Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 67: Chương 67: ☆Chương 67: Bóng đen (2)




Nhắc tới phất trần, Thanh Linh Tử hình như cũng có chút nghi hoặc,“Đúng vậy, phất trần của tôi đâu……”

Đối với người tu đạo mà nói, nếu chính mình cảm thấy nghi hoặc, kia nhất định là có tà vật trên thân. Điểm ấy Thanh Linh Tử không ngu, hắn lấy bùa từ trong cổ tay áo ra, còn chưa kịp dán lên ngực mình, lá bùa đã bốc cháy. Hắn muốn bước ra cửa nhưng chân lại bị bóng đen níu lại, không cử động được.

Mặc dù trong nháy mắt Tống Tử Khâm thấy đôi mắt Thanh Linh Tử trong suốt không ít, nhưng cô cũng không định tiến lên kéo đối phương. Tính cảnh giác của người nhà họ Tống có thể so với những người từng trãi qua huấn luyện, cô quay đầu cẩn thận né tránh những cái bóng của vật thể khác, lui về khu vực an toàn dưới bậc thang.

Trong cửa ánh mắt Thanh Linh Tử một hồi thì nghi hoặc, một hồi thì mê mang, cuối cùng lắng đọng lại thành một vẻ mặt tối tăm không gợn sóng.

Vẻ mặt này…… Tống Tử Khâm bắt đầu nhanh chóng lật lại những gương mặt quen thuộc trong đầu, cô đã từng gặp, tuyệt đối là cô đã gặp gương mặt này trong quá khứ!

Di động vang lên, Tống Tử Khâm nhanh chóng lấy điện thoại ra tiếp,“Alo…… Bác cả! Nhà chính nhà họ Tống gặp chuyện không may! Thanh Linh Tử cũng xảy ra vấn đề.”

“Tử Khâm, đừng cúp điện thoại, đừng vào nhà, cũng đừng rời đi. Những cảnh vệ đang trên đường tới, lão đạo sĩ và ông nội cũng đang trên đường trở về. Bảo vệ tốt chính mình.”

Tống Tử Khâm dạ một tiếng, mắt chống lại mắt của Thanh Linh Tử.

“Mày là ai?”

Thanh Linh Tử a một tiếng nở nụ cười,“Cô nghĩ rằng tôi và cô là ai?”

Tống Tử Khâm trầm ngâm trong chốc lát,“Hiểu, đã, biết, hướng, đi, nhà họ Tống có bảy chi hệ, mày nằm trong chi nào?”

Ánh mắt bình tĩnh đầy khinh bỉ liếc nhìn Tống Tử Khâm một cái, Thanh Linh Tử nhập vào trong bóng đêm.

Không dám hành động thiếu suy nghĩ Tống Tử Khâm xiết chặt súng trong tay, quả nhiên là người nhà họ Tống sao? Lần trước cô nhìn thấy gia phả toàn gia ở trong phòng Tống Ngôn Giản, quả nhiên có mờ ám?

Chuyện này, có quan hệ gì với anh cả hay không?

Tổ chức vệ sĩ nhà họ Tống, là đội chuyên môn ở tòa nhà tu kiến quân sự cách nhà chính hai ngàn mét, tất cả bên trong đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ và làm việc cho nhà họ Tống, các loại vũ khí trang bị đều có. Trong vài phút đã chuẩn bị xong vũ trang, bọn họ im lặng hoàn toàn không nói gì, gần mười chiếc xe bất đồng lái tới, toàn bộ nhân viên võ trang và cảnh vệ nhảy xuống, bảo vệ Tống Tử Khâm. Những người khác đã dựa theo chỉ thị của ông cụ Tống, nhanh chóng vây quanh nhà chính bật các thiết bị chiếu sáng lên, trong nháy mắt khi điện được mở lên thì cả căn nhà điều được soi sáng.

Cửa mở ra, ánh sáng chói mắt từ cửa lớn chiếu đến tầng dưới. Lầu hai lầu ba bị màn che lại, vải dày chặn cửa sổ lại, trong đó vừa vặn bao gồm phòng Tống Ngôn Mục. Mà Tống Ngôn Giản và chú bảy ở trong cần phòng đó hoặc là chung quanh.

Tống Tử Khâm được bọn vệ sĩ vây quanh ở bên trong, hiện trường chỉ có cô là người nhà họ Tống, cô ngoắc đội trưởng đội cảnh vệ,“Đội trưởng, đập kính thủy tinh đi, dùng cây sào dài đẩy màn ra.”

Các cảnh vệ cũng đang muốn làm như vậy, dù sao mệnh lệnh là không được tới gần nhà chính, như vậy mở cửa sổ sẽ không tốt, cửa sổ của nhà họ Tống đều là thép đặc thù, muốn từ bên ngoài mở ra hoặc là đập gãy là không có khả năng. Liều đập cửa sổ thì không tốt, nếu Tống Tử Khâm đã nói như vậy, vậy ngay cả xin chỉ thị cũng không cần.

Rầm!

Cửa sổ bị đánh vỡ, cây sào dài đưa lên, đẩy bức màn ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào phòng, bóng tối lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thong thả lui bước, mang theo không cam lòng.

Tống Tử Khâm nhìn hai người đứng ở cửa sổ, trong lòng phát lạnh.

Một người là Thanh Linh Tử, một người là Tống Ngôn Giản.

Thanh Linh Tử kia cười quỷ dị, làm cho Tống Tử Khâm đột nhiên rống to,“Mau tiếp lấy!!!”

Đôi mắt nhắm nghiền giống như mất đi ý thức, nhưng Tống Ngôn Giản đứng ở cửa sổ, từng bước đi ra ngoài.

Phản ứng nhanh nhất là Tống Tử Khâm và các cảnh vệ, các cảnh vệ chạy năm sáu bước vọt tới, mượn lực ban công để nhảy lên, muốn tiếp Tống Ngôn Giản đang rơi xuống.

Nhưng biến cố xảy ra, một giây khi bóng trên ban công hộp vào bóng của các cảnh vệ, đột nhiên có một lực lớn kéo các cảnh vệ. Lực đạo thay đổi làm cho bọn họ không tiếp được thân hình Tống Ngôn Giản, trơ mắt nhìn hắn từ trên cao rơi xuống.

Hơn nữa…… Tại sao phía dưới lại có nhánh cây dựng đứng lên?!

Tống Tử Khâm chậm hơn các cảnh vệ, trong cơ thể mạnh mẽ của cô ẩn chút một sức bật không gì sánh nổi, một chút cũng không thua một nữ bộ đội đặc chủng. Đã sớm chuẩn bị tốt sẽ bị bóng đen gây trỡ ngại, ngay một giây khi bắt được thân hình của anh cả Tống Tử Khâm dùng hết toàn lực, ném ảnh cả lên thảm cỏ, đám cảnh vệ xông tới tiếp được người gia chủ đang bồi dưỡng.

Cố đẩy Tống Ngôn Giản ra, dưới chân Tống Tử Khâm uốn éo, mình phải tránh cái cây bén nhọn đó thế nào đây.

Khi nhánh cây sắp chạm vào Tống Tử Khâm, ngọc lưu ly bổng nhiên sáng chói, trong lúc nhất thời độ sáng lại vượt qua mấy ngàn cái đèn pha. Các cảnh vệ cũng là nhân tài gặp biến không sợ hãi, thấy Tống Tử Khâm bị tạm dừng ở giữa không trung, lập tức ôm lấy cô này lui lại.

Bọn họ vì chú ý tới hai người này, không thấy được Thanh Linh Tử cũng từ trên lầu nhảy xuống, trái tim nhắm ngay nhánh cây.

Máu tươi văng khắp nơi, nhánh cây quỷ dị cắm trong ngực Thanh Linh Tử, cả nhánh cây đều biến thành màu đỏ, mà hắn gần như dùng khí lực hết cuối cùng, nói một câu:“Là khóa hồn trận!”

Sau đó bọn người hầu và vệ sĩ trên lầu bắt đầu từng người nối tiếp nhau nhảy xuống, căn bản không có biện pháp ngăn cản. Thi thể Thanh Linh Tử được đặt ở dưới cùng, nhưng mà ở một giây trước khi chết hắn đã lấy tay hung hăng bẻ gẫy nhánh cây, những người nhảy xuống sau mới không chết.

Cũng mang theo ngọc lưu ly – chú bảy quản gia đứng ở cửa sổ, cả người nghiêng một cái, không có rơi xuống, mà là xụi trên bệ cửa sổ, nửa người treo ngoài cửa sổ.

Lần trước Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục ở trên đường bị bóng đen đuổi theo, Tống Tử Khâm tuy rằng nghe nói nhưng không có cảm giác quá kinh hoảng. Hôm nay, Tống Tử Khâm từ giữa lúc bắt đầu đến chấm dứt đều tự mình tham dự, bây giờ mới biết tại sao Tống Ngôn Mục lại tái xanh.

Chiêu nham hiểm như vậy, quả thực là không thể tha thứ.

Xanh mặt – Tống Tử Khâm cắn răng, nếu không phải mình và chú bảy có ngọc lưu ly, nói không chừng cũng đã chết.

Đây là muốn, hại chết tất cả mọi người nhà họ Tống sao?

Trong bảy chi nhỏ, trừ Tống Truy Giác đi theo Tống Nghĩa Đức, còn lại sau chi…… Không, một chi cũng không thể bỏ sót. Muốn điều tra ra kẻ đứng sau, tuyệt đối không được niệm tình thân tình huyết mạch, nhất định phải diệt trừ toàn bộ!

Tống Tử Khâm bấm móng tay vào lòng bàn tay tới nỗi sắp chảy máu.

“Chết rồi, anh hai và Mộc Tuyết đâu?” Thu thập xong Tống Tử Khâm phát hiện thiếu người, giờ phút này bóng tối trong nhà đã rút đi hết, xem ra đối phương đã đi rồi. Không được, cô phải vào tìm anh hai……

Các cảnh vệ giữ Tống Tử Khâm lại,“Tiểu thư Tử Khâm, đừng khinh địch. Chờ lão đạo sĩ trở về hẵn vào, chúng tôi đều tự xưng là mạnh mẽ, nhưng vừa nãy cũng bất lực. Thiếu gia Ngôn Giản còn chưa tỉnh, cô qua nhìn xem?”

Phun một cái, Tống Tử Khâm oán hận nhìn nhà chính một cái, trong lòng dù nóng như lửa đốt cũng không thể không công nhận lời của các cảnh vệ là chính xác. Cô đành phải canh bên cạnh Tống Ngôn Giản đang hôn mê, yên lặng chờ người nhà họ Tống về. Các cảnh vệ đang sắp xếp những người té xuống kia, sau khi gom lại thì để chung một chỗ, dùng sức mạnh chiếu sáng, người còn lại thì cầm súng đứng xung quanh, đề phòng vẫn đề bất ngờ.

May mà không quá lâu, ông cụ Tống trực tiếp ngồi trực thăng về, đồng thời còn có Tống Nghĩa Cẩn, cha Tống Ngôn Giản – Tống Nghĩa Hưng, bệnh còn không tốt – Tống Nghĩa Nhụy, cha Tống Tử Khâm – Tống Nghĩa Thành, trừ lão ngũ Tống Nghĩa Đức ở thành phố Hải Đường, toàn bộ con cháu của nhà chính đều đầy đủ.

Sau khi đi xuống, lão đạo sĩ nhìn thoáng qua tiểu đồ đệ bị nhánh cây cắm ở tim tắt thở nằm đó, nhắm mắt thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.