Những ngày qua, Ngô Kỳ hình dáng mất tăm, chẳng đến lớp thuyết trình, cũng không mò vào thư viện mà đem cả đống sách làm trò hề nữa. Nguyên Khải bỗng thấy hơi hụt hẫng, cảm xúc bị trống trải, không lẽ anh thích có người đến làm phiền? Anh thật đúng kỳ quái.
Còn về tên nhóc đầu xoăn kia, hắn đang hí hoáy viết viết, tính tính, miệng lại còn lẩm nhẩm không ngừng. Hóa ra cậu đang ôn cho kỳ thi sắp tới.
Chỉ là ôn bài thôi nhưng trên bàn đầy tập vở, bút chì ở đây, bút mực lại văng đến góc bên kia. Thật bừa bộn!
Đỗ Phi, bạn cùng phòng với hắn bước vào đã cau mày, huých vào lưng hắn một cái:
“ Bừa bộn quá thằng quỷ này, cậu muốn chết hả? Có dọn lại cho gọn tí không thì bảo?”
“ Rồi rồi, tí tớ sẽ dọn. Cậu không thấy tớ đang khốn khổ với đống bài này sao mà còn hoạnh họe tớ. “ - Ngô Kỳ mếu máo rõ là khổ.
“ Ừ, vậy có cái gì không hiểu thì hỏi, tớ giải cho mà biết!” - Tiếng cười nghe có vẻ tự hào thái hóa, Ngô Kỳ chẳng thèm để ý mà tiếp tục hí hoáy ghi chép.
Một tuần sau, gương mặt trắng hồng kèm theo nụ cười nham nhở của Ngô Kỳ cũng xuất hiện trước mặt Nguyên Khải. Cậu chưa ngồi xuống thì đã nghe âm thanh cao vút cất lên:
“ Hế lô, này Nguyên Khải, mấy ngày vừa rồi không thấy tôi, anh có nhớ tí nào không?”
“ Tôi nhớ trò hề của cậu!” - Nguyên Khải ngó cái tên đối diện, nhoẻn miệng cười gian.
“ Trò hề á? Anh thật quá đáng nha. Tôi là muốn anh nhớ tôi.” - Ngô Kỳ nhảy dựng lên trong rất buồn cười.
Nguyên Khải không trả lời, thuận tay đẩy cuốn truyện Conan mới ra về phía Ngô Kỳ. Cậu tròn mắt nhìn cuốn truyện, rồi lại nhìn sang Nguyên Khải, mắt chớp chớp:
“ Anh mua cho tôi? Anh tặng tôi? Nguyên Khải, cái này là của anh tặng cho tôi, phải không?”
“ Là em tôi không đọc thể loại này, nhớ lại hôm bữa thấy cậu thích thú với nó, liền đem cho cậu.” - Nguyên Khải vẫn nét mặt lạnh băng, trà lời.
Ngô Kỳ cầm cuốn truyện săm soi, lật qua rồi lật lại, ngó thật kỹ, nâng niu cũng thật nhẹ nhàng. Tưởng như đó là một quả trứng sẽ vỡ nếu bị va chạm mạnh. Sau đó lại nhìn Nguyên Khải:
“ Cảm ơn anh đã tặng tôi. Tôi rất thích, cực thích nó a.“.
“ Không cần cảm ơn, tôi chỉ nghĩ sách không đọc mà vứt xó thì uổng phí quá. “
Nói xong lại cong lên nụ cười gian tà của một con sói.
Ngược lại, Ngô Kỳ thật lạ, không hề nhảy dựng lên đối kháng đáp trả lại Nguyên Khải mà chỉ ôm cuốn truyện, đến mức không dám sờ nắn, sợ rằng nó sẽ cong mép mất.
Tuần thi gay go cũng trôi qua, Ngô Kỳ lúc này khoái chí, vươn vai vài cái, uốn éo cái thân hình nhỏ nhắn, miệng luôn cười toe toét đập vai mấy thằng bạn hỏi thăm rối rít. Cậu đi đến đâu, cũng trưng ra bộ mặt cười híp mắt không thấy mặt trời.
Xuống cantin, Ngô Kỳ thuận miệng gọi một tô mì với chai sữa bò, đi ngay đến một bàn ăn gần đó. Cậu ngồi xuống, ngó quanh phòng ăn một lượt, không thấy Nguyên Khải, liền cúi xuống hút lia lịa từng sợi mì còn bóc khói nghi ngút.
Đỗ Phi cùng Tiêu Vân đi đến, ngồi cùng bàn với Ngô Kỳ. Cả ba nói chuyện rất vui vẻ.
Đột nhiên Đỗ Phi như sực nhớ điều gì, a lên rồi nói một tràng:
“ Đúng rồi, biết gì không? Trong trường đang có tin đồn Hắc lang Nguyên Khải hẹn hò với hoa khôi An Dĩnh đấy, ôi thật là xứng đôi, Tiêu Vân ha!”
“ Đúng ý, thật ghen tị quá mà. “ - Tiêu Vân chép chép cái miệng, liên tục tán thưởng cho sự đẹp đôi của họ.
Bầu không khi bỗng đanh lại, xám xịt, Đỗ Phi huých tay Tiêu Vân, không hẹn mà cùng ngó qua Ngô Kỳ, rùng mình trước đám mây đen đang hiện trên đầu cậu, thoáng hoảng hốt. Cả hai cùng cất tiếng:
“ Ngô Kỳ, cậu ổn chứ? Không khỏe sao? Tụi tớ đưa cậu lên phòng y tế nhé? “
“ Không cần, tớ muốn hai cậu kể lại rõ ràng chuyện của Nguyên Khải với An Dĩnh.” - Lời nói rít qua kẻ răng của Ngô Kỳ, làm khiếp sợ hai con người đối diện.
“ Được rồi, hiện đang có tin đồn hai người đó hẹn hò, là An Dĩnh để ý Nguyên Khải, An Dĩnh mở lời trước, Nguyên Khải lúc đầu không tỏ ra thái độ gì, mấy ngày sau thì đã thấy họ tay trong tay rồi “ - Tiêu Vân bình tĩnh kể lại chi tiết sự việc.
Ngô Kỳ không nói một lời, hung hăng đẩy chiếc ghế ra xa đến mức chạm vào chiếc ghế bên kia, đi khỏi phòng ăn. Trên bàn, chỉ còn hai con người với gương mặt trắng bệt, nhăn mặt khó hiểu.
**
Trong văn phòng hội học sinh lúc này, Nguyên Khải đang bận rộn với tập hồ sơ trên bàn. Vì là một sinh viên mẫu mực, được tất cả thầy cô ưng ý, nên họ đã bầu anh làm Chủ tịch hội học sinh. Điều đó đồng nghĩa với việc Nguyên Khải không khi nào rảnh rỗi.
An Dĩnh sau khi tan lớp, liền chạy qua văn phòng nơi anh làm việc, ngồi kế bên luôn miệng kể chuyện. Chính xác với cái danh hiệu hoa khôi, cô rất đẹp.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt lại to tròn, cứ long lanh ánh nước, hút hồn cực kỳ. Đôi môi được phủ lên lớp son màu đỏ rượu trong rất quyến rũ, cười lên tức khắc như mặt trời đang tỏa sáng khắp phòng.
“ Hôm nay lão Lâm thật khó chịu, như là vừa bị vợ ông ấy cho một trận vậy. Em đã bị hứng một trận khổ sở...” - An Dĩnh phồng má, mè nheo với Nguyên Khải.
“ Thế à? Thầy ấy lúc nào cũng vậy mà. Coi như ông ấy đang tập cho em bớt tính nhõng nhẽo đi.” - Nguyên Khải mắt vẫn nhìn tập hồ sơ.
An Dĩnh nghe vậy càng chau mày, lay lay tay Nguyên Khải: “ Này em đói rồi, chúng ta đi ăn nhé?”
“ Được.”
Hai người đang tay trong tay, sánh bước ra đến cửa, thì gặp Ngô Kỳ đang trong tình trạng bất ổn, hầm hực đi tới. Ngô Kỳ ngước mặt lên, nhìn chăm chăm vào đôi tình nhân trước mắt mình, cả cơ thể như bị đông cứng.
Phải mất đến vài giây, Ngô Kỳ mới lấy lại nhịp thở, bất giác gật đầu như phản xạ, tuy đôi chân lại nhấc lên không nổi.
“ Ngô Kỳ, đang rảnh sao? Đi ăn chung không?” - Nguyên Khải mở lời rất tự nhiên.
“ Anh bảo...ừm...đi ăn chung với hai người sao?” - Ngô Kỳ hỏi, mắt liếc qua An Dĩnh.
“ Phải! An Dĩnh, em không ngại đâu nhỉ? “ - Nguyên Khải ngó qua cô, cười hiền hòa.
“ À không sao, chúng ta cùng đi đi, em đói rồi. “ - Nói rồi An Dĩnh liền kéo tay Nguyên Khải đi trước.
Trên hành lang lúc này, có một cặp tình nhân, họ đang sánh bước với nhau, cười nói ríu rít, phía sau họ lại là một bóng người bị che khuất sau ánh sáng, cúi mặt lầm lũi bước đi, thật cô đơn.
Sau khi ăn xong, Nguyên Khải có việc phải đi trước. Lúc này chỉ còn hai con người, một người thần sắc đanh đá, lấy muỗng quậy ly nước hoa quả, mắt ngó thẳng người đối diện, cười nhẹ.
Còn người kia sắc mặt lạnh băng, có phần hơi hung hăng, tay chồng cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“ Cậu là Ngô Kỳ, năm nhất ngành Báo Chí phải không?”
“ Phải! “ - Ngô Kỳ trả lời, mắt không liếc qua An Dĩnh một cái.
“ Haha...Sao lại không nhìn tôi mà nói chuyện? Cậu vô lễ với đàn chị thật đấy” - An Dĩnh cười nhạt, châm chọc cậu.
“ Tôi không nhìn, là vì tôi xem chị như không khí, thật chẳng có gì để mà phải ngắm. Còn chị, trong lòng chắc đang nổi cơn oán hận gì tôi chăng?” - Ngô Kỳ không vừa, nói khích cô.
“ Đúng thế. Tôi là đang nhìn xem người trước mặt tôi đây có gì nguy hiểm không, để mà còn liệu giữ người yêu cho chặt một tí. Không lại bị cướp mất. Haha” - An Dĩnh vẫn cái giọng điệu đanh đá, tiếp lời.
Ngô Kỳ nhìn thẳng cô, gương mặt bằng lặng, không gợn chút cảm xúc, khóe miệng cong lên đủ để nhìn thấy một nụ cười gian manh:
“ Chị không biết điều này đâu nhỉ? Tôi, Ngô Kỳ, sinh viên năm nhất, ngành Báo Chí, sẽ cướp Hắc lang trên tay tân Hoa khôi của đại học T vào một ngày sớm nhất. Đến khi đó, tôi hi vọng chị sẽ chúc mừng chúng tôi hạnh phúc dài lâu.”
Nói xong liền cất bước đi, để lại một mình An Dĩnh, đôi mày chau lại, tay nắm chặt, làm cho bàn tay trắng bệt đi, mắt vẫn nhìn bóng dáng Ngô Kỳ biến mất sau cánh cửa.
Tít tít! Điện thoại của Nguyên Khải rung lên mấy hồi, có tin nhắn, là từ Ngô Kỳ. “ Sân thượng, ngay lập tức, tôi đợi!”
Nguyên Khải nheo mắt, nhíu mày khó hiểu không biết tên nhóc này lại định làm trò gì nữa. Đoạn bỏ điện thoại vào túi, liền đi lên sân thượng.
“ Này, cậu đứng sát mép đó làm gì hả? Định rơi tự do từ đây xuống? “ - Tiếng gió trên sân thượng đã át đi một phần giọng nói của anh.
Ngô Kỳ quay qua, gương mặt trong thật đáng sợ. Ngô Kỳ cười với anh, cười rất nhẹ, từ từ đi đến chỗ Nguyên Khải.
“ Nếu tôi rơi tự do từ đây xuống, anh có cứu tôi không? “ - Ngô Kỳ hỏi.
“ Sao? Từ đây xuống? Nếu cậu dám nhảy, tôi sẽ không dám lơ cậu. “ - Nguyên Khải bị câu hỏi của Ngô Kỳ dọa, thoáng giật mình.
“ Được “
Nói xong cậu liền bước nhanh đến lan can, thuận tay ấn lấy lực rồi nhảy chốc lên. Nguyên Khải chưa kịp hiểu chuyện gì, liền chạy lại níu Ngô Kỳ, khiến cả hai chao đảo rồi ngã ra đất.
Tư thế lúc nãy làm cho Ngô Kỳ đè lên Nguyên Khải, anh bị ngã ngửa, hơi đau phía lưng, liền chau mày khó chịu. Song, anh nhìn Ngô Kỳ, mắt cậu vẫn nhắm tịt, cái mũi nhăn lại, tay nắm chặt vai anh. Nguyên Khải ngồi dậy, từ từ đỡ Ngô Kỳ dựa vào tường, anh lay lay cái tay cậu, cảm thấy tay cậu rất lạnh.
“ Cậu điên à? Tôi nói đùa, cậu lại thử thật. Còn ai ngốc như cậu không? “ - Nguyên Khải không kiềm được, tức giận mắng.
Ngô Kỳ lúc này đã mở mắt ra, nhìn chăm chăm vào anh, nắm tay thả lõng, bàn tay lúc này đã hồng trở lại, cậu run rẩy:
“ Tôi chỉ muốn đứng thử thôi, không ngờ cảm giác thật đáng sợ. Tôi còn tưởng mình tiêu rồi.”
“ Ngốc tử! Cậu không ổn sao? Thi không tốt à? “ - Nguyên Khải cười hiền với cậu, sờ sờ cái đầu tóc xoăn màu hạt dẻ kia.
“ Tôi thi rất tốt. Tôi là...đang thất tình.” - Ngô Kỳ nói rất nhỏ, nhỏ đến mức Nguyên Khải chỉ nghe được hai chữ thất tình thôi.
“ Thất tình? Cậu đã thích ai rồi? “ - Nguyên Khải hỏi, xong lại giật mình, anh hỏi câu này không phải là quá nhạy cảm sao, trong lòng anh rõ ràng là biết Ngô Kỳ thích ai rồi mà..
“ Phải! Tôi thích anh, Nguyên Khải “ - Ngô Kỳ điềm tĩnh nói, rõ ràng, rành mạch. Sau liền đứng dậy, phủi phủi quần áo, hít thật sâu rồi nói tiếp:
“ Nguyên Khải, tôi nói cho anh biết. An Dĩnh, cô ấy là bạn gái anh. Còn tôi, Ngô Kỳ, mới là vợ anh! Đã hiểu chưa?”
Câu cuối Ngô Kỳ lên giọng nghe thật đanh đá.
Nguyên Khải cũng đứng dậy, đối mặt với cậu, hai tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn Ngô Kỳ. Một lúc lâu, Ngô Kỳ cảm thấy có gì không đúng, liền cúi đầu một góc 90 độ che đi hai má đỏ ửng đến tai, hai tay đan vào nhau thật chặt, môi mím lại bối rối.
Bỗng cậu cảm thấy như có hơi thở phả vào tóc, rất nhẹ, rất nóng. Ngước lên đã thấy Nguyên Khải đứng sát cậu từ bao giờ. Mặt Ngô Kỳ lúc này chẳng khác gì quả cà chua chín mọng, mắt chớp liên hồi:
“ A! Nguyên Khải...anh đứng sát như vậy là có ý gì?”
Nguyên Khải vẫn không mở miệng, hai tay kéo cậu ngả vào lồng ngực, ôm chặt.
“ Có ai tỏ tình mà giọng điệu đanh đá đáng sợ như vậy chưa? Trên đời này chắc chỉ có mỗi Nguyên Khải này là chấp nhận thôi.” - Tay anh vẫn ôm chặt Ngô Kỳ, lại lần nữa xoa đầu cậu, tóc Ngô Kỳ rất mềm, anh rất thích.
Ánh mặt trời nhàn nhạt, chiếu vào hai người, đủ tỏa sáng cho hình ảnh ấm áp này. Ở đây, bức tường bốn phía, cánh cửa, bầu trời, ánh nắng, tất cả đều được chứng kiến tình cảm của hai người bọn họ đang dần lấp đầy, từng chút, từng chút một.