Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 5: Chương 5: Chương 5: Xuất Viện




Hiệu trưởng thấy Phạm Kiếm Xuân không ra ngoài, cũng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt ý bảo ông ta ngoan ngoãn một chút.

“Tiểu Tuyết đã khỏe hơn chưa?”

Mộc Tuyết gật đầu: “Tốt hơn nhiều, Lưu Sảng ban 16 đã trả tiền viện phí cho con.”

Hiệu trưởng có chút cứng ngắc, là bạn học trả tiền viện phí, thật là mất mặt, lúc ấy rõ ràng còn có vài thầy cô tới xem náo nhiệt.

“Lưu Sảng là bạn học tốt. Tiểu Tuyết, con có xem báo hôm nay không?”

“Có, chị y tá có cho con xem.” Mộc Tuyết nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, cô tự cười bản thân, kiếp trước nếu có năng lực này, thì làm sao có thể chết oan ức như vậy.

“Aizz, cũng không biết là học sinh nào, đưa tin tức này cho tòa soạn. Thầy Phạm dưới sự xúc động đã làm ra chuyện sai, chúng ta khẳng định sẽ cho con công đạo, nhưng lời của báo chí, ảnh hưởng tới danh dự của trường học.” Hiệu trưởng nói chuyện ôn hòa, hơi hơi lộ ra chút tiếc nuối.

Mộc Tuyết vô tội lắc đầu: “Con cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Như vậy ảnh hưởng rất lớn đối với trường học sao? Thầy Phạm thường xuyên đánh tụi con, một tháng trước còn đánh gãy xương một bạn học. Con không nghĩ như vậy là bình thường đâu.”

Trên trán hiệu trưởng toát mồ hôi hột. Thật ra ông biết, Phạm Kiếm Xuân yêu dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh, hàng năm đều làm ra vài chuyện như vậy. Nhưng Phạm Kiếm Xuân cũng có quy tắc của mình, tỷ như không thể trêu vào học sinh có bối cảnh, ông ta chưa bao giờ đụng tới, học sinh có thành tích tốt, ông ta cũng dạy tận tâm tận lực. Đúng là một giáo viên hung hãn như vậy, mới thu phục được nhiều học sinh cá biệt. Hơn nữa anh họ của Phạm Kiếm Xuân – Phạm Kiến Quốc là phó cục trưởng cục giáo dục ở huyện, cho nên phụ huynh học sinh cũng không dám làm lớn chuyện, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Kết quả, bây giờ thì tốt rồi, Phạm Kiếm Xuân đánh học sinh bể đầu chảy máu, còn bị người ta chụp ảnh gửi cho tòa soạn báo. Sáng sớm Phạm Kiến Quốc đã lửa giận hừng hực gọi điện thoại đến, yêu cầu ông xử lý tốt chuyện này. Trời biết khi ông gọi điện thoại cho tòa soạn, người phụ trách tòa soạn vô cùng bình tĩnh nói với ông, báo đã bán ra, không thể thu về, hay là chờ bọn họ xử lý tốt tòa soạn báo lại cho đưa tin một lần. Vì thế hiệu trưởng đành phải không để ý tình cảm gọi Phạm Kiếm Xuân tới mắng một chút, sau đó kéo người đến xử lý mâu thuẫn.

“Thầy Phạm quả thật tính tình không tốt, thầy ấy cũng biết mình đã sai rồi, Mộc Tuyết, em còn không tin thầy Phạm sao?” Hiệu trưởng ân cần khuyên bảo.

Mộc Tuyết nhát gan liếc mắt nhìn Phạm Kiếm Xuân một cái: “Dùng cách xử phạt về thể xác đối với học sinh, là phạm pháp. Người phạm pháp, không phải thầy giáo, là tội phạm.”

Phạm Kiếm Xuân trên đầu như có sét đánh, ông ta bạo phát, run run chỉ vào Mộc Tuyết mắng to: “Mày con mẹ nó biết cái gì!”

Mộc Tuyết phối hợp rụt về phía sau.

Những lời mắng này thật khó nghe, mặt hiệu trưởng đã nhăn thành một đóng: “Phạm Kiếm Xuân, ông câm miệng cho tôi!”

Phạm Kiếm Xuân cũng không cho hiệu trưởng mặt mũi, nhảy ra rống lớn hơn nữa: “Mộc Tuyết tao nói cho mày biết, cha mẹ mày ở trước mặt tao cũng lễ phép, tao nể tình mới dạy mày. Mày ngủ trong giờ học, nên bị trừng phạt, nếu không phải mày quăng ghế trước mặt tao, tao sẽ quản mày sao? Là tự mày đưa đầu vào cây thước sắt, còn muốn đổ oan cho tao? Mày con mẹ nó mới là tội phạm, nhìn dáng vẻ của mày, về sau chính là cặn bã của xã hội!□ Buôn lậu thuốc phiện, lừa gạt người, những cái này vô cùng phù hợp với loại người như mày!”

SB*, Mộc Tuyết trong lòng giơ ngón tay giữa lên.

*SB = Fuck somebody up = phá hỏng, làm hư ai đó = chị Tuyết đang chữi cha nội này!!!

“Ô a a, ô ô ô……” Hung hăng nhéo đùi mình, Mộc Tuyết gào khóc: “Thầy thật đáng sợ, thầy đừng đánh con, thầy đừng đánh con, đừng đánh con……”

Bác sĩ và y tá vội vàng chạy vào, không nói hai lời mà trách móc Phạm Kiếm Xuân: “Thầy Phạm, thầy đang làm gì vậy, cô bé này còn rất nhỏ, thầy là một người trưởng thành lại còn là thầy giáo, sao lại bại hoại như thế này chứ.”

Hiệu trưởng đứng lên, mồ hôi đầy người, kéo Phạm Kiếm Xuân chạy nhanh đi, chuyện này có chút khó khăn. Nhưng mà may mắn tuổi Mộc Tuyết còn nhỏ, chuyện này nếu không thể khai thông với nó, vậy đi tìm cha mẹ nó sẽ tốt hơn.

Mộc Tuyết nhìn hiệu trưởng kéo líu lo mắng Phạm Kiếm Xuân, đại khái cũng đoán được bọn họ chắc chắn là muốn đi tìm cha mẹ mình giải quyết. Nghĩ đến tính tình của cha mình, trong lòng cô hơi nôn nóng.

Nghĩ muốn kết thúc chuyện này đơn giản như vậy? Không có cửa đâu!

Chờ đám người hiệu trưởng đi rồi, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng từ trong WC đi ra. Góc đứng của bọn họ cũng không tốt lắm, không quay được mặt của hiệu trưởng và Phạm Kiếm Xuân, nhưng quay được chuyện xảy ra ở đây.

“Hoàn thành công việc, thứ tốt đó nha. Đêm nay sẽ gửi cho đài truyền hình.” Ngô Sâm Nhược nghĩ tới sẽ phát sóng trên TV, rất là vừa lòng.

Mộc Tuyết thật ra có chút lo lắng,“Đài truyền hình có thể ém xuống hay không?”

Ngô Sâm Nhược nghĩ nghĩ, nhíu mày: “Anh họ của Phạm Kiếm Xuân là phó cục trưởng giáo dục, xem ra sẽ can thiệp. Nhưng mà chú Lí Tương Hoa là [ pháp chế giáo dục ] là nhà sản xuất phim, cho nên, đài truyền hình sẽ cùng nhau sưu tầm tiết mục, đoạn phim này có thể sẽ bị cắt nối. Về phần rốt cuộc có thể truyền ra hay không, chúng ta sẽ không quản, tóm lại sẽ dọa bọn họ chết khiếp.”

Mộc Tuyết gật đầu. Uy lục của truyền thông vô cùng khủng bố, dưới áp dư luận mặc dù có anh họ bảo vệ nhưng Phạm Kiếm Xuân cũng sẽ té một cái nhào đầu.

Nói tới đây, bác sĩ tới thây băng. Một vòng một vòng băng gạc được mở ra, bác sĩ có chút kinh ngạc nói: “Bạn học Mộc, thương thế của con đã hồi phục rất tốt.”

“Không phải chứ? Nhanh như vậy, bác sĩ các người kỹ thuật thật cao!” Lưu Sảng động động nghiêng đầu lại đây, ôi này, thật đúng là rất tốt, ngay cả vảy cũng không có, miệng vết thương chỉ có một vết sẹo mờ.

Trong lời khích lệ có ý không tốt, bác sĩ cười cười: “Bệnh viện chúng ta vốn cũng rất lợi hại, khả năng hồi phục của bạn học Mộc cũng rất tốt. Sau khi kiểm tra sức khỏe cho thấy, bạn học Mộc bị thiếu dinh dưỡng, thiếu máu, huyết áp thấp. Trừ những cái này thì không còn chuyện gì nữa, hôm nay có thể xuất viện.”

Vì thế vốn dĩ Mộc Tuyết phải nằm viện năm ngày, ngay ngày thứ ba đã ngoan ngoãn xuất viện.

Khi đi, Mộc Tuyết đi tới quầy thanh toán tiền viện phí, sau đó mặc kệ Lưu Sảng muốn hay không, cứng rắn đưa cho cậu. Sau khi Lưu Sảng nhận tiền vẫn có chút rầu rĩ không vui. Mộc Tuyết mượn điện thoại của Lưu Sảng gọi cho mẹ, Lưu Sảng lúc này mới vui hơn một chút.

“Tuyết Tuyết, con xuất viện? Mẹ nghĩ rằng hai ngày nữa con mới xuất viện, cho nên hôm nay tới Phúc Kiến công tác với cha con, đến cuối tuần mới về……”

Mộc Tuyết không sao cả trả lời: “À không có gì, con tự mình về trước. Mẹ quá đừng quá vất vả, cũng đừng suốt ngày ở trong khách sạn, cha đi bàn chuyện làm ăn người cũng đi ra ngoài thư giản một chút đi.”

“Không cần đâu, mẹ sợ lạc đường.”

Mộc Tuyết cũng không nhiều lời, hai người dặn dò lẫn nhau vài câu, sau đó cúp điện thoại.

Ngô Sâm Nhược ở một bên không lên tiếng chờ Mộc Tuyết nói xong, mới chậm rì rì mở miệng: “Không có người tới đón cậu?”

“Cha mẹ tớ đi ra ngoài, cuối tuần mới về.”

Mộc Tuyết đeo túi sách trên lưng, đi trên đường trường học, bên trái bên phải đều là nhân vật phong vân của trường, cô không hiểu sao lại cảm thấy có chút kinh khủng. Năm đó cô học sơ trung, nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ được đối đãi như vậy.

“Bọn tớ đưa cậu về.” Ngô Sâm Nhược dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói.

“Các cậu không có khóa học sao?” Mộc Tuyết trợn to mắt, đáng tiếc mắt cô nhỏ, trợn như thế nào cũng không lớn được.

Lưu Sảng cười ra tiếng,“Bọn tớ là ban 16, thấy cô lười quản.”

Tới cổng trường giải thích vài câu với bảo vệ, ánh mắt của chú bảo vệ nhìn Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng thật cảnh giác, giống nhau hai người bọn họ là muốn kèm hai bên ép Mộc Tuyết nữ sinh gầy yếu đi làm chuyện trái pháp luật. Mộc Tuyết bất đắc dĩ giải thích hồi lâu, bảo vệ mới để cho ba người bọn họ đi cùng nhau.

Mộc Tuyết phải đợi xe buýt, Lưu Sảng lại không chịu, nháo đến cuối cùng, Mộc Tuyết bị hai người xách lên xe taxi, lại nhận được ánh mắt cảnh giác của tài xế lái xe.

Đúng là phá của mà, Mộc Tuyết nhịn không được dán nhãn mác ở sau lưng hai người.

Xe taxi nhanh như chớp chạy tới nhà Mộc Tuyết ở tiểu khu. Nói là tiểu khu, nhưng mà cướp bóc rất ít, cũng không có bảo vệ, chỉ là mấy căn nhà lầu tụ tập mà thôi. Nhưng ở năm đó mà nói, coi như là gia đình trung lưu.

Nhà Mộc Tuyết ở lầu 3 của tòa nhà C, xem như là một vị trí tốt. Đi tới dưới lầu, Mộc Tuyết nhìn Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược đều không có dấu hiệu muốn đi, có chút buồn rầu.

Ngô Sâm Nhược thấy Mộc Tuyết hơi thất thần, vốn là phải đi, lại đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn vào nhà Mộc Tuyết ngồi một chút.

“Không tính mời bọn tớ lên uống nước nghĩ ngơi hả?” Ngô Sâm Nhược gọi hồn Mộc Tuyết lại.

Các người cũng không phải đi bộ tới, còn cần nghỉ ngơi. Trong lòng Mộc Tuyết yên lặng oán thầm, sau đó đi phía trước dẫn đường.

Ngay lúc mở cửa phòng ra, Mộc Tuyết không biết dẫn bọn Ngô Sâm Nhược lên là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Mộc Dong, là em gái họ nhỏ hơn Mộc Tuyết Tiểu năm tháng, là con của Mộc Quế chị của Mộc Tiền Trình sinh ra. Sở dĩ họ Mộc, là bởi vì Mộc Quế gả cho người trong dòng họ, Mộc Cương Thiết.

So với Mộc Tuyết nhỏ gầy đen đúa, Mộc Dong quả thực là dưỡng thật quá tốt. Khuôn mặt mượt mà, cánh tay mượt mà, chân mượt mà, nhưng eo và cổ cũng không béo, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Giờ phút này Mộc Dong đang cùng một nhóm người mười bốn mười lăm tuổi ở trong phòng khách nhay múa, hip-hop cười to, tiếng nhạc sập sình chấn động, trên sàn nhà còn có nhiều vỏ bia.

Nhìn đồng hồ điện tử trên tay, bây giờ mới hơn ba giờ chiều, Mộc Dong không đi học? Mộc Tuyết chớp mắt, Mộc Dong thật đúng là coi nơi này thành nhà mình.

Ngô Sâm Nhược nhíu mày, nhìn ra được cậu thật chán ghét cảnh tượng như vậy: “Bọn đó là ai vậy? Sao lại quậy phá trong nhà cậu?”

Lưu Sảng cũng đen nghiêm mặt: “Dám ở đây phát điên như vậy, hoàn toàn là tự tìm chết.”

Bọn Mộc Dong còn đắm chìm trong cuộc chơi của mình, nào phát hiện có người mở cửa. Mộc Tuyết thở sâu, nói với mình, chiến đấu! Bắt đầu!

Động tác nhanh nhẹn bước qua cửa, đi cà nhắc mở cửa nhỏ của công tắc nguồn điện ra, nhìn kỹ, sau đó tắt nguồn điện.

Âm nhạc nháy mắt biến mất.

Mộc Dong tưởng cúp điện, cào cào tóc tán loạn bên tai, đi ra cửa, lúc này mới nhìn thấy có hai nam sinh đẹp trai cao lớn đứng ở cửa. Mộc Dong nháy mắt đỏ mặt, ả huýt sáo nói: “Anh đẹp trai, tìm ai vậy?” (D: mợ đồ lẳng lơ)

“Ngu xuẩn.” Ngô Sâm Nhược trong mắt hiện lên dày đặc khinh bỉ, không có chìa khóa làm sao mở cửa, có thể mở cửa ra mà gọi là tìm người?

Mộc Dong ngẩn ngơ. Ả nhìn thấy Mộc Tuyết từ phía sau Ngô Sâm Nhược đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm ả.

“Mộc Dong, hôm nay không đi học?” Mộc Tuyết mở miệng hỏi nói.

“Liên quan gì chị.” Mộc Dong nói, thẹn quá thành giận, dù sao còn có hai anh đẹp trai trước mặt.“Chị quản được tôi à? Đồ bệnh thần kinh!!!”

Mộc Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Tôi là chị họ của cô, cô ở nhờ nhà tôi, cô nói xem sao tôi có quyền quản cô hay không?”

Mộc Dong kinh ngạc đánh giá Mộc Tuyết: “Chị uống lộn thuốc à?” Nhìn Ngô Sâm Nhược còn có Lưu Sảng, Mộc Dong đầy bụng nghi vấn, kỳ quái, bình thường Mộc Tuyết luôn đi cùng cái bông chết tiệt kia, hơn nữa Mộc Tuyết chưa từng dẫn bạn về nhà, hôm nay là có chuyện gì xảy ra?

Bạn của Mộc Dong thấy thế, không kiên nhẫn nhíu mày. Người có tính tình không tốt trực tiếp mở miệng: “Dong Dong, không phải cậu nói nhà họ Chu không có ai ở nhà sao? Bây giờ người chị họ này là từ đâu chui ra, nếu cô ta nhìn không quen thì kêu cô ta ra ngoài chơi đi, bọn này chơi đã sẽ rời khỏi.”

Lưu Sảng đang muốn đi lên đánh Mộc Dong, Ngô Sâm Nhược tay mắt lanh lẹ cản lại, cũng trừng mắt nhìn cậu.

Biết Ngô Sâm Nhược có ý nhiều tưởng xấu xa, lại chưa bao giờ chịu thiệt, Lưu Sảng nghe lời câm miệng, hơn nữa Ngô Sâm Nhược ý bảo cậu cầm lấy di động chụp ảnh.

Mộc Tuyết nhìn chằm chằm tên con trai vừa nói chuyện, hừ lạnh: “Đây là nhà tôi, tôi nhìn không thích, các người phải đi ra ngoài. Có hiểu cái gì gọi là lễ phép hay không vậy? Cha mẹ các người không dạy các người à? Gia giáo quá kém!”

Cậu ta xanh mặt: “Con mẹ nó, Mộc Dong, cậu nhìn cho kỹ.”

Mộc Dong chột dạ, người này tên là Vương Minh, là nhân vật phong vân của ban, gia thế tốt lại ăn chơi, ả thật vất vả mới nịnh bợ được. Nghĩ tới đây, Mộc Dong lửa giận mênh mông, giơ tay phải muốn rút bàn tay của Mộc Tuyết ra.

Mộc Tuyết cảm thấy phản ứng của mình càng nhạy cảm, Mộc Dong mới nâng tay, cô đã nhìn thấy xu thế vận động của ngón tay. Vì thế cô cầm chặc cổ tay Mộc Dong, hung hăng gập lại.

“A a a đau quá, bệnh thần kinh, tiện nhân, mày làm gì vậy, tao sẽ nói với cậu cho cậu đánh chết mày, cho mày mỗi ngày đều quỳ gạch ngủ ban công!” Mộc Dong đau đến đổ mồ hôi, mặt khác một bàn tay không phục chộp tới mặt Mộc Tuyết, chân thì đá.

Mộc Tuyết xoay mặt tránh, trên chân vừa bị thương, cô phản xạ có điều kiện dùng sức đẩy Mộc Dong ra. Kết quả khi Mộc Dong lui ra phía sau lại không cẩn thận đạp chúng vỏ bia, không đứng vững ngã chổng vó.

Mặt Vương Minh biến thành màu đen, cậu ta kiêu ngạo nhìn đống vỏ bia, thấy Mộc Dong chịu thiệt, cũng không nhớ rõ mình đang ở trong nhà người khác, phất tay hô lớn: “Đánh nó”, rồi lập tức nhào tới, mấy đứa phía sau cũng chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.