Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 68: Chương 68: Chương 68: Quyết định mới




Các vệ sĩ và cảnh vệ quay quanh đều cau mày, vừa nãy Tống Ngôn Mục trốn trong WC? Không đúng, nơi đó vừa nãy không có tiếng hít thở…… Đương nhiên, có lẽ Tống Ngôn Mục sau khi ra ngoài học được sở trường mới, học được cách giấu hơi thở cũng không phải không thể……

Ông cụ Tống đã sống hơn nữa đời người, định lực hơn hẳn người thường. Ông gật đầu với lão đạo sĩ, lai lịch của cô bé Mộc Tuyết này rất rõ ràng, nhưng một thân năng lực này lại không tra được dù chỉ là một chút. Nhưng khi Mộc Tuyết bất chấp mạng sống cứu Ngô Sâm Nhược và đối với Tống Nghĩa Nhụy thì hết sức tận tâm, bọn họ lựa chọn tin tưởng Mộc Tuyết.

“Ông nội.” Tống Ngôn Mục cúi đầu hành lễ,“Cha, chú hai, cô ba, chú tư, mọi người vất vả rồi.”

“Con trai, đây là có người ở nhằm vào toàn bộ nhà họ Tống, không chỉ phải chỉ nhằm vào một mình con.” Tống Nghĩa Cẩn bình tĩnh nói, đồng thời đã tỏ thái độ với ông cụ Tống,“Toàn thể nhà họ Tống phải nhúng tay, không thể từ bỏ.”

Tống Ngôn Giản vẫn chưa tỉnh lại, lão đạo sĩ dùng cách vừa làm với Mộc Tuyết làm với chú bảy quản gia, tà khí nhập thể, cần khai đàn thực hiện. Hơn nữa tà khí này phát ra quỷ dị, nếu không phải trên người Tống Ngôn Giản có ngọc lưu ly, hiện tại chỉ sợ đã sớm hít thở không thông mà chết.

Cho nên Đại Tướng (nguyên văn là tướng quân) Tống Nghĩa Hưng sát khí bốn phía,“Cha, anh cả cũng đã lên tiếng, mấy anh em chúng con chắc chắn sẽ ủng hộ. Dám xuống tay vói tiểu bối chủ gia, sẽ phải trả giá lớn tương ứng.”

Tống Nghĩa Nhụy cái gì cũng không có nói, nhưng thân thể không tốt cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng mà hôm nay bà lại xuất hiện ở đây, cũng đã là một loại thái độ. Tống Nghĩa Thành vừa mới nghe Tống Tử Khâm nhỏ giọng nói chính mình thiếu chút nữa bị nhánh cây đâm chết, may nhờ có ngọc lưu ly Mộc Tuyết cho bảo vệ, cho nên các cảnh vệ mới có thể cứu được, cũng rất biết ơn cô.

“Tiểu Tuyết, cám ơn miếng ngọc lưu ly của con, chú dì đều đeo bên người. Gần đây quả thật có gặp một ít chuyện xấu, nhưng đều hóa giải thành công.” Tống Nghĩa Thành trực tiếp bắt đầu cảm tạ Mộc Tuyết,“Có lẽ anh cả anh hai chị ba không thể cảm nhân rõ ràng, em là người làm ăn, ngẫu nhiên cũng sẽ đi Macao hoặc là Las Vegas bàn chuyện, vận khí này nọ, em cảm nhận rất rõ ràng.”

Tống Ngôn Mục thấy Mộc Tuyết được khen ngợi cái đuôi cũng phe phẩy lên trời, nhịn không được mỉm cười,“Đúng vậy, lúc nãy khi bóng tối đánh úp tới, là tiểu Tuyết cứu con.” Nói tới đây, Tống Ngôn Mục lại trịnh trọng nhìn về phía ông cụ,“Ông nội, ông đã nói chuyện này để con phụ trách, người trong nhà có thể cho con dùng. Như vậy bây giờ còn do con phụ trách, xin cha và các cô chú ủng hộ con, được không?”

“Nếu là nhằm vào con cháu như chúng con, nên để cho chúng con giải quyết. Bởi vì sau này chờ khi chúng con tiếp nhận nhà họ Tống, tất cả những khiêu chiến điều là do chúng con giải quyết.” Tống Ngôn Mục nói chém đinh chặt sắt, ý chí kiên định.

Ý chí và quyết tâm như vậy, làm cho ông cụ Tống thở dài,“Được.” Sau khi đồng ý, ông cụ Tống nhấc mí mắt mỏi mệt lên, nói với Mộc Tuyết,“Nguyên Phong đạo trưởng sẽ đi theo hai đứa con, tiểu Tuyết, con có cách làm cho Ngôn Giản tỉnh lại không?”

Mộc Tuyết lắc đầu. Cô không biết nên làm như thế nào, có lẽ hồ nước trong không gian bài xích vật ngoại lai, nhưng không nhất định là bài xích trên tinh thần. Hơn nữa, đồ trong không gian chỉ mình cô dùng được, người khác cũng không tiếp thụ được.

Có lẽ có thể có thực vật là bài xích vật ngoại lai trên phương diện tinh thần, nhưng hiện tại trong không gian của cô không có. Còn có, nếu Mộc Sương có thể ra khỏi không gian, sự trợ giúp phỏng chừng có lớn hơn cả lão đạo Nguyên Phong sĩ.

Nhưng trên một tỉ…… Trên một tỉ lận đó, Mộc Tuyết yên lặng cảm thán một câu, thần tượng của toàn dân nước C……

Thấy Mộc Tuyết lắc đầu, ông cụ Tống không nói gì, mà là phất tay để cho bọn vệ sĩ đi trước kiểm tra các phòng. Tống Nghĩa Cẩn ngầm hiểu ánh mắt của ông cụ, cùng vài đứa em khó có khi tề tụ đi vào phòng ông cụ Tống, Tống Ngôn Mục cũng đi theo vào.

Tống Tử Khâm và Mộc Tuyết ở lại trong phòng, định hồn châm Nguyên Phong đạo trưởng cắm trên trán chú bảy quản gia luôn luôn rung động, nhưng không cách nào hút được tà khí kia. Hơn nữa gốc ngân châm lại chậm rãi biến thành màu đen, cuối cùng bị ăn mòn.

“Không phải là yêu không phải là quỷ cũng không phải là quái…… Tà khí này, lại là ma thể sinh ra?!”

Nguyên Phong đạo trưởng bấm ngón tay bắt đầu tính toán, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, ngàn tính vạn tính, đây không phải chiến trường phơi thây nghìn người, thành phố B lại có chân long thiên tử trấn chỗ, tại sao lại có ma thể?!

Mắt thấy tình thế phát triển hoàn toàn vượt qua dự tính, Mộc Tuyết cũng không khỏi trố mắt nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhưng mà…… Chuyện cô trùng sinh, giờ xảy ra những chuyện này…… Cũng không kỳ quái lắm.

Tống Tử Khâm lôi kéo tay Mộc Tuyết, lòng còn sợ hãi nói,“Cũng may nhờ có ngọc lưu ly của cậu.”

Lắc đầu, Mộc Tuyết thở dài,“Tớ lo lắng tác dụng của ngọc lưu ly cũng không quá lớn. Chúng ta phải nghĩ cách tìm chủ mưu phía sau màu mới được, bằng không địch trong tối chúng ta ngoài sáng, rất dễ chịu thiệt.”

“Chắc chắc là những nhánh nhỏ.” Tống Tử Khâm cắn răng,“Biểu cảm lúc trước của Thanh Linh Tử tớ thấy rất quen thuộc, nhưng nghĩ không ra là ai.”

Nhà họ Tống mấy người biểu cảm lúc nào cũng không gợn sóng, thế nhưng còn có thể nhìn ra là người của nhánh nhỏ…… Cậu lợi hại. Mộc Tuyết âm thầm *.

Không quá lâu, các cảnh vệ mời Tống Tử Khâm đi, chỉ để lại Nguyên Phong đạo trưởng và Mộc Tuyết mắt to trừng mắt nhỏ.

“Tiểu Tuyết, ta đã tính mạng số của con, tuy rằng không có giờ sinh cụ thể cũng không suy đoán được cặn kẽ, nhưng con người có kỳ duyên.” Lão đạo sĩ Nguyên Phong mở miệng, trong mắt ông mang theo tiếc hắn và mong đợi,“Mục tiêu của ta là thu được năm đệ tử, hiện tại Thanh Linh Tử đã đi rồi. Con có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?”

Mắt Mộc Tuyết sáng ngời đánh giá lão đạo sĩ Nguyên Phong, lắc đầu,“Cám ơn, không cần. Con có con đường tự mình phải đi, tu đạo không hợp với con.”

Quả nhiên bị từ chối, lão đạo sĩ Nguyên Phong thở dài,“Con có hai hồn, hơn nữa trên thân có dị năng. Không cần phủ nhận, lão Tống đã nói cho ta biết một ít chuyện, ta cũng có thể nhìn ra một vài thứ khác.”

Không có gật đầu cũng không có lắc đầu, Mộc Tuyết mỉm cười nghe lão đạo sĩ Nguyên Phong nói.

“Song hồn chủ thể phải dựa vào tinh khí người sống mới có thể sinh tồn. Tiểu Tuyết, khí tức của con tinh khiết đều đặn, không hại người, nhưng là sớm muộn gì con cũng sẽ cần rất nhiều tinh khí, nếu tinh khí không đủ hồn của con sẽ bị đổi. Ta là muốn cứu con.”

“Cái gì là đổi hồn?”

Trong mắt lão đạo sĩ Nguyên Phong tinh quang chợt lóe, chỉ cần Mộc Tuyết cảm thấy hứng thú với thứ gì đó, một ngày nào đó sẽ trở thành đệ tử của ông. (D: ….. quá ba chấm)

“Nói cách khác, khi một người giàu có, người đó sẽ tuân thủ pháp luật và đạo đức, không ăn trộm ăn cướp yêu sạch sẽ. Nhưng nếu người đó nghèo khổ và tuyệt vọng, lập tức sẽ chết đói, sẽ đi moi thùng rác thậm chí ăn cắp cướp bóc, chỉ vì có thể sống sót. Khi linh hồn của con có đủ chất dinh dưỡng, con có thể bảo trì ý thức của mình; Nếu ngươi người sống chung quanh thiếu tinh khí, không thể chống đỡ hai hôn của con, có lẽ hai hồn sẽ cắn nuốt hồn phách của nhau hoặc là cắn nuốt hồn phách người chung quanh. Vì sống sót, bản năng sẽ thao túng tất cả.”

Im lặng nghe lão đạo sĩ Nguyên Phong nói xong, trong lòng Mộc Tuyết bắt đầu nói chuyện với Mộc Sương.

[Sương Sương, lời ông ấy nói là thật hả?]

{Đúng một nữa. Chúng ta quả thật xem như song hồn, nhưng không cắn nuốt lẫn nhau, bởi vì tớ ở trong không gian, cậu ở trong thân thể, chúng ta không cần tranh đoạt thân thể. Hơn nữa thứ chúng ta cần không phải tinh khí người sống, mà là năng lượng tình cảm. Nhưng mà…… Điều kiến sống lớn nhất của tớ là không gian, mất đi năng lượng chống đỡ của cậu thì dị năng sẽ biến mất, hơn nữa…… Có lẽ quả thật sẽ tồn tại nguy cơ đổi hồn, khi cậu chết linh hồn của cậu đã muốn quỷ hóa.

Ngay lúc này, Mộc Tuyết lại một lần nữa nhận thức được, mình là người từng chết một lần.

Cuộc sống an nhàn sau khi trùng sinh, thậm chí làm cho cô quên mất mình là người đã sống một kiếp. Cô nhớ rõ cừu hận, nhớ rõ không cam lòng, nhưng càng nhiều là yêu thương của cuộc sống hiện tại, yêu thương bạn bè và người thân chung quanh.

Người từng chết một lần, luôn càng thêm luyến tiếc.

“Nguyên Phong đạo trưởng, ông đã biết con có hai hồn, vậy ông cũng biết con có thể nói chuyện với linh hồn sinh đôi kia. Cô ấy có chuyện muốn nói riêng với ông.” Ngón tay Mộc Tuyết vuốt qua đôi mắt, trong nháy mắt, thần sắc đôi mắt liền thay đổi. Ánh mắt Mộc Tuyết là mực lắng đọng, ánh mắt Mộc Sương là lạnh như băng lợi hại.“Nguyên Phong đạo trưởng, tôi là biến số. Mệnh số Tống Ngôn Mục đã bị sửa vào mấy năm trước, sự xuất hiện của chúng tôi là lúc làm loạn những an bài từ trước. Tống Ngôn Mục không đến nhà họ Tống, có lẽ tất cả mọi chuyện cũng không xảy ra, nhưng nếu đã xảy ra, quỹ tích vận mệnh lại càng thêm khó phân biệt. Ông tính không được, là vì chúng tôi.”

Những lời này, hoàn toàn giải khai hoài nghi đối với chính mình của lão đạo sĩ Nguyên Phong. Sở dĩ ông ấy xuống núi, chính là bởi vì dùng tiên thiên bát quái đồ cũng không bói ra chi tiết vận thế của nhà họ Tống, cũng không sắp xếp ra mệnh quỹ của Tống Ngôn Mục.

Thì ra là thế…… Biến, lại là biến số cực khó……

“Tiểu Tuyết, con đã gặp Tùy Hầu Châu?” Lão đạo sĩ Nguyên Phong thân thiết hỏi.

Mộc Sương nhíu mắt,“Cái gì heo?”

Mộc Tuyết đã suy nghĩ trong lòng, cái gì mà con khỉ heo?

Lắc đầu, lão đạo sĩ Nguyên Phong thở dài,“Không có, ta chỉ tùy tiện hỏi. Nếu là như thế, vậy sự hợp tác của chúng ta phải tách ra một chút. Ta muốn sắp xếp mệnh bàn của Tống Ngôn Mục, tra rõ mười tám năm trong kiếp trước của cậu ta. Con tạm thời rời khỏi Tống Ngôn Mục một đoạn thời gian, được không?”

Mộc Sương đã muốn kiệt lực, cô ấy nhanh chóng lui về không gian, nhào vào trong biệt thự giữa núi đấp chăn rồi lập tức mê mang. Mộc Tuyết trở về thân thể, câu đầu tiên nói chính là phản đối,“Con tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tống Ngôn Mục. Nếu chúng con đã là biến số, nếu chúng con rời khỏi, vậy chẳng phải Ngôn Mục là phải đi theo mệnh quỹ đã được sắp đặt sẵn sao?! Ông có thể bảo vệ Ngôn Mục sao? Con thấy không đáng tin chút nào.”

Đối mặt Mộc Tuyết khí thế bức người, lão đạo sĩ Nguyên Phong quất phất trần, mềm giọng khuyên nhủ,“Lão đạo ta đã sớm quy ẩn núi rừng, nếu không phải năm đó thiếu lão Tống một phần tình, lần này căn bản sẽ không rời khỏi núi. Nếu ta đã đến đây, tất nhiên sẽ bảo vệ nhà họ Tống bình an, cũng tự nhiên sẽ bảo Tống Ngôn Mục bình an. Lần này tà ma xâm nhập nhà chính, ta nhất định sẽ cho mọi người một kết quả vừa lòng.”

Mộc Tuyết vẫn lắc đầu,“Con biết ông có thật sự bản lãnh, nhưng con cũng không thể yên tâm giao Ngôn Mục cho ông. Nếu chuyện hôm nay lại xảy ra một lần nữa, ông có thể giữ được Ngôn Mục sao?”

Lão đạo sĩ Nguyên Phong thấy Mộc Tuyết dầu muối không vào, không có biện pháp chỉ có thể lấy cái hồ lô tử kim ra,“Tiểu Tuyết con nhắm mắt lại.”

Mộc Tuyết không nhắm mắt, cho nên cô cảm thấy mình bị hoa mắt, sau đó cả người rơi vào một không gian.

Trời xanh mây trắng ngày nào cũng có ánh sáng, ngọn núi cao ngất như mây, thác nước từ cao đổ xuống, các loại kỳ hoa dị thảo nhiều màu sắc trải rộng núi rừng, thỉnh thoảng có dị thú hiếm quý, đạo quán với kiến trúc cổ, rộng lớn khôn cùng cây xanh tươi tốt…… Trời ạ, đây cũng là một không gian, là một không gian có rất nhiều sinh mệnh!

Hồ lô này quả nhiên là bảo bối!

Mộc Tuyết vừa sợ vừa kích động, quay lại nhìn thấy quần áo cũng đổi thành quần áo của đạo sĩ thời nhà Hán, nhất thời hút khí. Quả nhiên lão đạo sĩ này thật sự có bản lãnh.

“Lần trước ông cũng để cái bóng đen kia vào đây?” Chuyện Mộc Tuyết quan tâm chính là chuyện này.

Nguyên Phong đạo trưởng quấn râu cười, chỉ qua bên cạnh, Mộc Tuyết nhìn theo, nhất thời oa oa kêu to lên.

Hồ lô bảy màu! Một cây mây có bảy đó hoa! Vậy mà chỗ này lại có! Bảy cái hồ lô nhỏ…… Thật sự có bảy cái hồ lô nhỏ!

Bên cạnh đạo quán có một cái giá đở dựng thẳng, một cây hồ lô tráng kiện vô cùng sum xuê, hồ lô bảy màu lủng lẳng trên những dây hồ lô, phát ra ánh sáng óng ánh.

Đỏ cam vàng lục lam chàm tiếc, quả thực là quá đẹp.

“Bóng bị nhốt trong xích hồ lô, chờ sau khi luyện hóa có thể lấy tàn niệm của nó ra.“Lão đạo sĩ biểu diễn độ thần kỳ của nơi này cho Mộc Tuyết xem,“Rất thích đúng không? Nếu con làm đệ tử của ta, ta có thể cho con một cái.”

Rốt cuộc ông có bao nhiêu quyết tâm muốn nhận tôi làm đệ tử? Mộc Tuyết không nói gì.

“Cho nên nói, ông đang nói cho con biết, thời khắc mấu chốt ông có thể đưa Ngôn Mục vào đây?” Mộc Tuyết một tay vuốt ve hồ lô màu tím, trong lòng nghĩ có thể hái xuống đưa cho La Lan Tử…… Màu tím thật tốt.

L ão đạo sĩ Nguyên Phong gật đầu,“Nơi này linh khí thánh khiết đầy đủ, vật tà ma một khi tiến vào sẽ bị các loại bảo vật bắt giữ, con nhìn Xích (đỏ) bạch (trắng) Báo, trình độ hung mãnh của nó không thua gì thần thú thiên giới.”

Ánh mắt Mộc Tuyết bị con báo dài ba mét cả người tuyết trắng mang theo hỏa diễm màu đỏ hấp dẫn…… Thật quá đẹp quá uy mãnh! Tại sao Hoa Báo trong không gian của cô không phải con Báo, cố tình lại là một bụi gai……

“Cái kia, nếu như con làm đệ tử của ông, ông có thể cho con thêm con báo sao? Đương nhiên, hồ lô con cũng muốn……” Mộc Tuyết bắt đầu sử dụng công phu sư tử ngoạm. (D: quỳ với cưng… haha)

Lão đạo sĩ cười ha ha,“Con Báo này có linh trí là vật linh mẫn, trừ phi tự con bắt được, nếu không nó sẽ không nhận chủ. Hơn nữa linh vật không thể rời khỏi không gian quá lâu, nếu không năng lực sẽ giảm mạnh.”

Bên này lão đạo sĩ còn chưa nói xong, bên kia Mộc Tuyết đã xoa tay chạy lên rồi.

Chờ khi Tống Ngôn Mục và Tống Tử Khâm trở lại phòng, Mộc Tuyết đã là cả người đầy máu hết sức chống đỡ, cô đã quá xem thường con Báo kia, quả nhiên ba mét và một mét rưỡi quá chênh lệch. Hơn nữa con Báo kia lại còn có thể phun lửa! Hỏa diễm không đốt đồ trong không gian, chỉ đốt đồ ngoại lai. Tuy rằng Mộc Tuyết được huấn luyện phản ứng nhanh nhẹn thể lực cao, cũng không chịu nổi con Báo không chút thương hoa tiếc ngọc vừa dùng vuốt đánh vừa dùng lửa phun mà truy đuổi, Mộc Tuyết bị cháy sạch, cuối cùng kêu cứu với lão đạo sĩ, lão đạo sĩ cười ha ha đối dùng cây phất trần phất một cái với con Báo, con Báo liền thổi râu không cam lòng rời khỏi.

Tống Ngôn Mục cả kinh tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài, anh lớn tiếng nói với lão đạo sĩ,“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tiểu Tuyết bị thành như vầy mà ông lại hoàn hảo?”

Ngay cả Tống Tử Khâm cũng nghĩ lão đạo sĩ khi dễ Mộc Tuyết, cô đi theo Tống Ngôn Mục tiến lên từng bước, không chút khách khí chỉ vào lão đạo sĩ,“Ê lão đạo sĩ! Không phải ông đã làm gì tiểu Tuyết chứ? Tiểu Tuyết là người nhà của chúng tôi!”

Mộc Tuyết nhanh chóng xua tay,“Không có không có, không phải sư phụ Nguyên Phong. Cái kia…… Vừa nãy……”

Nguyên Phong tiếp tục quấn râu cười cười mà không nói, vì thế Mộc Tuyết hiểu ý,“Vừa nãy sư phụ dạy vài cái phù chú cho em, em không ngờ niệm sai sẽ biến thành như vậy, ừ!”

Chuyện không gian, không có ai sẽ nói bừa với người khác, mình có thể nói cho Tống Ngôn Mục đó là bởi vì tình cảm bất đồng.

“Sư phụ?” Tống Ngôn Mục bắt được từ mẫn cảm.

Mộc Tuyết gật đầu giống như trống bỏi,“Đúng vậy, em vừa nhận ông ấy làm sư phụ, ông ấy cho em một cái hồ lô! Màu tím. Đúng rồi sư phụ, người có thể cho Ngôn Mục một cái không?” Thời khắc mấu chốt vạn nhất người không ở bên cạnh, tự anh ấy chui vào cũng được !

Tử hồ lô trong Thất sắc hồ lô là hồ lô sở hữu pháp lực tối cường, lão đạo sĩ cho Mộc Tuyết là bởi vì đó là quà bái sư, không nghĩ tới Mộc Tuyết thật đúng là một người vợ hiền, vội vàng tìm phúc lợi cho chồng mình.

Nhưng nghĩ lại, quả thật Tống Ngôn Mục không nhất định có thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc đều ở bên người ông. Nghĩ đến đây, lão đạo sĩ Nguyên Phong lấy hồ lô màu lam ra đưa cho Tống Ngôn Mục,“Đây là cho chồng của tiểu đồ đệ nếu ngày nào đó cậu và tiểu Tuyết chia tay, hồ lô sẽ tự động trở lại trong tay ta.”

Tống Ngôn Mục cầm hồ lô nhìn về phía Mộc Tuyết, Mộc Tuyết kích động gật đầu.

Biết là thứ tốt, Tống Ngôn Mục gật đầu, nhận rồi nói với lão đạo sĩ Nguyên Phong,“Cám ơn Nguyên Phong đạo trưởng.”

Các cảnh vệ lại đi vào mời Nguyên Phong đạo trưởng đi, Tống Tử Khâm lập tức kéo Mộc Tuyết kiểm tra thương thế cao thấp, mà Tống Ngôn Mục lấy hộp y tế từ trong ngăn tủ ra, lấy thuốc sát trùng ra mà Mộc Tuyết bắt đầu cởi quần áo. Vết thương trên người Mộc Tuyết rất nhiều, con Báo cũng rất đúng mực, không bẻ gãy xương, đa số vết cắt trên da.

Thoải mái cởi áo khoác, kéo váy, Mộc Tuyết hưởng thụ sự chăm sóc của hai anh em nhà họ Tống, miệng vết thương nhanh chóng được xử lý tốt. Tống Tử Khâm luyện võ từ nhỏ, đã bị nhiều lần cả người đầy vết thương, xử lý cũng thuận buồm xuôi gió, trái lại Tống Ngôn Mục lại có chút luống cuống tay chân.

“Ngôn Mục, em muốn rời đi một đoạn thời gian.” Mộc Tuyết đặt tay trên đỉnh đầu Tống Ngôn Mục, nhẹ nhàng xoa, giống như là trấn an, lại giống như là tuyên thệ,“Chờ sư phụ giúp sắp xếp xong số mệnh, mệnh quỹ tính toán tốt, em sẽ trở lại.”

Tay Tống Ngôn Mục dừng lại, anh lấy tư thế nữa quỳ nhìn Mộc Tuyết. Cô gái nhỏ từng cần anh che chở, từ khi nào thì, đã trưởng thành thành một người có thể che chở anh?

“Hồ lô phải mang theo bên người không được thảo ra, còn có những thứ em đưa cho anh cũng phải mang theo bên người. Còn một tháng nữa là khai giảng…… Anh giúp em tìm một người lập tức chụp ảnh thần được không?” Hai tay Mộc Tuyết đặt trên vai Tống Ngôn Mục, giống như công chúa sắp ôm vương tử.

“Anh không cần……”

“Em cần.”

Tống Tử Khâm vô cùng thức thời lui qua một bên, đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Cô là người thông minh, tựa như vừa nảy nhà họ Tống mở họp gia đình cũng không có kêu tham gia Mộc Tuyết vậy, Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục nói chuyện cô cũng không thể nghe.

Trong phòng, Mộc Tuyết kiên định nhìn về phía Tống Ngôn Mục như hải dương rộng lớn yên tĩnh,“Em cần càng nhiều người yêu thích, em cần làm cho không gian thăng cấp, em cần phải có nhiều năng lực hơn để đối phó kẻ địch của anh.”

“Anh có thể……” Tống Ngôn Mục gian nan giãy dụa.

“Anh có thể chiến thắng bọn họ, em tin. Nhưng anh không thể đặt em qua một bên làm bình hoa, chẳng lẽ anh quên nguyên nhân ban đầu khi em ở cạnh anh sao?” Mộc Tuyết thần sắc kiên nghị vững chắc,“Em tình nguyện.”

“Em tình nguyện trả giá vì anh.”

Tống Ngôn Mục xiết chặt bàn tay, từ trong kẽ răng nặn ra một chữ “Không……”

Thế nhưng dầu muối không vào! Mộc Tuyết khí phách bắt chéo chân, đầu ngón tay đâm cằm Tống Ngôn Mục,“Anh không đồng ý? Vậy em đi tìm cha hoặc chú dì của anh, trực tiếp nói bí mật về không gian cho bọn họ, bọn họ sẽ rất vui vẻ giúp em.“

Mặt đen thui, Tống Ngôn Mục đứng lên ôm Mộc Tuyết ném lên giường,“Anh chỉ suy nghĩ vì em! Tham gia vào giới giải trí đích thực có thể tích góp được rất nhanh, nhưng đó là thùng nhuộm lớn……”

“Chẳng lẽ nhà họ Tống các anh còn không bảo vệ được cháu dâu của mình?” Mộc Tuyết khanh khách cười rộ lên, lăn một cái trên giường, mặc kệ thuốc trên người làm dơ gra giường,“Yên tâm đi, mấy năm nay em đã biết diễn trò, hơn nữa em không diễn mấy thứ bừa bộn, anh tìm cho em một người đại diện trâu bò, được không? Em cũng sẽ học tốt lớp tâm lý, vừa kiếm thêm một khoản thu nhập.”

Vốn dĩ đang lên cơn tức lại bị Mộc Tuyết quay cuồng cười to phá vỡ, Tống Ngôn Mục nhụt chí nằm úp sấp trên giường,“Chú từ là thương nhân lớn, anh sẽ nói với chú ấy, nhưng trừ chương trình của chú tư đầu tư thì không cho phép em nhận, hiểu không? Còn có, không cho phép thân thiết với người khác khi quay phim!”

Mộc Tuyết ôm Tống Ngôn Mục vào lòng, trong đầu lại hiện ra hình ảnh ôm lấy con Báo uy phong lẫm lẫm kia, nhịn không được càng vui vẻ.

Ngôi sao, muốn làm; Con Báo, cũng muốn bắt.

“Đúng rồi Ngôn Mục, anh thử hồ lô này xem, bên trong có không gian.” Mộc Tuyết mắt sáng như sao nhìn cái hồ lô màu lam kia, thật sự rất đẹp, giống như Ngọc Thạch điêu khắc!

Tống Ngôn Mục lấy hồ lô mà một bàn tay nắm không hết ra, nhìn chằm chằm nó, nói một câu, “Quá lớn.”

Sau đó hồ lô liền nhỏ đi, thành một cái nhỏ như đồng xu treo lủng lẵng.

Thật thần kỳ! Mộc Tuyết cầm tử hồ lô của mình trong tay,“Nhỏ đi!”

Tử hồ lô không phản ứng.

“Mày quá lớn!”

Tử hồ lô vẫn là không phản ứng.

Vuốt ve tử hồ lô, Mộc Tuyết thở dài,“Quên đi quả nhiên mày em nhỏ nhất, không có khả năng của anh trai cũng là bình thường.” Hồ lô màu tím là cái hồ lô thứ bảy thôi.

Tử hồ lô vẫn không phản ứng.

Ngay cả phép khích tướng cũng không dùng được, quên đi, Mộc Tuyết trực tiếp thu hồ lô vào không gian, khi ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Mục, trên giường đã không có người.

Tiến vào không gian rồi? Quả nhiên lam hồ lô cũng có không gian? Thật tốt quá Mộc Tuyết vui vẻ lăn một vòng trên giường, sau đó bị Tống Ngôn Mục đột nhiên xuất hiện đè lên.

“Cái này cũng có không gian tùy thân?” Tống Ngôn Mục cầm lam hồ lô, đôi mắt lý để lộ ra kinh dị.

“Là không gian dạng gì? Bên trong có quy tắc và linh thể không? Có thể dẫn người đi vào không?” Mộc Tuyết rất tò mò, lấy lam hồ lô qua vô cùng muốn đi vào, kết quả lam hồ lô không phản ứng.

Tống Ngôn Mục có chút mất mát,“Bên trong là một mảnh hư không, trong hư không có rất nhiều ánh sáng của minh châu (ngọc). Anh thử mang ra kết quả thất bại. Vừa nãy anh muốn mang em cùng nhau vào, nhưng không được.”

Mộc Tuyết trả hồ lô lại cho Tống Ngôn Mục,“Không sao hết. Đây là pháp bảo bảo vệ tính mạng của anh, ngày mai anh hỏi sư phụ khi vào không gian này có bị hạn chế thời gian hay không. Trong khỏi thời gian em rời khỏi, sẽ không gọi điện thoại cũng sẽ không nhắn tin cho anh, chúng ta phải tách ra hoàn toàn. Có hồ lô, em sẽ không lo lắng anh sẽ gặp chuyện.”

Buột hồ lô nhỏ lên sợi dây chuyện Mộc Tuyết cho anh, buột gần bình nước, Tống Ngôn Mục gật đầu,“Em có thể cảm nhận được anh, đúng không?”

Mộc Tuyết gật đầu,“Anh cũng có thể cảm nhận được em. Cho nên, chúng ta đều phải tin tưởng đối phương.”

Khi Ngô Sâm Nhược tới được nhà chính nhà họ Tống, tất cả đều đã kết thúc. Cậu thông qua video nhận định đi vào nhà họ Tống, một đường nhanh như gió đi vào cửa lớn, sau đó gặp Tống Nghĩa Nhụy ở đại sảnh.

“Nghĩa Nhụy tiểu thư.” Khi Ngô Sâm Nhược thần kinh buộc chặt vẫn có thói quen gội Tống Nghĩa Nhụy là tiểu thư, chỉ có khi đặc biệt thả lỏng mới có thể kêu Nghĩa Nhụy là dì.

Tống Nghĩa Nhụy đã sớm biết Ngô Sâm Nhược đến đây, hơn nữa trên đường còn xảy ra nhạc đệm nhỏ kỳ quái, bà gật gật đầu,“Đai lưng ngọc lưu ly tùy thân tiểu Tuyết cho mọi người, đã được chứng minh là hữu dụng.”

Ngô Sâm Nhược vuốt cằm, mắt nhìn lên trên lầu.

“Đi thôi, lầu ba. Đợi lát nữa đến căn phòng có chữ nam ở lầu hai tìm dì, hai tháng sau con hẵn sang Đông Nam Á, trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Ngôn Mục đi.” Tống Nghĩa Nhụy ho khan vài cái, vệ sĩ bưng nước và thuốc đi tới.

“Tốt. Dì Nghĩa Nhụy dì đừng quá vất vả, mọi chuyện sẽ được xử lý tốt.” Ngô Sâm Nhược xoay người cúi chào rồi lập tức xông lên lầu.

Trong phòng lỗ tai Mộc Tuyết đột nhiên giật giật, cô đâm đâm thắt lưng Tống Ngôn Mục,“Sâm Nhược đến đây!”

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa đã vang lên, âm thành tram thấp hoa lệ của Ngô Sâm Nhược cách cửa có vẻ có chút sai lệch,“Anh Ngôn Mục, tiểu Tuyết, em đến đây.”

Hoan hô một tiếng, Mộc Tuyết nhảy xuống giường đi mở cửa, hoàn toàn quên một thân vết thương của mình và mình đang mặc áo ngắn nên không thể che giấu.

Vì thế, trong nháy mắt khi cửa mở, Ngô Sâm Nhược từ lo lắng biến thành phẫn nộ.

“Cả người em bị thương là xảy ra chuyện gì?!”

Vui mừng khôn xiết Mộc Tuyết phủ đầu bị phun đầy nước miếng, im lặng không nói gì lấy tay lau mặt, sau đó im lặng không nói gì lấy áo Ngô Sâm Nhược lau khô tay.

Tống Ngôn Mục nhìn cảnh tượng này không nhịn được muốn cười, anh đi tới, ôm Ngô Sâm Nhược một cái,“Chú đã đến rồi.”

“Ừ, miễn cho hai người đột nhiên chết một cách quỷ dị.”

Sau đó, hai anh em dùng mặc sắt trừng Mộc Tuyết.

“Mặc áo khoác!”

“Nói nguyên nhân!”

Phương pháp nữ vương không kiên trì nổi nữa, Mộc Tuyết ngoan ngoãn tùy tiện lấy áo khoác của Tống Ngôn Mục mặc vào, sau đó tiếp tục lừa dối nói mấy vết thương là vì niệm phù chú. Sau đó Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Mục giống nhau, đối Mộc Tuyết gần như là mù quáng tuyệt đối tin tưởng, nghe cô nói như vậy chỉ có thể từ bỏ.

“Cẩn thận chút. Mấy thứ đó không có quy tắc, cho dù em có dị năng cũng không thể làm bừa.”

Ngô Sâm Nhược chỉ có thể dặn dò như vậy, thời gian kế tiếp, ba người bọn họ bắt đầu trao đổi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cùng với các tin tức biết được. Ngô Sâm Nhược nói với Tống Ngôn Mục mình sẽ ở lại đây hai tháng, chuyên môn đi theo anh. Tống Ngôn Mục vốn muốn cho Ngô Sâm Nhược đi bảo vệ tiểu Tuyết, nói không ra lời lại nuốt trở lại, quên đi vẫn nên gọi Hoa Báo đến sẽ tốt hơn. (D: ẻm ghen đấy mà)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.