Khi Thẩm Ngư tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Cổ họng khô khốc đến nỗi không nói được, đôi mắt đều không mở ra được, môi dán lên một mảnh lạnh băng, Thẩm Ngư hé miệng, một ngụm nước ấm áp chảy xuống cổ họng, thoải mái cực kỳ.
Khi khôi phục ý thức, người Thẩm Ngư nhìn thấy lại là Thẩm phụ.
Thẩm phụ thấy cô tỉnh lại, mừng rỡ như điên, chạy ra phòng bệnh gọi bác sĩ.
Chỉ là bởi vì không ăn cơm, tuột huyết áp ngất đi.
Chờ bác sĩ tới kiểm tra, Thẩm Ngư mới yên tĩnh hỏi Thẩm phụ: “Lão ba, anh Nhất Trạch đâu?”
Thẩm phụ nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, dừng một chút mới cười nói: “Ở nhà đâu.”
“……” Hắn không có tới nhìn cô sao?
Thẩm Ngư sắc mặt u ám, thất vọng rũ xuống đôi mắt.
“Đói bụng đi, ba ba đi mua cơm cho con.” Thẩm phụ đứng dậy, xoa xoa đỉnh đầu cô, “Được rồi được rồi, đều ngủ một ngày, đừng nghĩ quá nhiều, ba bật TV, xem TV đi.”
Dứt lời, Thẩm phụ bật TV, ra phòng bệnh.
【 Ký chủ…… Cô đừng khổ sở……】
Thẩm Ngư cẳng chân nhếch lên, ở không trung rung rung lên, xoa xoa cái bụng đói kêu vang, rên rỉ: “Thật đói a…… Ngày hôm qua cho tới hôm nay cũng chưa ăn một ngụm cơm.”
【……】 Hệ thống mặt vô biểu tình, nó sai rồi, bao nhiêu lần máu chảy đầm đìa đều nói cho nó biết ký chủ là một người vô tâm vô phổi! Nhưng nó vẫn bị kỹ thuật diễn lừa gạt!
“Hà Nhất Trạch thế nhưng không tới thăm ta, ta còn tưởng rằng ánh mắt đầu tiên là có thể thấy hắn.” Thẩm Ngư thất vọng thở dài.
【…… Hà Nhất Trạch trông ký chủ một ngày một đêm, đút nước thấy cô sáo tỉnh mới đi. 】
Thẩm Ngư: “Nga.”
【 Ký chủ biết hắn vì sao sẽ đi? 】
Thẩm Ngư nghĩ nghĩ, “Hẳn là không nghĩ để ta nhìn thấy hắn đi.”
Chuyện đêm đó làm trong lòng Thẩm Ngư tạo thành thương tổn đồng thời cũng làm Hà Nhất Trạch khẩn trương Thẩm Ngư sẽ sợ hãi mình, chậm chạp không muốn đối mặt với cô.
Dài dòng tránh né muốn bắt đầu rồi.
“Hệ thống, Hà Nhất Trạch tối hôm qua làm sao vậy? Tựa như bị quỷ quấn thân vậy.”
【 Khi đó ta kiểm tra đo lường được cảm xúc của hắn dao động đạt tới đỉnh, linh hồn lệ khí thẳng tắp bay lên, hoàn toàn không giống người bình thường……】
Thẩm Ngư tưởng tượng đến bộ dáng ngày đó của Hà Nhất Trạch, liền lạnh cả người, “Hảo cảm độ bao nhiêu?”
【 Vẫn là 89……】
“Tối hôm qua cũng không thêm một chút hảo cảm độ, Hà Nhất Trạch này tâm thật tàn nhẫn!” Thẩm Ngư kỳ quái nhíu mày, nghĩ vậy tức giận nói.
Hệ thống cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết cũng nên thêm một chút hảo cảm độ, nhưng tối hôm qua một chút cũng chưa thêm, thật làm người kỳ quái.
Nếu hơn 90, chính là yêu rồi.
Thẩm Ngư từ khi về nhà liền không nhìn thấy Hà Nhất Trạch lần nào, đến bây giờ vẫn vậy.
Nhìn vị trí trống rỗng bên xe đạp của cô, nhấp nhấp miệng, đạp xe tới trường học.
Vừa tới trường học, một người đã đi tới.
Giản Túc.
Thẩm Ngư nhíu nhíu mày, tưởng tượng đến hành động của Giản Túc hôm đó, cô liền cảm thấy thật là ngu khi tin hắn ta.
Giản Túc nhìn cô hồi lâu, “Em không sao chứ?”
Thẩm Ngư nhấc chân đi qua hắn, không nói lời nào.
“Như!” Giản Túc đuổi kịp bước chân ckk, “Tôi cũng không biết Hà Nhất Trạch sẽ đối xử với em như vậy.”
Thẩm Ngư dừng bước, lạnh mắt nhìn hắn ta, “Bây giờ anh còn dám nói Hà Nhất Trạch? Nếu không phải anh hạ thuốc vào trong đồ uống, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh!”
Giản Túc mày nhíu chặt, “Tôi không làm như vậy, em căn bản sẽ không biết hắn là người như thế nào?”
Dứt lời, hắn ta biết ngữ khí của mình sốt ruột, hòa hoãn xuống nói tiếp: “Tôi biết nhiệm vụ của em là công lược hắn, nhưng tôi cảm thấy hắn không phải một cái NPC bình thường, tôi nghi ngờ……”
“Đủ rồi!” Thẩm Ngư quát một tiếng, không quan tâm người xung quanh nhìn, từng bước một đi đến trước mặt Giản Túc, cắn răng nói: “Vậy còn anh? Những hành động trước kia và bây giờ của anh, thật là vì tốt cho tôi?”
Không nói bị hắn ta phá hư nhiệm vụ, có mấy lần Thẩm Ngư tới thế giới quan trọng, đều bị hắn ta quấy rầy, thiếu chút nữa là không hoàn thành.
Thẩm Ngư rất nhiều lần cảm thấy mình không nên mềm lòng, cảm thấy hắn bi thảm, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn.
Sự thật đã chú định, căn bản không có cách nào quay lại, Thẩm Ngư đơn giản mỗi thế giới mua máy che chắn, làm người không kiểm tra được cô ở đâu.
Nhưng cái này Giản Túc vẫn đi theo cô.
“Như… Tôi là bởi vì……” Giản Túc tưởng kéo tay Thẩm Ngư, lại bị Thẩm Ngư né tránh.
“Được rồi, Giản Túc.” Thẩm Ngư lắc đầu, “Anh xem ngày xưa tôi đã từng giúp anh, buông tha tôi đi.”
Giản Túc giật mình, khi lấy lại tinh thần, Thẩm Ngư đã biến mất ở chỗ rẽ.