Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 387: Chương 387: Tg19: tu chân thí luyện (3)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Ở thời điểm Hàn Vũ dùng máu tươi của mình đánh thức mặt dây chuyền hình cái đỉnh vẫn luôn đeo trên cổ, thì ở tiên cảnh Côn Luân xa xôi, trong mật thất của tông chủ tông môn nhất phẩm Thiên Vận tông, một lão giả tóc và chòm râu toàn hoa râm đột nhiên mở to mắt, ánh mắt có tinh quang lấp lánh ——

“Xuất hiện rồi!”

Thiên Hành Tử nhìn tinh bàn mây tía quanh quẩn trước mắt mình quát to một tiếng, ánh mắt kích động không thôi.

Người được thần tiên chỉ định, hy vọng của toàn bộ Thương Nguyệt đại lục, người kia, hắn xuất hiện!

Hắn có chút hưng phấn đứng dậy, nhưng giây tiếp theo, Thiên Hành Tử lại đột nhiên sắc mặt hoàn toàn thay đổi ——

Tử khí đông lai, vốn dĩ chính là chi tượng của chân long thiên tử xuất thế, nhưng trong nháy mắt, ô sắc che đỉnh, hắc khí quanh quẩn! Tinh vân đại loạn!

Đây là, báo động trước của thiên hạ đại loạn trăm họ lầm than!

Tại sao lại như vậy?

Thiên Hành Tử nhắm hai mắt, yên lặng niệm đại tiên đoán pháp của Thiên Vận tông, không bao lâu, tinh bàn trước mặt hắn liền bắt đầu xoay tròn biến hóa, một đoàn hắc khí chậm rãi dâng lên dừng ở một vị trí phương Tây cùng với phương Bắc, đó là……

“Phốc!”

Thiên Hành Tử đột nhiên phun ra một ngụm máu, toàn bộ tinh bàn trong nháy mắt sụp đổ thành tro.

Phương Tây, yêu vực của Vạn Yêu sơn.

Cực bắc, nơi đó là u minh Quỷ Vực nơi quỷ tộc tụ tập!

Hay là, hai địa phương này sắp xuất hiện hiện yêu ma quỷ quái loạn thế?

Thiên Hành Tử không kịp lau đi máu tươi trên khóe môi của mình, lập tức bước đi vội vàng rời khỏi mật thất, vừa đến cửa hắn liền đốt lên đưa tin phù của tông chủ tông môn!

Đưa tin phù là âm thanh trầm thấp già nua của Thiên Hành Tử: tất cả trưởng lão hộ pháp của Thiên Vận tông sau khi nghe tin lập tức tới đại điện tông môn tập hợp!

Tin tức khẩn cấp của Thiên Vận tông, chính thức mở màn cho một thế hệ loạn thế……

Lúc này trong núi Vạn Yêu.

Tô Vãn từ sau khi quen biết Tiểu Mai Hoa tiên, thì một xà một hoa liền trở thành bạn tốt, ở trong trí nhớ của nguyên bản thanh trúc xà cũng không có bất kì công pháp tu luyện gì, mà may mắn là trước kia Tô Vãn ở trong thế giới tu chân khác nhớ kỹ không ít khẩu quyết tu chân.

Nàng mỗi ngày đều ở dưới cây mai tĩnh tâm tu luyện, thường nói sống trong rừng núi không có năm tháng, chỉ chớp mắt, chính là mười năm.

Mười năm này Tô Vãn vừa vặn luyện đến tầng năm của nhân loại tu chân Luyện Khí, tốc độ này quả thực chính là hố cha mà! Nhưng mà ở chỗ này có chỗ tốt duy nhất chính là rất an tĩnh, ở chỗ này mười năm, nàng cùng với hoa mai tu luyện cũng không có bị ngoại giới quấy rầy.

Phải biết rằng ở trong núi Vạn Yêu, Yêu Hoàng định ra quy củ vô cùng nghiêm ngặt, tất cả yêu vật trừ khi có đại thù sinh tử, nếu không đều không được phép tổn thương đồng loại, nếu thật sự hóa giải không được mâu thuẫn, thì sẽ được tứ đại yêu tướng giám sát, ở trên lôi đài của Vạn Yêu sơn tranh cao thấp, điểm này so với tu sĩ nhân loại giết hại lẫn nhau mà nói, Yêu tộc rõ ràng đoàn kết hữu ái hơn nhiều.

Tô Vãn lúc này toàn bộ thân rắn so với lúc vừa mới tiến vào nhiệm vụ dài hơn không ít, những cái vảy thật nhỏ trên người cũng đều bắt đầu tản ra quang mang u lục.

Nói không nóng lòng nhất định là gạt người, nhưng Tô Vãn biết mình không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chuyện mình cần phải làm là tu luyện, tu luyện, lại tu luyện!

Đương nhiên, bảo đảm cho an toàn của chính mình cũng là tiền đề lớn.

Tại mười năm này, trong đầu nàng đã vang lên rất nhiều lần âm thanh nhắc nhở, ban đầu 54 nhiệm vụ giả, trong mười năm đã bị đào thải hai mươi người! Đây là con số vô cùng khủng bố, tình huống này đủ để chứng minh một chút, ở trong những nhiệm vụ giả đó tuyệt đối có người có thân phận cực cao, hơn nữa người kia có thể là một người tu chân tà phái, hoặc là quỷ tu, chỉ có thân phận như vậy mới có thể để cho hắn không kiêng nể gì mà mở ra hình thức giết chóc!

Rốt cuộc, là ai đây?

Là…… Hắn sao?

Trong đầu Tô Vãn hiện lên tên Từ Sách, dĩ vãng mỗi lần nhớ tới tên này, nhớ tới người đàn ông này nàng đều sẽ cảm thấy tâm đau đớn, chỉ là lần này, không biết vì sao, thế nhưng không cảm giác được thống khổ như vậy nữa.

Đối này, Tô Vãn cảm thấy thực mờ mịt.

Tại sao lại như vậy?

Nàng luôn cảm thấy ký ức của mình hình như có chút vấn đề, rõ ràng nên có một chuyện rất trọng yếu, tuyệt đối không thể quên, nhưng lại cố tình bị chính mình quên mất……

Cái nghi hoặc này vẫn luôn làm bối rối nàng, làm tu vi của nàng tiến triển càng thêm thong thả, cuối cùng, Tô Vãn rơi vào đường cùng đành phải đem nghi hoặc đó cưỡng chế đè ở đáy lòng, cưỡng bách chính mình chuyên tâm tu luyện không thèm nghĩ những chuyện đó nữa, thời gian lâu dần, tâm nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

……

“Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ.”

Tiếng của Hoa mai đột nhiên ở trên đỉnh đầu Tô Vãn truyền đến, mang theo hoảng sợ tuyệt vọng: “Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ, ngươi chạy mau đi! Hắn tới! Hắn tới!”

Hắn, là ai?

Cảm giác được tinh thần của hoa mai tuyệt vọng cùng khẩn trương, Tô Vãn lập tức đem thân rắn của mình bỏ lên trên cây nhìn ra xa, lúc này thị lực của nàng so với mười năm trước tốt lên rất nhiều lần, rất xa, Tô Vãn đã thấy được vài đạo thân ảnh chậm rãi mà đến.

Bọn họ đều mặc áo choàng màu trắng, những áo choàng đó là…… Là Dược Cốc!

Tô Vãn nhớ tới hoa mai đã từng nhắc với mình rất nhiều lần về người của Dược Cốc, nàng nói qua trang phục của Dược Cốc, cho dù là nam hay nữ đều là một bộ bạch y phiêu phiêu.

“Đừng sợ, bọn họ có lẽ chỉ là tới hái thuốc, ta sẽ trốn đi, ngươi cũng đừng lên tiếng, bọn họ sẽ không phát hiện chúng ta.”

Tô Vãn an ủi hoa mai vài câu, đáng tiếc thanh tuyến của hoa mai đã khóc nức nở.

“Vô dụng, vô dụng, là hắn, là hắn tới, mười năm trước hắn đã nói qua, hắn sẽ đến lấy mạng ta, muốn đem ta nấu làm thuốc dẫn!”

Là người kia.

Hoa mai vĩnh viễn sẽ không quên, nam nhân mười năm trước chỉ vẫy vẫy ống tay áo liền hạ gục được thanh trúc xà vương, khi đó hắn phát hiện ra mình, chỉ là hắn không động thủ ——

“Tiểu gia hỏa, mười năm sau ta lại đến xem ngươi! Vừa hay thuốc dẫn của ta còn thiếu một đóa hoa tinh!”

Trôi qua mười năm, người kia vẫn như cũ phong hoa tuyệt đại đẹp tựa trích tiên.

Tuy rằng nam nhân kia khi cười rộ lên quả thực có bộ dáng làm cho thiên địa thất sắc, nhưng tưởng tượng đến chuyện hắn muốn bắt mình làm thuốc dẫn, Tiểu Mai Hoa liền cảm thấy đặc biệt sợ hãi và tuyệt vọng.

Không được, không được! Mình sẽ chết, đời này cũng không được thành tiên! Cho nên, con rắn nhỏ, ngươi chạy mau đi, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta!

Nghe được âm thanh của hoa mai, Tô Vãn lần đầu tiên do dự một chút, mười năm này mình cùng với hoa mai cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau, tự nhiên tình cảm thâm hậu, nhưng người kia trong miệng hoa mai hình như thật sự rất mạnh.

Mình nếu tùy tiện ra tay chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.

Một mình chạy trốn tự nhiên là biện pháp tốt nhất, mình không nên có chần chờ gì, nhưng cố tình, Tô Vãn lại chần chờ một chút.

Cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn hoa mai.

“Tiểu Mai Hoa, ngươi từ bỏ cây này đi, ta mang ngươi chạy trốn trước!”

Tiểu Mai Hoa tuy rằng là tại cái cây này tu luyện thành linh, nhưng hiện tại nàng đã có ý thức cùng thần thức của chính mình, nên có năng lực rời khỏi nhánh cây này.

“Ta……”

Nghe Tô Vãn đề nghị, Tiểu Mai Hoa do dự một chút.

“Đừng do dự, chờ bọn họ rời đi chúng ta còn có cơ hội trở về!” Ngữ khí Tô Vãn đã có chút vội vàng.

“Được!”

Hoa mai nghe lời nói của nàng lập tức gật gật đầu, sau đó một đóa hoa mai đỏ tươi ướt át liền bay xuống, bay lơ lửng dừng ở đỉnh đầu Tô Vãn: “Con rắn nhỏ, đi mau, đi mau! Người kia là tên biến thái.”

Biến thái?

Khụ khụ, lúc này mỗ biến thái đã chạy tới cách đó không xa, hắn ngưng con ngươi mát lạnh nhìn cây mai hồng đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khô héo xuống, đáy mắt hiện lên một tia ý cười.

“Tiểu gia hỏa kia xem ra là chạy trốn rồi.”

Nam tử bạch y phiêu nhiên nhẹ nhàng như ngọc nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

“Mạch công tử!”

Tùy tùng một bên nghe nam tử nói, nhịn không được mở miệng hỏi: “Vậy chẳng phải chúng ta đến không rồi sao? Còn có bên trong kia chính là địa bàn của tứ đại yêu, nàng một khi trốn vào đó, chúng ta rất khó bắt nàng trở lại.”

“Không sao, nàng trốn không thoát đâu.”

Mạch công tử vẫn như cũ cười khẽ, ngay sau đó hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy ống tay áo, nháy mắt, từ dưới chân hắn bắt đầu, cỏ xanh khô héo, hoa tươi điêu tàn, mặt cỏ vốn dĩ xanh um tươi tốt trong nháy mắt trở nên cháy đen một mảnh ——

Dược Cốc Công Tử Mạch, thiên hạ đệ nhất độc tu!

~~~~~~

2 người đầu tiên ra sân. Mọi người đoán sương sương xem là ai nhé:>>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.