Sau hôm tên Ngô Kỳ làm loạn, thì ngày nào hắn cũng đến phòng đó, và ngồi cạnh Nguyên Khải.
“ Cậu là ngành Báo chí, qua đây làm gì?” - Nguyên Khải vẫn không nhìn Ngô Kỳ, mắt dán lên bảng.
“ Tôi là thích ngành Y, nhưng năng lực lại không cho phép. Tôi đến đây tìm hiểu một chút, không tốt à?” - Ngô Kỳ lanh lẹ đáp lại, mắt thì dán chặt vào gương mặt của Nguyên Khải.
“ Cũng tốt.” - Nguyên Khải chợt nhoẻn miệng cười.
“ Anh hứng thú với ngành này sao? Nghe đồn về anh lâu rồi, anh chắc giỏi lắm nhỉ?”
Mắt Ngô Kỳ vẫn không di chuyển, nhìn anh đến mức như muốn chồm tới và véo vài cái.
“ Đủ để đếm xương của cậu.” Câu nói lập tức khiến sắc mặt Ngô Kỳ xám lại, thôi không nhìn chăm chăm vào anh nữa.
Vài phút sau thì đã thấy hắn gục trên bàn ngủ một giấc ngon lành.
Nguyên Khải bỗng tự hỏi, thái độ này có thật là cậu ta thích ngành Y không chứ?
Hầm hực một hồi lại không thèm để ý nữa.
Buổi tối, Bối Nhi cùng Nguyên Khải đang xem phim. Bối Nhi bỗng hỏi:
“ Này, có phải cái tên Ngô Kỳ đầu xoăn kia đang theo đuổi anh không? “
“ Theo đuổi? Em có biết dùng từ không vậy? “ - Nguyên Khải nhìn Bối Nhi, hơi tức giận.
“ Sao nào? Không phải theo đuổi thì là gì? Suốt ngày lẽo đẽo theo anh, khác ngành nhưng luôn ngồi cạnh anh trong phòng thuyết trình. Thật là kỳ lạ!”
Đang nhai hộp bắp rang ngon lành, Bối Nhi liền bị tước đoạt một cách không thương tiếc. Chưa kịp mếu máo thì đã thấy Nguyên Khải cùng hộp popcorn đi lên lầu mất tiêu
Sáng nay, Nguyên Khải không có tiết học. Như thói quen, anh liền đi vào thư viện, ngồi ngay chỗ thường ngày, tai nghe nhạc, mắt nhìn sách không rời.
Được một lúc thì cảm thấy đối diện như có ai đang nhìn mình, Nguyên Khải chợt nghĩ: “ Chắc lại tên Ngô Kỳ phiền phức đó rồi “.
Ngước lên thì đúng thật là vậy. Không những hắn đi một mình, mà trên tay còn cả đống sách xếp chồng. Nguyên Khải nhìn khó hiểu:
“ Cậu đem sách đi đốt sao? Đọc hết chừng này à? “
“ Đâu, anh nhìn xem, là sách Y học mà. Tôi đọc làm gì chứ. Tôi là chọn lọc cho anh đọc đấy. Không phải kỳ này anh có một bài thi luận văn sao? “
Nói xong liền trưng ra bộ mặt cười toe toét, hai mắt híp lại, trông cũng đáng yêu lắm.
Nguyên Khải hơi bất ngờ, tên nhóc này quan tâm đến mình như vậy, là có ý gì? Anh nhìn chăm chăm vào Ngô Kỳ, sau đấy nói cảm ơn rồi tiếp tục đọc sách.
Ngô Kỳ biết chắc Nguyên Khải chẳng để tâm đến anh, nên đã mang theo một cuốn truyện tranh, thấy Nguyên Khải chăm chú đọc sách rồi, anh cũng hí hửng lật từng trang truyện.
Đọc được nửa cuốn, Nguyên Khải mỏi mắt, định ngó quanh phòng thư viện cho thư giãn, thì chứng kiến được một cảnh hài hước.
Ngô Kỳ tay cầm cuốn truyện, mắt vẫn dán vào đó, nhưng hai môi thì cắm chặt lại, đôi mày hơi chau vào nhau, nhìn thật khó hiểu.
“ Này, cậu bị đau bụng hả? Mặt nhăn như...khỉ thế? “ - Nguyên Khải vừa hỏi vừa phì cười.
Ngô Kỳ lúc này mới ngước lên nhìn anh, chớp mắt vài cái, liếm đôi môi đã bị cắn đến đỏ hồng rồi trả lời:
“ Tôi không có đau bụng, tôi cũng không phải..là khỉ.”
“ Thế thì sao đọc truyện tranh mà vẻ mặt như vậy?” - Nguyên Khải bồn chồn hỏi tiếp.
“ Tôi sợ cười sẽ làm phiền anh, anh không học được. Tôi chỉ đang nhịn cười thôi, quả thật truyện tranh này hài quá đi mất “ - Nói xong liền che miệng lại cười khúc khích.
Nguyên Khải nhìn cậu, khóe miệng cũng cong lên theo Ngô Kỳ, thuận tay liền sờ sờ vào đầu cậu ta:
“ Tôi học xong rồi, cậu cứ cười thoải mái. Tôi không phiền. “
Ngô Kỳ bị năm ngón tay thon dài, rắn rỏi kia chạm vào, mặt cậu liền đổi sắc, đỏ ửng đến tai, cúi đầu lắp bắp:
“ Thật à? Thế tôi đọc tiếp nhé?”
Nguyên Khải cười, bảo ừ.
Bên ngoài, đang là mùa mưa, mưa không ngớt. Mưa lạnh đến thấu xương, từng giọt nước đọng lại trên cửa kính, làm hoen mờ đi khung cảnh bên trong.
Và như thế, không ai được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng ấm áp của hai người trong thư viện, đơn giản là một người với gương mặt đỏ hồng, chỉ cắm cúi đọc truyện, một người lại hơi nghiêng đầu, tay chống cằm, nhìn người đối diện. Như thể ngoài kia đang là mùa đông lạnh giá, thì trong này là mùa xuân với muôn hoa nở rộ.