Thiếu niên quần áo chỉnh tề, đôi mắt u ám như ác ma nơi vực sâu, lãnh lẫm hóa thành thực chất, nhìn chằm chằm người trong tay, khóe miệng cong lên phát ra lệ khí nồng đậm, cúi người xuống tới gần khuôn mặt trắng bệch của người con gái, lẩm bẩm tự nói.
Người mà hắn đang bóp cổ là Nhan Sanh.
Thiếu niên như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, làm người kinh hãi.
Thẩm Ngư sợ tới mức lui về phía sau hai bước, áp lực mạnh mẽ ép cô không thở nổi.
Hà Nhất Trạch nơi nào giống uống phải xuân dược, căn bản là giống trúng tà.
Nhan Sanh bị bóp cổ, giãy giụa trợn trắng mắt, lâm vào trạng thái gần chết.
Thẩm Ngư sải bước chạy đến trước mặt bọn họ, vỗ vỗ mu bàn tay Hà Nhất Trạch, lớn tiếng nói:? “Hà Nhất Trạch anh làm sao vậy?? Hà Nhất Trạch??”
Hà Nhất Trạch nghe tiếng bỗng nhiên buông tay ra.
Nhan Sanh được thả ra ngã trên mặt đất, trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Ngư thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa muốn nói chuyện, Hà Nhất Trạch bỗng nhiên tới gần cii, sức lực cực lớn chế trụ cổ tay Thẩm Ngư kéo về phía sô pha gần đó.
Thẩm Ngư ngã trên sô pha, đầu một mảnh choáng váng, vừa muốn ngồi dậy, lại bị một cơ thể to lớn đè nặng, không thể động đậy.
Hơi thở nóng cháy của Hà Nhất Trạch phả lên làn da trắng nõn Thẩm Ngư, đầu lưỡi liếm liếm xương quai xanh của coi, một đường xuống phía dưới, hút đến nỗi Thẩm Ngư sinh đau.
Thẩm Ngư vừa muốn giãy giụa, bắp đùi liền cọ phải một vật cứng nóng bỏng, ở bắp đùi cô hưng phấn nhảy lên.
“???”Thẩm Ngư trừng lớn đôi mắt, đã quên giãy giụa.
Hơi thở của Hà Nhất Trạch thô nặng, tìm cánh môi Thẩm Ngư ngậm lấy, thay đổi phương pháp liếm láp.
Môi Thẩm Ngư sinh đau, xô đẩy giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, người bên trên như sói như hổ muốn nuốt cô vào trong bụng, thật lớn sợ hãi bao vây lấy cô, đã quên giãy giụa, chỉ còn lại bản năng duy nhất, khóc lên.
Người con gái khóc thút thít lập tức khiến Hà Nhất Trạch chú ý, khóe môi chua xót làm hắn ngừng lại, gió lốc màu đen quanh thân biến mất, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít và biểu tình sợ hãi của cô.
Khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, đôi mắt gắt gao nhắm lại, bàn tay nhỏ níu lấy áo của hắn, đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, lộ ra một cổ diễm lệ, lông mi dính nước mắt, nhấp nháy nhấp nháy kích động trái tim hắn.
“...... Anh, em sợ.” Môi Thẩm Ngư run rẩy, khụt khịt lắc đầu, nửa ngày vùi đầu vào ngực hắn.
Ngực bị nước mắt ấm nóng làm ướt, truyền đến từng trận đau đớn, xuyên qua ngực đi vào cả cơ thể, lý trí của Hà Nhất Trạch trở về hiện thực, thanh âm khàn khàn, “Xin, xin lỗi.”
Lúc này, Giản Túc vọt tiến vào, kéo Hà Nhất Trạch xuống mặt đất, giơ nắm đấm đánh qua.
Hà Nhất Trạch cũng không né, tùy ý anh ta đánh mình.
Thẩm Ngư từ trên mặt đất đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo giữ chặt tay Giản Túc, chắn trước mặt Hà Nhất Trạch, “Đừng đánh!”
Giản Túc lửa giận công tâm, “Hắn làm vậy với em, em còn che chở hắn?”
Thẩm Ngư khẽ động tới miệng vết thăng rên môi, đau đến nhíu mày, “Anh không cần quản!”
“Ngư!”
“Anh đi đi!”
Còn chưa nói xong, đầu Thẩm Ngư đau đớn, hôn mê bất tỉnh.
Cách cô gần nhất Hà Nhất Trạch một tay đem ôm cô vào trong ngực, biểu tình cứng đờ, “Tiểu Ngư?? Tiểu Ngư?”
Giản Túc muốn kéo Thẩm Ngư qua, lại bị Hà Nhất Trạch né tránh.
“Hà Nhất Trạch! Ngư như vậy đều là do cậu, cậu đưa cô ấy cho tôi!” Giản Túc lạnh lùng nói.
Hà Nhất Trạch như không nghe được, hừng hực chạy ra ghế lô, ngau cả Giản Túc cũng không kịp ngăn lại.
Ư Ư: Review cho các chế bộ Diệu Diệu tớ đang làm, ư ư bao ngọt bao yêu thương