Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Không gian




Phạm Kiếm Xuân nhận một đống quà của Mộc Tiền Trình, vốn là có một chút chột dạ giờ cũng tan thành mây khói, lại cảm thấy mình là thầy giáo đáng thương bị học sinh vũ nhục, vì thế chuẩn bị tư thế giáo huấn Mộc Tiền Trình và Hà Hiểu Lệ.

“Nhìn các người cũng là người có phẩm chất, sao lại sinh ra một đứa con gái không có giáo dưỡng như vậy. Tôi thấy nó không thích hợp học sơ trung ở thị trấn, mà nên đưa tới Hương Hạ rèn luyện thật tốt.”

Phạm Kiếm Xuân tức giận ăn trái cây, quở trách không ngừng.

“Thầy dạy nhiều là được, Tuyết Tuyết sẽ nghe lời.” Hà Hiểu Lệ cười làm lành, tuy rằng bà biết con gái rất bình thường tính cách lại hướng nội, hoàn toàn không được như Mộc Dong vĩ đại xinh đẹp thông minh, nhưng dù sao cũng là con gái của bà.

“Tôi cảm thấy đề nghị của thầy Phạm rất tốt, trường học Hương Hạ học phí rẻ, dạy học cũng nghiêm khắc. Tôi là từ trường Hương Hạ ra, bà xem tôi đã trở nên nổi bật, Mộc Tuyết như vậy, quả thực chính là con chuột không leo lên được mặt bàn.” Mộc Tiền Trình cảm thấy đề nghị này rất tốt, rất hợp với ý của hắn, ông lão trong nhà vừa lúc không ai chăm sóc.

Hà Hiểu Lệ giật mình, bà nhìn một cái đã biết Mộc Tiền Trình có ý đồ gì. Ba chồng của bà cũng không tốt lành gì, trước giờ đều luôn ghét bỏ Mộc Tuyết vì cô là con gái, mới trước đây còn bực bội với mẹ con bà. Mộc Tiền Trình nếu đưa Mộc Tuyết về đó, sẽ bị bức thành cái dạng gì bà cũng không biết.

Nhưng Hà Hiểu Lệ ngại cải lại chồng trước mặt người ngoài, nên không nói, trong lòng nghĩ trở về sẽ khuyên nhũ Mộc Tiền Trình.

Đợi đến giữa trưa, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược lại mang một cái cà men tới cho Mộc Tuyết. Mộc Tuyết muốn trả tiền cho Lưu Sảng, Lưu Sảng sống chết cũng không chịu lấy.

“Tiểu Tuyết, đừng có xem thường anh của em, anh có tiền nên mới trả tiền viện phí, không cần em phải trả lại cho anh.” Lưu Sảng nói: “Chút tiền ấy em giữ đi, chờ xuất viện mời bọn anh đi hát một đêm là được, trả tiền làm chi cho xa lạ vậy.”

Thật không ngờ Lưu Sảng tuổi nhỏ, nói tới nói lui vẫn không chịu nhận, Mộc Tuyết suy nghĩ, cất tiền. Ơn này cô nhớ kỹ, ngày sau dùng tình nghĩa đáp trả, làm gì cũng không nên dùng tiền mà giải quyết.

“Ngày hôm qua bọn anh về có hỏi một vài chuyện của em, đối với người nhà em cũng hiểu một chút. Khi vừa tới đây, các chị y tá đã nói chuyện xãy ra lúc sáng cho bọn anh nghe, người cha kia của em, đúng là bị bệnh thần kinh.” Lưu Sảng tiếp tục nói: “Cha mẹ em còn đi xin lỗi Phạm tiện nhân. Em sẽ không bỏ qua như vậy chứ?”

Mộc Tuyết âm trầm cười: “Sao có thể quên đi như vậy.”

Ngô Sâm Nhược ngồi ở một bên, trong tay ném một quả táo chơi. Nghe vậy, cậu câu môi cười: “Điện thoại di động của Lưu Sảng không những chụp ảnh được, còn có thể quay phim. Tuy rằng không sắc nét lắm, nhưng thấy rõ mọi thứ. Chúng ta đưa cho tòa soạn, hay là đài truyền hình đây?”

Mộc Tuyết suy nghĩ hỏi: “Có người quen không? Nếu không thì gửi đi cũng sẽ bị nhấn xuống.“

“Có, ban bọn tớ đều là học sinh nghệ thuật. Học nghệ thuật, trong nhà có người làm việc liên quan với ngành sản xuất. Bác La Lan Tử ở tòa soạn báo, chú Lí Tương Hoa ở đài truyền hình.” Trong mắt Ngô Sâm Nhược tinh quang bắn ra bốn phía: “Tớ muốn nhìn thử Phạm tiện nhân sẽ làm như thế nào.”

Mộc Tuyết hì hì cười: “Vậy kính nhờ Sâm Nhược.”

Hai người bọn họ, thật đúng là cùng một giuộc ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’.

Một ngày này, Lâm Dư Phỉ không có tới.

Mộc Tuyết biết đây là mánh khóe Lâm Dư Phỉ hay dùng, nếu mình làm ả không vui, ả cũng không nói gì, sau đó sẽ lạnh nhạt với mình.

Buổi tối, ở bên trong ổ chăn lăn lộn vài vòng, Mộc Tuyết đang chuẩn bị ngủ, bị cái gì cộm dưới lưng. Tay cô đưa vào trong chăn lấy ra hai cái lá cây, một lá cây màu hoàng kim, một lá cây màu lam.

Đây là cái quái gì?

Mộc Tuyết nghi ngờ cằm lá cây mà bóp, đột nhiên linh quang vừa hiện trong đầu.

Giấc mơ tối hôm qua!

Có thể mang đồ từ trong mơ ra? Lại có thể mang ra?

Thật không thể tin được!

Nhưng nghĩ lại, mình đã chết còn có thể trọng sinh, thế giới này còn có cái gì không thể xảy ra chứ.

Mộc Tuyết theo bản năng lấy tay sờ lục chân trước ngực, phát hiện lục châu đã càng khảm sâu vào thịt. Lúc trước chỉ có một phần ba, bây giờ là một nửa.

Kiếp trước ở nhà làm bà chủ gia đình bi thảm, Mộc Tuyết có xem một ít tiểu thuyết, trong đó có một bộ phận văn mạt thế, nhân vật chính cơ duyên xảo hợp nhận được một ít Ngọc Thạch châu báu, sau đó mang vào tùy thân không gian linh tinh. Nghĩ như vậy, Mộc Tuyết có cảm giác hiểu ra.

Hạt châu này, nói không chừng chính là cái đó thật.

Mộc Tuyết vừa khóc vừa cười, vận mệnh đời trước của cô bi thảm như thế, đời này, lại được bồi thường, cái gì tốt cũng đưa vào tay cô. Bi phẫn không cam lòng trộn lẫn vui sướng, làm cho cảm xúc trên mặt Mộc Tuyết hổn loạn, hơn nữa ngày mới tỉnh táo lại.

Nếu có thể mang ra, như vậy thứ bên ngoài cũng có thể mang vào sao? Nghĩ vậy, Mộc Tuyết lập tức buông lá cây trong tay, cằm cái gối, cố gắng tưởng tượng mình trở lại cảnh trong mơ.

Sau đó, cô không có thành công.

Nhíu mày tự hỏi, Mộc Tuyết cầm lá cây, lại tưởng tượng.

Mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy mình đang ở cảnh trong mơ.

Mộc Tuyết nhắm mắt lại, tưởng tượng rời khỏi, mở mắt ra, bản thân quả nhiên đang nằm trên giường bệnh.

Mộc Tuyết tự hỏi, cô lấy một quyển vở nhỏ bên cạnh bàn, để trên người mình. Nếu thân thể mình đi vào không gian, như vậy chờ cô đi ra, vở sẽ rớt xuống.

Lại ra vào một lần, Mộc Tuyết thấy vở vẫn ở trên người, xác định là linh hồn mình đi vào.

Có thể mang đồ vào trong không gian…… Vậy này nọ phải mang theo cùng với lá cây mới được sao?

Mộc Tuyết cầm lá cây, ôm gối, nhắm mắt.

Sau đó, vẫn không thành công.

Xem ra không gian này cần nghiên cứu cẩn thận, Mộc Tuyết bĩu môi lấy cái gối ra. Nếu là thân thể tiến vào, cô sẽ có một nơi trốn tốt, đáng tiếc.

Mộc Tuyết lại vào không gian. Đầu tiên cô nhìn quanh bốn phía, vẫn là bầu trời đen kịt như trước, tối như mực. Phạm vi hồ nước bùn mở rộng rất nhiều, nhưng lá hoa sen cũng không có dài ra, vẫn y như ngày hôm qua, lá cây hơi hơi cuộn mình nhìn thực nhu nhược. Mộc Tuyết vòng quanh cây hai vòng, ngạc nhiên phát hiện, cây màu kim và cây màu lam đều nhiều hơn một lá cây.

“Không gian, tôi có thể nói chuyện với cậu em sao?” Mộc Tuyết nghĩ ngày hôm qua không gian có nói cho cô biết rất nhiều chuyện, nhưng tối hôm qua cô không có phản ứng kịp nên không thể trao đổi với không gian. (vốn tính để là tao vs mày… nhưng thấy tục quá)

[ Có thể.]

“Không gian, cậu có tên không?”

[ Không có. Cô gọi tôi là không gian là được rồi.]

“Tốt, cậu có thể gọi tôi là tiểu Tuyết hoặc là Tuyết Tuyết.”

[ Tuyết Tuyết.]

“Không gian, có thể nói cho tôi biết quy tắc nơi này không?”

[ Hiện tại quy tắc có thể nói cho cô chỉ có ba cái. Thứ nhất, vật trong không gian, là vật thể hóa các loại tình cảm chân thành mà cô nhận được, cô có được càng nhiều tình cảm, đồ trong không gian lại càng phong phú. Thứ hai, đồ trong không gian có thể mang ra ngoài. Thứ ba, tôi có thể nhắc nhở cô công dụng và cách sử dụng của vật đó.]

“Còn có quy tắc khác?”

[ Có. Chờ cô đạt tới cấp 20, tôi sẽ tiếp tục nói cho cô biết.]

Mộc Tuyết gật đầu: “Bây giờ thứ có thể sử dụng trong không gian là cái gì?”

[ Lá cây màu vàng tháo xuống sẽ biến thành vàng rồng, ăn lá cây màu lam có thể có được một loại dị năng, ăn một lá có được một lần, hoa sen là tinh thần lực của cô, nếu nở hoa, thì cô đã đủ cường đại, hạt sen xuất hiện nếu ăn có thể tăng gấp đôi tinh thần lực.]

Ăn lá màu lam sẽ có dị năng???

Mộc Tuyết khiếp sợ tột đỉnh: “Lá cây màu lam có thể cho người khác ăn không?”

[ Không được, chỉ có một mình cô.]

Mộc Tuyết cắn môi: “Có tác dụng phụ không?”

[ Nếu cây màu lam biến mất, dị năng sẽ biến mất.]

“Cây màu lam biến mất, có phải nói Ngô Sâm Nhược chết hay không, hoặc là cậu ta đối với tôi không còn tốt nữa?”

[Đúng.]

“Sẽ có dị năng gì?”

[ Tùy hoàn cảnh mà có.]

Mộc Tuyết nhìn lá cây màu lam trong tay mình, cắn răng một cái, ăn vào.

Lá cây màu lam rất khó ăn, sau khi ăn xong, Mộc Tuyết nhịn xuống ý nghĩ muốn nôn ra, tiếp tục hỏi không gian: “Tôi phải sử dụng dị năng của mình như thế nào?

Không gian im lặng: [ Không thể trả lời. Chờ cô bị bên ngoài kích thích sẽ phản xạ có điều kiện, lúc đó có thể tự động sử dụng dị năng, sẽ hiểu được quy tắc sử dụng.]

Mộc Tuyết bất đắc dĩ, rời khỏi không gian.

Có không gian, có lá vàng, câu màu kim còn có thể sinh trưởng, vì thế chỉ cần mình và Lưu Sảng vẫn có quan hệ tốt, đời này sẽ cơm áo không lo?

Vừa nãy không gian còn nói, mình có được là bạn bè chân thành.

Đối tốt với nhau, chân thành với nhau. Cô trước kia đối Lâm Dư Phỉ, đối với người đàn ông kia, đối với người thân và dòng họ, đều vô cùng chân thành…… Kết quả? Người khác đối với cô một chút cũng không chân thành, còn vô cùng dối trá ác độc.

Xem ra không gian còn có thể phân rõ thiệt tình giả ý, trong lòng Mộc Tuyết càng kiên định. Cô là người dù nhận được một chút ân tình của người ta cũng sẽ báo đáp lại, không sợ đời trước khổ nhiều như vậy, đời này có nhiều oán hận như vậy. Cô chính là không thể tin người khác, nhưng mà một khi tin tưởng, sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi.

Vì thế, Mộc Tuyết nói với mình, nhất định phải đối xử thật tốt với Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược.

Ngày hôm sau, báo mới ở huyện vừa ra, nhất thời dẫn tới sóng to gió lớn.

[ Thầy giáo tàn nhẫn đánh học sinh bị thương, cô gái nhỏ đáng thương máu tươi đầy mặt nằm ở phòng học], tiêu đề kinh khủng phối hợp với ảnh chụp khuôn mặt đầy máu của Mộc Tuyết, muốn mánh lới có mánh lới, muốn kinh khủng có kinh khủng, vừa tung ra thì đã bán sạch.

“Làm thầy giáo, người trồng người cho tổ quốc, lại làm ra chuyện đồi bại tàn nhẫn độc ác như vậy……”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…… Đừng đọc làm tớ cười chết, cách hành văn của phóng viên này làm cho người ta cảm giác tò mò kỳ quái!” Lưu Sảng cười chỉ còn thiếu là không lăn lộn trên mặt đất thôi.

Mộc Tuyết buông tờ báo,: “Em cũng thấy rất kỳ quái……”

Ngô Sâm Nhược có chút không được tự nhiên ho khan, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện đỏ ửng khả nghi. Cậu cố nói sang chuyện khác: “Sáng hôm nay hiệu trưởng gọi Phạm tiện nhân vào văn phòng mắng, tớ đoán lát nữa mắng xong sẽ cùng nhau tới tìm cậu. Tiểu Tuyết cậu có biết nên làm gì lúc này không?”

“Tớ sẽ làm bộ như cái gì cũng không biết.” Trong mắt Mộc Tuyết hiện lên tinh quang.

“Tốt. Lưu Sảng, đi trốn với tớ, tớ lấy máy quay phim trong nhà tới, chúng ta cùng nhau quay hết trò hay này.”

Lưu Sảng chạy nhanh theo Ngô Sâm Nhược trốn vào WC.

Quả nhiên, chưa tới mười phút, hiệu trưởng đã dẫn Phạm Kiếm Xuân tới phòng bệnh.

Phạm Kiếm Xuân mắt bị thương kéo ghế cho hiệu trưởng, sau đó đứng phía sau hiệu trưởng. Khi ông ta đối mặt hiệu trưởng thì khách khí, nhưng nhìn Mộc Tuyết là hung tợn.

Đồ sao chổi, lại đem chuyện xuôi xẻo đến cho ông ta!!! Chờ qua khỏi chuyện này, xem tao trị mày như thế nào!

Mộc Tuyết tội nghiệp nhìn hiệu trưởng, nhỏ giọng nói: “Chào hiệu trưởng.” Sau đó Mộc Tuyết ngẩng đầu nhìn Phạm Kiếm Xuân, thần sắc lập tức khủng hoảng, cô thét chói tai một tiếng ngắn ngủi, rục về phía sau.

Hiệu trưởng phản xạ có điều kiện quay đầu, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Phạm Kiếm Xuân.

“Cút ra ngoài!” Hiệu trưởng phát hỏa, cô bé trên giường vừa đen vừa gầy, vừa nhìn đã cảm thấy thật đáng thương, Phạm Kiếm Xuân lại còn bày ra một bộ dáng hung thần ác sát như vậy, hóa ra ông ta còn cảm thấy là cô bé đã sai.

“Mộc Tuyết ngoan, thầy là tới để nói xin lỗi với con. Thầy kêu ông ấy ra ngoài trước, chúng ta một mình tâm sự.” Hiệu trưởng hòa ái trấn an Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết lắc đầu: “Không, không phải như vậy. Là con không tốt, nhìn thấy thầy Phạm đã sợ hãi.”

Phạm Kiếm Xuân cũng không chịu đi ra ngoài, ai biết Mộc Tuyết có thể nói với hiệu trưởng chuyện gì hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.