Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 386: Chương 386: Tg19: tu chân thí luỵên (2)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Thí luyện ba năm một lần ở tổng bộ, là bữa tiệc lớn nhất của nhiệm vụ giả ở Thời Không Thất Lạc.

Hơn nữa lúc này đây thời không thí luyện được chọn ở một thế giới tu chân viễn cổ. Từ xưa tu hành vô năm tháng, mà thế giới tu chân có diện tích lãnh thổ rộng lớn, điều này làm tăng thêm độ khó cho lần thí luyện này ——

Mỗi một nhiệm vụ giả sẽ được chỉ định ngẫu nhiên ở các địa điểm khác nhau, có thân phận hoàn toàn khác nhau, may mắn nói không chừng vừa mở mắt liền phát hiện mình là chưởng môn của một môn phái, mà không được may mắn thì khả năng đời này tu chân vô vọng, chỉ có thể làm phàm nhân bình thường!

Trước khi Tô Vãn tiến vào khoang kết nối, cô quay đầu nhìn Tô Duệ phía sau, bộ môn của hai người bọn họ là đối ứng với nhau, vị trí của Từ Sách và Diệp Hân vừa lúc đối ứng, khoang của Vân Sinh đối ứng với chỗ của Đinh Giai Giai, Tô Duệ và Tô Vãn cũng vừa lúc xa xa đối ứng.

Cảm giác được ánh mắt của Tô Vãn, Tô Duệ cong khóe môi hướng về phía cô cười dịu dàng ——

Vợ, chờ anh.

Tô Vãn cảm giác được ý tứ của Tô Duệ, cô cười cười, xoay người tiến vào khoang nhiệm vụ của mình, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại ——

Rà quét được sóng điện não của nhiệm vụ giả, kẻ phá hư vị diện số 2 - Tô Vãn, phong ấn kí ức, khởi động kết nối linh hồn……

Đinh! Đã thành công kết nối vị diện thí luyện, hoan nghênh đi vào thời không thí luyện Thương Nguyệt đại lục! Thời không thí luyện này là thế giới Tu Chân viễn cổ, lần thí luyện này không giới hạn thời gian, trong thời không hiện có 54 nhiệm vụ giả, lần thí luyện này cho phép giết chóc lẫn nhau, nhiệm vụ giả nào có thể tồn tại đến cuối cùng thì bộ môn của người đó sẽ trở thành bộ môn xuất sắc nhất!

Khi âm thanh trong đầu dần dần tan đi, Tô Vãn đột nhiên mở hai mắt của mình, đây là một đôi mắt như đá quý màu đỏ mê người.

Ách.

Truyện có một nguồn duy nhất ở Wattpad

[HBNmoemoe] mình đăng duy nhất trên Watt thôi nhé!

Đáy mắt Tô Vãn có tinh quang chợt lóe, từ ban đầu lạnh lẽo dần dần biến thành mờ mịt.

Dựa theo quy củ của thí luyện, mình sau khi hoàn toàn tiến vào thế giới này, tuy rằng không biết cốt truyện chủ yếu của thế giới này cùng với thân phận của nhóm vai chính, nhưng mình ít nhất sẽ được tiếp thu ký ức thuộc về nguyên chủ, nhưng vì sao……

Trong não mình là một mảnh hỗn độn, ký ức gì cũng đều không có vậy?

Hơn nữa cái tầm mắt này……

Tô Vãn nhìn một mảnh cỏ xanh um tùm trước mắt, nhìn lại phiến rừng cây cách đó không xa, một cổ cảm giác không tốt đột nhiên sinh ra.

Nàng thử giật giật thân thể của mình, lại há miệng thở dốc ——

“Tê”

Tô Tiểu Vãn khóc không ra nước mắt, tuy rằng nàng tìm không thấy gương cũng không thấy toàn thân của mình, nhưng nhìn thân thể đầy vảy xanh biếc, còn có cái đuôi màu đỏ kia, nàng đã biết thân phận của mình ở thế giới này.

Nàng, là một con rắn, một thanh trúc xà viễn cổ, cũng chính là rắn độc màu xanh lục ở hiện đại.

Ha hả.

Hiện giờ chỉ có hai chữ này mới có thể hoàn mỹ biểu hiện ra tâm trạng giờ phút này của Tô Vãn.

Tô Vãn kéo thân rắn xanh biếc thật nhỏ của mình trượt một đoạn đường ở trên cỏ, cuối cùng nàng ngừng ở dưới một cây đại thụ, phiến núi rừng này liếc mắt một cái nhìn không thấy giới hạn, mà thân là một con rắn, trong đầu nguyên chủ cũng là một mảnh hỗn độn, hiện tại Tô Vãn có thể nói là bước đi gian nan.

Tô Vãn thở dài trong lòng một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn cái cây trước mắt mình, ánh mắt đầy hồ nghi.

Rõ ràng là giữa hè, nhưng cây mai này lại nở ra hoa mai vô cùng tươi đẹp, đỏ hồng như máu.

Ở thời điểm Tô Vãn nhìn chằm chằm cây hoa mai kia, bỗng nhiên có một giọng nữ non nớt vang lên trong đầu nàng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua hoa mai sao?”

Tô Vãn:……

Hoa mai thì thấy nhiều rồi, nhưng hoa mai mà nở rộ vào mùa hè như vậy thật đúng là chưa thấy qua.

Ở thời điểm Tô Vãn lầm bầm lầu bầu dưới đáy lòng, giọng nữ kia lại truyền đến: “Con rắn nhỏ, ngươi thế nhưng nghe hiểu được ta nói? Trời ơi trời ơiii! Rốt cuộc có người, không, là rắn, có rắn nói chuyện phiếm với ta rồi!”

Giờ phút này, Tô Vãn cũng thật khiếp sợ, nàng không nghĩ tới mình chửi thầm như vậy mà cây mai kia lại nghe được.

Cái gọi là vạn vật có linh tính, đây có lẽ chính là một cây thụ linh khó gặp?

“Ngươi là thụ linh sao?”

Tô Vãn nhẫn nại không được ngẩng đầu nhìn cây mai trước mắt lớn tiếng hỏi một câu.

“Sai, không phải linh, bổn tiểu thư là tiên, hoa tiên ngươi hiểu không? Hoa mai tiên! Con rắn nhỏ thiếu hiểu biết!”

Hoa mai tiên……

Thì ra có linh tính thế nhưng không phải cây mai này, mà là hoa hồng trên cây, trách không được ở giữa mùa hè như thế, hoa mai này vẫn nở màu đỏ như máu.

“Thì ra là hoa mai tiên. Tiên tử, ta cũng vừa mới mở ra linh trí, ngươi có thể nói cho ta biết nơi này là đâu không?”

Thật vất vả gặp một đối tượng có thể giao tiếp, Tô Vãn cũng rất cao hứng, ít nhất điều đầu tiên nàng muốn biết đó là hiện tại mình đang ở nơi nào.

“Đây là một câu chuyện dài.”

Tiểu Mai Hoa cũng giống với Tô Vãn thật vất vả mới gặp được một đối tượng có thể nói chuyện, nàng cũng có vẻ vô cùng hưng phấn: “Con rắn nhỏ ơi con rắn nhỏ, ngươi bò lên đây, ta giải thích cho ngươi nghe! Nói như vậy quá mệt mỏi.”

Tô Vãn:……

Đây là một đóa hoa lười.

Tô Vãn quay lại dưới tàng cây, cuối cùng đuôi rắn vừa động, toàn bộ thân rắn liền trườn tới trên cây mai, chưa đầy một lát, nàng đã đi tới bên người Tiểu Mai Hoa.

Nhìn thấy mắt đỏ của Tô Vãn sáng lấp lánh, âm thanh của Tiểu Mai Hoa cũng nhẹ nhàng theo: “Nơi này à, chính là Vạn Yêu Sơn danh chấn tam giới!”

Vạn Yêu sơn!

Là Yêu giới!

Tô Vãn nghe vậy ánh mắt chợt lóe, nàng không có động, vẫn như cũ lẳng lặng nghe Tiểu Mai Hoa nói.

“Vạn Yêu sơn này trải dài vạn dặm, yêu linh vô số, Thập Vạn Đại Sơn đều nằm trong phạm vi quản hạt của Yêu Hoàng, đương nhiên, nơi này của chúng ta chỉ là biên giới bên ngoài của địa vực Vạn Yêu sơn, con rắn nhỏ, ngươi biết không? Ra khỏi Vạn Yêu sơn chính là Dược Cốc, nơi đó có rất nhiều luyện dược sư, bọn họ đáng ghét lắm, thường xuyên trộm đến trong núi Vạn Yêu của chúng ta ngắt lấy dược liệu và thiên tài địa bảo.”

Nói tới đây, ngữ khí hoa mai đột nhiên có chút lo lắng: “Đúng rồi! Ngươi là thanh trúc xà đúng không? Vài ngày trước có một con thanh trúc xà vương bị bắt đi, không phải thân thích của ngươi chứ?”

“Không phải.”

Tô Vãn rầu rĩ trả lời một câu, Vạn Yêu sơn, Dược Cốc, đây thật là những nơi tồn tại trong Tu Chân giới, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của Tô Vãn, hai địa phương này đều giống nhau, là nơi không tồn tại vai chính.

Nhưng mà, có Dược Cốc tồn tại, thì vai chính nói không chừng có thể xuất hiện ở chỗ này.

Ở thế giới này, việc mà tất cả nhiệm vụ giả bọn họ cần phải làm là tìm được đối thủ của mình, giết đối phương, mà ở cái thế giới Tu Chân cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có lực lượng cường đại mới là căn cơ sinh tồn, cho nên…… Ai ngẫu nhiên được phân phối thân phận tốt, thì người đó liền cướp được tiên cơ, nhưng đó cũng không phải nhân tố quyết định thắng bại quan trọng nhất, thường thường nhân vật trọng yếu quyết định thắng bại trong một thế giới, đều là vai chính trong thế giới đó! Hắn là một người may mắn, chỉ có đi theo bên người vai chính, nhất định sẽ có cơ hội và may mắn liên tục!

Vai chính của thế giới này, sẽ là ai đây?

Hắn lại ở nơi nào?

Lúc này, ở Yến Quốc xa xôi cách Vạn Yêu sơn mười vạn dặm, trong một thị trấn phồn hoa, môn phái tu chân ngũ phẩm Cổ Nguyệt Môn đang ở trung tâm thị trấn tuyển nhận một thế hệ đệ tử mới cho năm nay.

Một đoàn thiếu nam thiếu nữ tất cả đều chen chúc đi qua, ngược đám người, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi quần áo rách nát biểu tình cô đơn đi trở về.

Lại thất bại, đây đã là lần thứ năm trong năm nay, quả nhiên, đệ tử tạp linh căn sẽ không có môn phái nào đồng ý thu nhận, cho dù là tông môn ngũ phẩm cấp thấp nhất cũng lần lượt từ chối hắn..

Thiếu niên Hàn Vũ trên mặt mang theo vô tận cô đơn, ở thời điểm hắn thất hồn lạc phách lại có người chạy nhanh vượt qua bên người hắn, thân thể gầy yếu của Hàn Vũ lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất, cái trán của hắn đụng vào bên trên một tảng đá, trên đầu chảy máu tươi vừa lúc nhỏ giọt ở trên mặt dây chuyền hình cái đỉnh bằng đồng trước ngực Hàn Vũ, cái đỉnh kia trong nháy mắt hấp thu máu tươi của Hàn Vũ, hơn nữa hiện lên một đạo hồng quang yêu dị.

Đối với chuyện ngoài ý muốn này, Hàn Vũ cũng không chú ý tới, hắn đứng dậy, xé xuống một miếng vải vụn ngăn máu tươi trên trán, lại nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng nhà mình……

Lúc này, ở cái thị trấn phồn hoa ồn ào không ai biết này, sẽ sinh ra một vị luyện khí sư danh chấn đại lục!

Tuân theo khí vận, thiên phú dị bảo! Hàn Vũ chính là nam chủ của thế giới này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.