Hắc Lang Ăn Bắp!

Chương 9: Chương 9: Cuộc sống màu hồng




“ Khải Khải, dậy đi, dậy đi, anh có chịu dậy không hở?” - Ngô Kỳ nằm cạnh Nguyên Khải, cả tối dù không được ngủ bao nhiêu, nhưng cậu đã thức dậy từ sớm, thuận tay lôi Nguyên Khải dậy.

“ Ưm...anh muốn ngủ “ - Thanh âm trầm lắng vang lên qua lớp drap giường.

“ Anh không dậy thì thôi, nằm đó luôn đi.” - Nói xong Ngô Kỳ tung mền, định bước xuống giường.

Thật ra bây giờ chỉ mới 7h sáng thôi, còn rất sớm, đây cũng không phải giờ sinh học của cả hai. Nhưng Ngô Kỳ cảm thấy ngại ngùng đến nỗi cậu không thể ở trên giường thêm phút giây nào nữa. Hai mặt cậu cứ đỏ bừng từ tối hôm qua đến giờ, chẳng dịu bớt chút xíu gì.

“ Này, em định đi đâu? Anh còn nằm là em không được dậy. “ - Nguyên Khải kéo cánh tay Ngô Kỳ, làm cậu chao đảo ngã lại xuống giường, anh lợi dụng cậu còn mơ màng liền lôi cơ thể nhỏ nhắn mềm nhũn kia vào lòng, ôm chắc nịch, rồi kéo mền, ngủ tiếp.

Hai người nằm sát rạt nhau, hơi thở Nguyên Khải phả vào trong tóc Ngô Kỳ, nóng lắm, nên làm mặt cậu đỏ hơn nữa. Ngô Kỳ cũng rất ngoan ngoãn nằm im, mặc cho Nguyên Khải ôm cậu chặt đến không thở được.

Từ khi Nguyên Khải đi kiếm vợ mình rồi năn nỉ ỉ ôi xin tha thứ cho vụ việc động trời kia, thì hai người đã về sống chung. Nguyên Khải ra ngoài thuê một căn hộ sống chung với Ngô Kỳ. Còn căn biệt thự kia phó thác cho Bối Nhi tự xử. Anh đã rất đắn đo suy nghĩ có nên rời khỏi căn biệt thự đó mà đi chung sống với vợ tương lai hay không, vì nếu Âu Vũ mà biết thì không chỉ anh mà cả Ngô Kỳ lẫn Bối Nhi đều bị vạ lây.

Song, anh quyết định tới đâu thì tới, mọi chuyện sẽ có cách mà giải quyết cả thôi. Và thế là, hiện tại, có một căn hộ vừa đủ rộng cho cặp vợ chồng son này cư trú. Cuộc sống của họ bắt đầu bằng những sắc màu hồng đỏ phấp phới.

*****

Đồng hồ đã điểm 9h sáng. Ngô Kỳ lúc này mơ màng ngồi dậy, dụi mắt mấy cái, liếc quanh căn phòng. Tay cậu sờ qua phía bên cạnh, thấy chỉ còn lại hơi ấm của người đã nằm ở đó thôi. Cậu lại ngó ra cửa phòng tự hỏi Nguyên Khải đâu mất tiêu rồi.

Ngô Kỳ bước xuống giường, vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay đồ, rồi đi ra ngoài phòng khách. Từ đằng xa, mắt Ngô Kỳ hướng vào trong bếp, thấy Nguyên Khải đang loay hoay nấu bữa sáng. Vóc dáng Nguyên Khải khá cao so với cái bếp ga, anh lum khum xuống chiên trứng. Khóe miệng Ngô Kỳ bất giác cong lên.

Cậu chẳng chạy tới ôm Nguyên Khải từ đằng sau như mấy bộ phim Hàn Quốc, mà đi thẳng đến bàn ăn, nói to:

“ Chồng ơi, nấu lẹ đi, em đói lắm rồi! “

Nguyên Khải bị giọng nói the thé của Ngô Kỳ làm cho giật mình, anh quay qua nhìn Ngô Kỳ đang ngồi trên bàn ăn, tay vẽ vẽ gì đó trên mặt bàn, anh nheo mày nhìn cậu một lát, rồi quay sang chuẩn bị bữa sáng tiếp.

“ Đồ ăn tới rồi, em không cần phải hét to như vậy. Anh đứng tim thì sao?” - Nguyên Khải đưa dĩa thức ăn sang chỗ Ngô Kỳ, tiện cúi xuống hôn cậu một cái.

“ Anh là sói, không dễ chết như vậy đâu, hehe “ - Ngô Kỳ vừa nói vừa xé bánh mì chấm lia lịa.

Nguyên Khải nhìn cậu mỉm cười, rồi cũng cúi xuống ăn. Ăn xong, Nguyên Khải chở Ngô Kỳ đến trường, còn anh thì đi thực tập ở các bệnh viện. Nguyên Khải chỉ còn năm cuối này thôi là ra trường, nên anh đang thực tập tại một số bệnh viện, còn Ngô Kỳ gần hoàn tất năm hai ngành Báo Chí của mình.

Nguyên Khải bây giờ đã có thời gian rảnh hơn trước rất nhiều, nếu có đợt thực tập thì anh mới phải đi, anh cũng luôn là người làm xong luận án đầu tiên,chỉ cần ở nhà sửa lại một số chỗ là được, nên hầu như không chiếm quá nhiều thời gian.

Vì thế mà thời gian ở bên vợ Ngô Kỳ cũng được thêm chút ít. Ngô Kỳ vì điều này mà trong lòng vui hẳn lên, suốt ngày tíu ta tíu tít đủ chuyện với anh.

“ Nguyên Khải, anh thực tập xong rồi hở, sao rảnh rang mà gọi cho em thế?”

“ Anh chưa thực tập xong, thầy cho nghỉ giải lao, nên anh gọi nói chuyện với em một chút.”

“ Nhớ em hữm? Haha “

“ Ừ tôi đang nhớ Ngô Kỳ chết được đây. Em học xong chưa?”

“ Sắp xong. Tối nay anh ăn gì? Tí em về mua luôn.”

“ Tí em đi xe buýt sao? Xin lỗi hôm nay anh về hơi muộn nên không đón em được. Đi cẩn thận đó.”

“ Anh yên tâm. Không ai dám ăn hiếp em đâu. Ăn gì nào?”

“ Ăn em! “ - Nguyên Khải nói xong thì nghe tiếng tít tít ở đầu dây bên kia, anh cười lên gian manh.

Ngô Kỳ bên này mặt đỏ bừng bừng, hậm hực thầm mắng tên Nguyên Khải đáng ghét kia.

Tối đó, Nguyên Khải vừa bước vô phòng khách đã nghe mùi của món gà chiên “thơm nức” bay ra từ trong bếp. Anh đi vào nhìn ngắm cậu vợ của mình đang vụng về chiên gà. Thật ra Ngô Kỳ không hề giỏi nấu ăn, trước đến giờ đói một tí là có Nguyên Khải xuống bếp lo tất. Vì thế mà cậu luôn đòi Nguyên Khải dạy mình nấu ăn, rốt cuộc thì Ngô Kỳ cũng tiếp thu được chỉ một chút xíu kiến thức.

“ Khụ, em chiên gà hay chiên than vậy...” - Mặt Nguyên Khải hơi xám lại, vội đẩy Ngô Kỳ ra phía ngoài.

“ Anh...anh về lúc nào thế? Này, em chiên theo anh dạy chứ bộ...” - Ngô Kỳ gục mặt, phồng má cãi lại.

“ Được rồi, cũng gần xong rồi, anh làm cho. Em ra ngoài...đợi đi “ - Nói xong Nguyên Khải xoa đầu cậu, đẩy cậu ra ngoài phòng khách.

Ngô Kỳ ngồi vào bàn, mặt bí xị. Cậu muốn nấu cho Nguyên Khải ăn bữa tối, sợ anh ấy thực tập mệt lại còn về nhà nấu cơm, cậu rất xót dạ. Nhưng rồi cũng là Nguyên Khải làm hết.

Hai người ăn xong, cùng ra ghế ngồi xem chương trình thể thao. Thật ra chỉ có mỗi Nguyên Khải chăm chú xem thôi, còn Ngô Kỳ lại nhanh nhảu xoa bóp cho anh. Kỳ thực, chuyện gì Ngô Kỳ cũng hậu đậu, duy chỉ có việc xoa bóp cho anh lại rất thành thạo. Tay cậu nhỏ nhắn, khi mát xa phải dùng nhiều lực, nét mặt lúc nào cũng mím môi với chau mày, trông rất dễ thương.

Xoa bóp được một lúc, Ngô Kỳ mỗi tay, ngồi thỏm xuống ghế, xoay xoay hai tay, mắt nhắm lại trông như muốn đi ngủ. Nguyên Khải thấy vậy liền tắt tivi, ẵm cậu vào phòng, khẽ đắp chăn rồi hôn trán cậu một cái. Anh lặng lẽ nằm bên cạnh, đọc sách một chút. Ngô Kỳ khi ngủ rất ngoan, nằm quay người vào phía anh, tay luôn ôm ngang hông Nguyên Khải, đôi mắt nhắm hờ, hai môi mấp máy.

Đã gần 10h đêm rồi, Nguyên Khải gấp sách lại, nằm xuống quay mặt về phía Ngô Kỳ, véo má cậu. Anh định cho Ngô Kỳ ngủ một chút xíu thôi, sau đó sẽ ghẹo không cho cậu ngủ nữa. Ngô Kỳ bị véo, liền hất tay Nguyên Khải ra, nhăn mặt xoa hai má:

“ Anh lại ghẹo không cho em ngủ hả? “

“ Ừ. Giờ này không phải giờ ngủ “ - Nguyên Khải lại véo thêm một cái nữa.

Ngô Kỳ lúc này mở mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, chớp vài cái:

“ Thế giờ làm gì? “

“ Làm tình. “ - Nguyên Khải đáp rất gọn mà xúc tích.

“ Anh biến thái. Em ngủ...” - Câu nói chưa thoát ra hết thì đã bị chặn lại.

“ Ưm...” - Chiếc lưỡi kia cuốn lấy lưỡi Ngô Kỳ, ngăn lại nhịp thở đều đều của cậu.

Trong phòng ngủ, không còn tiếng nói của hai người, chỉ sót lại tiếng rên rỉ và thở gấp.

*******

Hôm nay là chủ nhật, Nguyên Khải muốn ngủ nướng một xíu, nhưng Ngô Kỳ kia lại không cho. Cậu lôi anh dậy cho bằng được, rồi kéo anh đi siêu thị.

Cả hai bước ra khỏi căn hộ, tay trong tay, thu hút mọi ánh mắt bởi hai chiếc áo giống nhau i chang, Nguyên Khải là áo đen viền xanh, còn Ngô Kỳ là áo xanh viền đen. Đó cũng được coi là áo đôi đi. Vừa bước vào siêu thị, bé Ngô Kỳ nhà ta đẩy ngay một cái xe đẩy, rồi lướt khắp cửa hàng. Cậu lướt qua quầy sữa, rồi quầy bánh kẹo, sau đó tới quầy đồ ăn. Mỗi quầy, cậu đều tống vào xe đẩy một ít, một ít. Chẳng mấy chốc, cái xe đã nặng đến không thể đẩy nữa.

Nguyên Khải thấy Ngô Kỳ định lấy thêm, anh vội ngăn lại, nghiêm mặt:

“ Em không cần mua nhiều như vậy. Em xem, xe đẩy hết nổi rồi.”

“ A...vâng, thế chúng ta tính tiền đi “ - Ngô Kỳ gục mặt xuống đẩy xe thẳng ra chỗ tính tiền.

Cô gái trẻ đang cầm từng món hàng đưa lên máy tính, bỗng mặt cô hơi đỏ, cô bấm thật lẹ giá tiền rồi cho vào bao. Nguyên Khải nhìn cô đỏ mặt, thấy lạ, nhìn xuống thấy tay cô gái đang cầm lọ gel, anh nhìn qua Ngô Kỳ đang loay hoay xếp đồ vào bao, mặt nóng lên.

Tính tiền xong, anh kéo tay Ngô Kỳ ra ngoài, nói nhỏ:

“ Em...không cần mua cái lọ gel, ra chỗ chuyên bán là được. Em làm cho cô gái lúc nãy đỏ cả mặt ấy “

“ Có hả? Em tiện tay lấy thôi, với cũng cần thiết chớ bộ. “ - Ngô Kỳ gãi gãi đầu, viện hết lý do.

“ Anh thua em, Ngô Kỳ. Chúng ta về thôi, trời nắng dễ bệnh lắm.” - Nói xong nắm tay Ngô Kỳ đi đến xe.

**********

“ Nguyên Khải, em đi ngủ trước nhé. Sáng mai có tiết. Anh nhớ ngủ sớm đó “ - Ngô Kỳ dụi hai con mắt mở không lên nữa.

“ Em nghĩ là anh cho em ngủ hả? “ - Nguyên Khải lại kéo Ngô Kỳ lôi đến giường.

“ Sáng mai có tiết a, có tiết có tiết rất quan trọng...” - Vẫn là chưa nói được hết câu đã bị chặn.

Sau vài lần hôn đến thở gấp, Nguyên Khải ngồi dậy tìm...lọ gel. Anh lấy lọ cũ, lắc lắc, không thấy động tĩnh, thì ra nó cạn mất rồi. Anh vội tìm cái lọ mới mua hồi sáng, rồi sán lại gần Ngô Kỳ hôn vào môi cậu.

Ngô Kỳ hai môi mấp máy, nói cực kỳ ngây ngô:

“ Thấy chưa, nếu hồi sáng em mà không mua thì giờ lấy gì cho anh dùng chứ. Hay không có rồi anh định để mai em xin phép nghỉ học luôn.” - Cậu cao giọng trách móc.

“ Được rồi, Ngô Kỳ lúc nào cũng giỏi cả. Giờ thì anh cần em ngoan ngoãn nằm im đón tiếp anh thôi “ - Câu nói vừa dứt, căn phòng tràn ngập trong tiếng rên ủy mị...

Một căn hộ không nhỏ, có hai con người, một nóng, một lạnh, một ngây ngô, một nguy hiểm, sống với nhau. Họ rất khác nhau, kỳ thực, họ vẫn đang lấp đầy những khoảng trống trong chính cuộc sống của cả hai. Họ yêu nhau, và cũng hòa quyện vào nhau rất ăn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.