Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 157: Chương 157: Hoán Đổi Thiên Kim (28)




Edt: Mítt

~~~~~~~~

Trong tầng hầm ngầm tối tăm, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.

Tưởng Du dần dần khôi phục ý thức, cô run rẩy mở to mắt, đập vào mắt lại là đôi mắt đỏ như máu của Ôn Văn Hạo.

“Ôn lão sư, Văn Hạo, anh…… anh làm cái gì vậy?”

Tưởng Du theo bản năng giãy giụa, lúc này cô mới phát hiện cả người mình bị trói bằng dây thừng ở trên ghế, bởi vì cô giãy giụa có chút kịch liệt, toàn bộ chiếc ghế ngã trên mặt đất, mà đầu cô cũng cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, chất lỏng nhớm nháp dính đầy trên sườn mặt Tưởng Du, chất lỏng màu đỏ lạnh băng mà sền sệt.

Đây là…… máu.

“A!”

Tưởng Du hét to một tiếng, cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.

“Hoảng cái gì?”

Thanh âm Ôn Văn Hạo trầm thấp khàn khàn.

“Đây đều là máu của tôi.”

Ôn Văn Hạo vừa nói, một bên động tác quái dị ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhéo cằm Tưởng Du, để cô ta đối diện với mình.

Lúc này Tưởng Du mới phát hiện thân trên của Ôn Văn Hạo tuy rằng vẫn mặc sơ mi trắng sạch sẽ như cũ, nhưng nửa thân dưới của hắn lại sớm bị máu tươi nhiễm đỏ.

“Anh……”

Đôi mắt Tưởng Du đột nhiên trợn to, đôi môi trắng bệch đang không ngừng run rẩy.

“Đều là vì cô đó.”

Giọng nói của Ôn Văn Hạo quỷ dị.

“Cô không phải muốn tính kế Tô Vãn sao? Vừa rồi mê dược tôi cho cô dùng chính là do cô chuẩn bị cho Tô Vãn, còn có……”

Ngón tay Ôn Văn Hạo không tự chủ được dùng sức đem cằm của Tưởng Du niết đến biến dạng.

“Còn có những đạo cụ trong tầng hầm ngầm này, tôi cảm thấy cô cũng sẽ thích, cô nhất định sẽ thích.”

Khi nói chuyện Ôn Văn Hạo đột nhiên đứng dậy tiện tay cầm roi da trên mặt đất quất lên mặt Tưởng Du....

“A!”

Lực quất thật lớn cùng với đau đớn, làm Tưởng Du lập tức thất thanh hô đau, mà trên khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của cô giờ phút này cũng bị roi da quất ra một cái vết máu màu đỏ....

“Tiện nhân! Tiện nhân! Đều là bởi vì mày! Cái gì cũng bị mày huỷ hoại!”

Ôn Văn Hạo một bên quất Tưởng Du một bên điên cuồng phát tiết đáy lòng tuyệt vọng cùng sợ hãi của mình……

Biệt thự Tô gia..

Thời điểm Tô Vãn và Tô Duệ về đến nhà đã là đêm khuya, trong phòng một mảnh đen nhánh, Tô Duệ lẳng lặng đem Tô Vãn ôm ở trong ngực...

“Vợ, chúng ta nhanh rời khỏi thế giới này thôi.”

Tô Duệ không thích thế giới này, nơi này trừ bỏ não tàn thì chính là kẻ điên.

Hơn nữa chỉ có thể xem chứ không thể ăn gì đó, một chút cũng không hạnh phúc a ~ (lí do chính của anh là điều này chứ gì ~~~)

“Ừm.”

Tô Vãn ở trong ngực Tô Duệ cọ cọ...

“Tô Duệ, anh giải quyết Tưởng Du rồi sao?”

Tuy rằng không biết Tưởng Du vì sao vội vội vàng vàng đi ra ngoài, nhưng rất rõ ràng tất cả đều là Tô Duệ ra tay.

“Không phải có câu nói gọi là tự làm bậy không thể sống sao? Giống như cô ta và Ôn Văn Hạo, đều không cần người khác giải quyết, tự mình tìm đường chết cho mình.”

Không sai, Tô tướng quân mới không có làm cái gì.

Hắn chỉ là đem Ôn Văn Hạo thiến gì gì đó, sau đó lại phong bế huyệt đạo của hắn ta, để hắn ta trong vòng hai canh giờ không cảm giác được đau đớn mà thôi.

Tên cầm thú này vậy mà dám mơ ước Tiểu Vãn nhà bọn họ, quả thực chán sống ~

Tưởng Du biết nghe lén điện thoại Tô Vãn, cô ta lại không biết điện thoại của mình đã sớm bị Tô Duệ nghe lén toàn bộ hành trình..

So sánh về phương diện tàn nhẫn và độc ác với Tô tướng quân, nữ chủ đại nhân cô còn quá non ~

Tô Duệ căn bản không cần tự mình động thủ, Ôn Văn Hạo đã bị hắn kích thích đến nổi điên tuyệt đối sẽ chiêu đãi Tưởng Du thật tốt.

Mà sau khi hai canh giờ qua đi……

Khóe môi Tô Duệ lướt lên một độ cung trào phúng.....

Ôn Văn Hạo, Tưởng Du, một người cũng chạy không thoát.

…………

Tưởng Du một đêm chưa về, ngày hôm sau đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố D sáng sớm liền tới Tô gia, thì ra rạng sáng hôm nay Ôn Văn Hạo bị phát hiện chết ở trong tầng hầm ngầm tại biệt thự của mình, người phát hiện thi thể chính là người làm sáng sớm đến nhà hắn quét dọn, tại hiện trường cảnh sát phát hiện máu, mẫu da và tóc của một người khác, và đồng thời ở video giám sát của biệt thự phát hiện thân ảnh Tưởng Du, cho nên bước đầu cảnh sát hoài nghi Tưởng Du là hung thủ giết hại Ôn Văn Hạo.

Nghe thấy tin tức này, Văn Thù lập tức ngất đi, mà sau khi Tưởng Du mất tích, Ôn Văn Hạo chết thảm, quan hệ ái muội cùng trở mặt của hai người và video lần đó lại một lần nữa bị mọi người nhắc tới, thậm chí còn có tin tức linh thông có người xưng là cảnh sát ở hiện trường nhà Ôn Văn Hạo còn phát hiện mấy cái điện thoại ghi âm, bên trong đều là trò chuyện về kế hoạch của hắn cùng Tưởng Du “Hãm hại” Tô Vãn như thế nào, bước đầu phán đoán là Ôn Văn Hạo cố ý ghi âm lại, tính sau này uy hiếp Tưởng Du, có lẽ hai người bởi vì vậy mà trở mặt?

Bởi vì không nhận nổi liên tiếp đả kích, thân thể Văn Thù càng ngày càng kém, khi thì hôn mê khi thì thanh tỉnh, mỗi lần tỉnh lại đều sẽ khóc lóc kêu tên con gái của mình, mà càng như vậy, Tô Hải Thành đối với đứa con gái không biết hối cãi kia của mình càng đau lòng.

Rất nhiều đêm mất ngủ, Tô Hải Thành đều sẽ nhịn không được tưởng tượng, nếu lúc trước bọn họ không nhận lại Tưởng Du, như vậy vận mệnh gia đình của bọn họ sẽ như thế nào chứ?.

Hắn cùng Văn Thù và Tô Vãn, một nhà ba người vẫn sẽ giống như lúc trước, sinh hoạt thật hạnh phúc mỹ mãn.

Mà Tưởng Du từ nhỏ đã độc lập thành tích học tập xuất sắc, nếu như không có Tô gia, vẫn có thể bình bình an an học tập rồi tốt nghiệp, thậm chí tìm được việc làm sinh hoạt thật ổn định.

Đáng tiếc, hiện tại tất cả đều thay đổi……

Bởi vì Văn Thù thật sự quá mức suy yếu, sau khai giảng Tô Vãn làm thủ tục tạm nghỉ học thường xuyên ở trước giường bệnh bồi bà.

“Em cảm thấy áy náy sao?”

Tô Duệ nhìn nữ nhân trên giường bệnh hôn mê lại nhìn thoáng qua Tô Vãn thần sắc có chút tiều tụy.

“Áy náy?”

Tô Vãn cười cười.

“Ác nhân sở dĩ được gọi là ác nhân chính là bởi vì bọn họ chưa bao giờ hiểu ý nghĩa của từ áy náy.”

Người mềm lòng, không làm được nhiệm vụ giả.

Tuy rằng tình huống hiện tại của Văn Thù là bởi vì chuyện của Tưởng Du, mà chuyện của Tưởng Du lại có quan hệ với Tô Vãn và Tô Duệ, nhưng……

Tô Vãn từ trước đến nay đều cảm thấy không thẹn với lương tâm, cô sẽ không giống như Tưởng Du vừa làm chuyện gì đó vừa nghĩ mình bị ép buộc, mình vô tội, mình là bất đắc dĩ, người khác không thể không tha thứ cho mình!

Những cái đó, bất quá đều là giả yếu đuối lừa mình dối người mà thôi.

Nhìn thấy ánh mắt Tô Vãn vẫn nghiêm túc mà sáng ngời như cũ, cuối cùng Tô Duệ cũng yên lòng, mấy ngày nay hắn thấy Tô Vãn vẫn luôn chẳng phân biệt ngày đêm chiếu cố Văn Thù, hắn sợ trong lòng cô sẽ bởi vì thế giới này mà lưu lại bóng ma không tốt, cũng may tâm Tô Vãn vẫn giống trước đây, thời điểm nên tàn nhẫn tuyệt không mềm lòng.

“Như vậy, chúng ta khi nào rời đi?"

Từ khi Tưởng Du giết Ôn Văn Hạo rồi bị truy nã, Tô Duệ đã bị nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, điều này cũng chứng tỏ nhiệm vụ Tô Vãn thành công.

Dựa theo ý tưởng của Tô Duệ, hắn sẽ đem cổ phần của mình trong công ty đều đưa cho Tô gia, sau đó cầu hôn với Tô Vãn, như vậy là không còn gì tiếc nuối khi rời khỏi thế giới này.

Nói cho cùng lấy tuổi tác của Tô Vãn ở thế giới này, cũng chỉ có thể làm được như vậy, kết hôn?

Kia sẽ là chuyện rất nhiều năm sau đó.

Mà ở trong thế giới này, gặp nữ nhân điên Tưởng Du kia, Tô tướng quân đã ở chỗ này ngốc đủ rồi, quả thực không muốn ở chỗ này ngốc thêm một phút đồng hồ nào nữa có được không?

Nhưng, Tô Vãn hình như cũng không muốn lập tức rời khỏi thế giới này.

Nghe Tô Duệ hỏi, cô đứng dậy sửa chăn cho Văn Thù trên giường bệnh, sau đó mới quay đầu cười tủm tỉm nhìn Tô Duệ.

“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Em nha, chính là một đại ác nhân.”

Nói như vậy, tươi cười trên mặt Tô Vãn trở nên có chút thần bí..

“Tô Duệ, anh biết Tưởng Du ở đâu không?”

Tưởng Du?

Tô Duệ nhíu nhíu mày, nữ nhân kia vậy mà có thể trốn, cảnh sát đến bây giờ chưa bắt được cô ta.

“Ngày mai đi với em đến nơi này, chúng ta nhìn xem Tưởng Du đang làm gì.”

Nghe Tô Vãn nói như vậy, Tô Duệ không tự chủ được gật gật đầu, ngày mai? Cuộc sống này, chẳng lẽ là……

~~~~~~~~~~

Hồi hộpppp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.