ôn Văn Hạo một tin nhắn.

"Đêm nay 10 giờ, chờ tin tức của tôi.”.

Chạng vạng 6 giờ, ăn xong cơm chiều, Tưởng Du đem mình trang điểm một phen, an vị ở trên sô pha có chút thất thần nhìn chằm chằm bức tường trang trí kiểu châu Âu đến phát ngốc.

Trong lòng nghĩ lập tức có thể làm cho Tô Vãn thân bại danh liệt, Tưởng Du cảm thấy tế bào toàn thân của mình đều đang sôi trào, đáng tiếc, càng sắp đến lúc cô lại càng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

“Tích tích.”

Một tin nhắn đột nhiên ở giao diện di động của Tưởng Du nhảy ra, ngay từ đầu Tưởng Du chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, bình thường đều là tin nhắn chúc phúc của các thương gia, mà khi Tưởng Du nhìn thấy tên của Ôn Văn Hạo, cô ngây ra một lúc, lập tức chột dạ thừa dịp mọi người không chú ý bước nhanh tới phòng vệ sinh lầu 1.

Tin nhắn của Ôn Văn Hạo rất ngắn gọn, hắn nói mình có việc gấp muốn nói với Tưởng Du trước, sau đó còn kèm theo một cái địa chỉ, Tưởng Du biết đó là địa chỉ biệt thự tư nhân của Ôn Văn Hạo, cô trước kia từng qua đó hai lần.

Mắt thấy đại kế báo thù của mình sắp phải thực hiện, hay là lúc này Ôn Văn Hạo lâm trận đổi ý? Hay là hắn tính trước ở chỗ mình tìm được một ít “Chỗ tốt”?

Ánh mắt Tưởng Du lập loè, cô biết khoảng cách từ Tô gia đến biệt thự của Ôn Văn Hạo thật ra cũng không quá xa, nếu hiện tại mình đi đến đó, hẳn là có thể về trước 9 giờ. Nếu Ôn Văn Hạo có tâm tư không tốt gì……

Tưởng Du cầm quyền, cô đã không còn là mình của trước kia nữa, không bao giờ dễ dàng bị người ta khi dễ……

Nhìn thấy Tưởng Du vội vàng ra cửa, Tô Vãn cũng không để ý, cô tiếp tục nhàm chán một bên xem TV một bên cùng Tô Duệ nhắn tin...

Tô tướng quân: nữ nhân điên ra cửa chưa?

Tô Vãn: Ừm, anh rốt cuộc làm cái gì đó?

Tô tướng quân: Bí mật ~

Tô Vãn: Buổi tối cùng đi xem phim không?

Tô tướng quân: Vân Nghị cho anh hai vé khách quý, 10 giờ anh chờ em.

Tô Vãn: được.

Nhắn tin với Tô Duệ xong, Tô Vãn lại nghĩ tới ban ngày Tưởng Du đưa cho mình hai tấm vé xem phim, cô nhịn không được nhắn cho La Ngữ một tin.

"Đi xem《 đế đô loạn 》 không? Đêm nay 10 giờ đến tầng năm rạp chiếu phim Tân Thiên Địa, chị cô bé lọ lem cũng có vé nha ~

Sau khi gửi tin nhắn, Tô Vãn lại gọi điện thoại cho Hứa Nặc hẹn cô ấy tối nay 9h40 gặp ở cửa rạp chiếu phim.

Làm xong tất cả, Tô Vãn thoải mái duỗi eo lười một cái....

Thật ra duyên phận giữa người với người rất kỳ quái.

Giống như Hứa Nặc vẫn luôn yên lặng yêu thầm La Ngữ.

Mà La Ngữ lại đối với chị của cô bé lọ lem ngày đó ở lễ hội nhớ mãi không quên.

Bọn họ yêu lẫn nhau, thật sự chính là đối phương sao?

Yêu thầm giống như là một hồi cảnh tượng trong mơ, ngươi tình nguyện say mê trong đó không biết hôm nay hôm nào, nhưng khi có một ngày, giấc mộng này bị người ta cưỡng chế đánh thức, khi ngươi từ cảnh trong mơ trở về hiện thực, khi ngươi chân chính gặp phải người mà ngươi yêu thầm lâu ngày, ngươi đến gần hắn, hiểu hắn, hắn vẫn còn là bộ dáng trong mộng của ngươi sao?

Làm ngươi nhất kiến chung tình, vĩnh viễn là giá trị nhan sắc.

Mà làm ngươi nhớ mãi không quên, cũng vĩnh viễn chỉ là một khắc cảm giác mà thôi..

Tô Vãn không cách nào thành toàn cho họ, cô cũng chỉ có thể giúp Hứa Nặc và La Ngữ không bỏ qua nhau mà thôi, đến cuối cùng bọn họ có hợp hay không, có ở bên nhau hay không, đó thuộc về tình cảm của bọn họ, nhân sinh của bọn họ.

Tô Vãn đối với chuyện của người khác luôn không quan tâm như vậy, lúc này đây cô giúp họ cũng chỉ vì cô còn thiếu Hứa Nặc và La Ngữ một phần nhân tình mà thôi……

Ở thời điểm Tô Vãn làm tốt tất cả, Tưởng Du vội vàng ra cửa đã ngồi xe đi tới ngoài cửa biệt thự của Ôn Văn Hạo, nhìn đại sảnh với những ngọn đèn dầu huy hoàng, Tưởng Du hít sâu một hơi, lúc này mới đi tới cửa ấn chuông.

Biệt thự không người đáp lại, Tưởng Du đợi trong chốc lát nhịn không được gọi điện thoại cho Ôn Văn Hạo, kết quả gọi cho hắn cũng không có người nghe máy.

Này……

Tưởng Du chần chờ sau đó dùng sức vỗ vỗ cửa biệt thự, kết quả ngay lúc này, cửa biệt thự thế mà bị cô mở ra.

Cửa không có khóa?

Tình cảnh quỷ dị như thế, người bình thường đều do dự có nên báo cảnh sát hay không hoặc là dứt khoát xoay người rời đi?

Nhưng Tưởng Du nhà chúng ta thân là một nữ chủ, sao có thể sẽ xoay người rời đi?

Quy định của nữa chủ điều thứ nhất: Có khó khăn nhất định phải xông lên! Không có khó khăn thì tạo ra khó khăn, không được đi đâu hết!

Tưởng Du chỉ do dự một giây, sau đó đi nhanh vào biệt thự, biệt thự mở đèn, nhưng phòng khách lại rỗng tuếch.

Từ lầu hai biệt thự không ngừng bay ra mùi máu tươi nhàn nhạt, sắc mặt Tưởng Du biến đổi, bước nhanh lên lầu.

Mùi máu tươi là từ trong phòng nào đó ở lầu hai truyền ra, Tưởng Du nhận ra phòng kia, chính là phòng ngủ của Ôn Văn Hạo.

Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì?

Tưởng Du dưới sự nóng vội lập tức dùng sức đẩy cửa phòng, cả người không hề cảnh giác vọt nhanh vào, ở nháy mắt cô vọt vào, đột nhiên có người từ phía sau duỗi tay bưng kín miệng mũi của cô, có một hương vị đặc thù, Tưởng Du chỉ cảm thấy trước mắt mình một trận mơ hồ, ở trước khi mất đi ý thức, cô giãy giụa thấy được mặt của Ôn Văn Hạo ở phía sau mình sớm đã vặn vẹo……

Buổi tối 10 giờ, 《 đế đô loạn 》 đúng giờ công chiếu, rạp chiếu phim đen nhánh một mảnh, đã ngồi đầy người tới xem.

Tô Vãn và Tô Duệ ngồi thoải mái trong phòng VIP dành cho khách quý, toàn bộ quá trình nghiêm túc quan sát tác phẩm thành danh này của Tiêu Vân Nghị, thời điểm phim kết thúc từ rạp chiếu phim đi ra, Tô Vãn phát hiện thật sự có rất nhiều người xem nữ đều khóc đỏ đôi mắt.

“Ai, kia không phải là La Ngữ sao?”

Thời điểm Tô Duệ ra tới liếc mắt một cái liền thấy được người quen của mình ở trong đám người.

“Ở bên cạnh hắn chính là…… Hứa Nặc sao?”

Đối với Hứa Nặc, Tô Duệ không quen thuộc lắm, nhưng Tô Vãn đã từng nói qua với hắn chuyện của Hứa Nặc và La Ngữ, cho nên Tô Duệ cảm thấy người bên cạnh La Ngữ nhất định chính là Hứa Nặc.

Lúc này Hứa Nặc hình như cũng bị tình tiết của phim làm cảm động, đang tháo xuống mắt kính trộm xoay người ở một bên lau nước mắt.

“A, là em hẹn bọn họ tới, hai vé kia của Tưởng Du không nên lãng phí.”

Nghe Tô Duệ hỏi, Tô Vãn cũng trực tiếp đem chuyện mình hẹn hai người tới xem phim nói một lần.

Cô tin tưởng La Ngữ nếu thật sự đối với chị cô bé lọ lem nhớ mãi không quên, hắn nhất định sẽ ở trong đám người tìm được hình bóng quen thuộc kia.

Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ cười cười ôm bả vai cô.

“Vợ của anh từ khi nào lại trở thành Nguyệt Lão chuyên nối dây tơ hồng rồi?”

Tô Tiểu Vãn, ngươi đã quên ngươi thân là một kẻ phá hư, nhiệm vụ là hủy CP sao?

Liếc thấy ánh mắt trêu trọc của Tô Duệ, Tô Vãn ánh mắt có thâm ý nhìn Hứa Nặc cùng La Ngữ trong đám người.

“Có một số người, chỉ thích hợp lưu tại đáy lòng, còn có một số người, cũng chỉ thích hợp nhớ mãi không quên. Có đôi khi hai người đó thoạt nhìn các phương diện đều xứng đôi, lại không nhất định có thể thiên trường địa cửu, thật ra, em không xem trọng bọn họ.”

Trên đời này có rất ít người cả đời chỉ biết yêu một người như vậy.

Thời điểm muốn yêu, liền không cần do dự dùng hết toàn lực để yêu, tới cuối cùng cho dù không thích hợp, cho dù muốn tách ra, ít nhất bạn cũng đã từng không oán không hối hận không tiếc nuối khi từng yêu người đó.

Tô Vãn từng yêu, từng hận, cũng đã từng tuyệt vọng thật sâu, đã từng mê mang, may mà, cô gặp được Tô Duệ.....

Nếu bạn cũng gặp được người như vậy, do dự liền xác định sẽ mất đi đối phương.

(không gặp được đâu)

Nếu dũng cảm tiến về phía trước, nói không chừng, bạn sẽ thấy được Tô tướng quân của đời mình ~

~~~~~~~

Đáng lẽ hôm nay ta thất tình nên không đăng chương đâu, mà hên là ta vẫn chưa bị thất tình nên quăng chương lên cho các nàng =)))) ♥️

Chương sau nữ chủ đại nhân thịt Ôn cầm thú.......

Còn 2c nữa hết TG này rồi nha.

Ngày mai 2 tập cuối đó, mọi người nhớ hóng nha ~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.