CHƯƠNG 4 THỎ ƠI THỎ
Tạ Tảo Thần đối với Vinh Kính sinh ra rất nhiều hứng thú, nhìn chằm chằm.
Vinh Kính lại không thèm phản ứng lại hai anh em nhà kia, anh chăm chú xem tài liệu trong máy tính, lập phương án hành động đêm nay, dù sao Tạ Lê Thần chắc chắn không thể trông cậy rồi, không thể làm gì khác hơn là dựa vào chính mình!
“Vinh Kính?” Tạ Tảo Thần tới bên người anh, ngồi xổm bên sô pha ngẩng mặt nhìn.
Vinh Kính nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn hình như so với anh trai hơi thuận mắt hơn một chút, liền gật đầu, “Chuyện gì?”
“Tính hướng của cậu là gì?” Tạ Tảo Thần hỏi.
Vinh Kính không hiểu, “Tính hướng cái gì cơ?”
“Thì là… Cậu thích nam hay nữ?” Tạ Tảo Thần nghiêm túc hỏi.
Vinh Kính hơi nheo lại mắt, “Quấy nhiễu ***! Cự tuyệt trả lời.”
“Thế thôi cũng tính á?!” Tạ Tảo Thần khiếp sợ, người này không biết từ nhỏ được giáo dục kiểu gì nữa.
Vinh Kính khép máy tính bảng lại, đến chỗ sân thượng ngồi xuống, lại mở máy tính xem tài liệu, vừa mở ra, liền cảm thấy có vật gì loang loáng dưới mắt… Giống như là phản quang từ gương.
Vinh Kính buông máy tính bảng xuống, đứng lên, giả vờ đến bên giường ngắm phong cảnh dưới lầu … Cùng lúc đó, ánh gương thoáng qua kia lại lóe lên một chút.
Xoay người đi vào phòng khách, Vinh Kính hỏi Tạ Lê Thần đang uống rượu xem tin tức, “Loại ánh sáng này vẫn thường lóe như vậy sao?”
“Ánh sáng gì?” Tạ Lê Thần không hiểu.
Vinh Kính hai tay đút túi trầm ngâm chốc lát, rút tay ra, hời hợt phất tay với Tạ Lê Thần, sau đó tới lối ra mở cửa… Đi ra ngoài.
Tạ Lê Thần không hiểu gì lắm, cũng đứng lên đi theo.
Tạ Tảo Thần nhanh chóng đuổi kịp, “Anh, động tác vừa rồi của cậu ta thật đẹp trai!”
Tạ Lê Thần lườm hắn một cái, “Văn Đức đâu? Thả chú đi rông thế này, cậu ta không đến?”
“Anh ấy không rảnh, đang giúp anh bàn về bộ phim mới.”
“Lại phim mới?” Tạ Lê Thần có chút làm biếng, “Không được nghỉ ngơi một lần sao?”
“Anh vẫn luôn nghỉ ngơi đấy thay! Lúc nào cũng thêm phiền phức cho Văn Đức, đồ lười!” Tạ Tảo Thần bày ra một bộ dáng thiên vị người ngoài, nói, “Có người nói bạn đồng diễn của anh lần này là một người nghiệp dư, cũng đang rất nổi, người ta nghe nói có thể diễn với anh nên rất vui mừng, anh đừng đến lúc đó lại nuốt lời, làm Văn Đức phải đi xin lỗi.”
“Hừ.” Tạ Lê Thần nhìn như một chút cũng không có hứng thú.
Hai người theo Vinh Kính đi ra, lần này không đi cầu thang, mà vào thang máy, trực tiếp tới tầng hầm ngầm -1, Vinh Kính đi tới phía trước một chiếc xe màu đen bình thường có rèm che, mở khóa mở cửa xe, ra hiệu Tạ Lê Thần và Tạ Tảo Thần đi tới.
“Xe ở đâu ra vậy?” Tạ Lê Thần giật mình.
“Nhiệm vụ cung cấp.” Vinh Kính đóng cửa xe.
“Sao lại dỗ dưới lầu nhà tôi?” Tạ Lê Thần lại càng không hiểu.
Điều chỉnh kính chiếu hậu khởi động xe, Vinh Kính đáp một câu cho có lệ, “Kỹ năng chuyên môn cho dù có nói với cục đồ ăn, cục đồ ăn cũng không thể hiểu được!”
Tạ Lê Thần khóe miệng co quắp… Tên này lại nữa rồi!
Lái xe từ ga ra ngầm đi ra, vòng vèo trên đường một vòng, cuối cùng cũng lái vào ga ra ngầm của tòa cao tầng đối diện nhà Tạ Lê Thần.
Bảo vệ ga ra ngăn xe hỏi, Vinh Kính cũng không biết từ đâu lấy ra giấy chứng nhận cho anh ta xem, “Cảnh sát, hiện tại nghi ngờ trong tòa nhà của anh có người buôn lậu thuốc phiện, không được để lộ ra, giả vờ cái gì cũng không biết, nếu không tố cáo anh trợ giúp buôn lậu thuốc phiện.”
Bảo vệ há to miệng nhanh chóng lui về phòng an ninh ngồi xuống khẽ động cũng không dám.
Tạ Lê Thần chống cằm, quan sát Vinh Kính.”Ừm… Cậu hành động cũng không tệ nhỉ.”
Vinh Kính dừng xe lại xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Lê Thần, “Tôi cũng không rõ bọn họ vì sao coi trọng anh như vậy, đến nay tôi còn chưa nhìn ra anh có bất luận năng lực gì khác biệt với người thường.”
Tạ Lê Thần nhếch khóe miệng, tặng Vinh Kính một nụ cười thật lớn.
Xe dừng lại, ba người xuống xe, Vinh Kính không đi đến thang máy, mà bắt đầu leo cầu thang.
“Em không leo cầu thang đâu.” Tạ Tảo Thần kéo Tạ Lê Thần, “Anh cõng em.”
“Đi chết đi, muốn làm nũng đi tìm Văn Đức ấy!” Tạ Lê Thần không hề thông cảm một cước đá văng em trai mình, theo Vinh Kính lên lầu, Tạ Tảo Thần không thể làm gì khác hơn là bám lấy tay vịn lết theo sau.
May là lần này Vinh Kính đi không nhanh lắm, anh lên tầng nào, cũng đứng ở bên cửa sổ quan sát, rồi lại lên thêm một tầng, cứ như vậy, đi tới tầng 18, Tạ Tảo Thần đã chịu không nổi, dựa vào tay vịn, “Mệt quá, mệt chết …”
Vinh Kính cuối cùng đẩy cửa thoát hiểm tầng 18 ra, đi vào trong.
Ở đây không giống với tòa nhà thuê cao cấp đối diện, chỉ là nơi ở rất bình thường, mỗi một tầng có khoảng mười hộ gia đình.
Vinh Kính xem qua từng nhà một, cuối cùng đứng ở cửa phòng 1804, nhìn chằm chằm cửa phòng một hồi.
“Cậu làm gì vậy?” Tạ Lê Thần không hiểu, Vinh Kính nhẹ nhàng khoát tay với y, đánh giá tình trạng cái cửa, phát hiện chỉ là một cái cửa bình thường. Phòng ở đây nếu như có người ở, đại thể đều sẽ đổi thành cửa bảo vệ, rất ít ai dùng loại khóa gốc này, rất dễ phá mở, tình huống như vậy rất giống như bên trong không có ai ở.
Vinh Kính giơ tay từ túi trước lấy ví ra, rút hai cây châm nhọn cổ quái ghim trên ví, nhét vào lỗ khóa.
Tạ Lê Thần nhíu mày… Định phá khóa sao?
Quả nhiên, Vinh Kính nhẹ nhàng mà chuyển động mấy lần, cùm một tiếng… Không đợi Tạ Lê Thần và Tạ Tảo Thần hiểu được, anh giơ chân lên một cước đạp vào cửa.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đá văng.
Bên trong truyền đến tiếng ly rơi xuống đất bể nát, rồi thấy một người kinh hoàng chạy sang một phía phòng.
Vinh Kính đạp cái ghế xoay bên cạnh một cước… Cái ghế lướt qua, vừa lúc đụng vào chân người nọ, người nọ lảo đảo ngã xuống đất.
“Oa.” Tạ Tảo Thần thấy được kính viễn vọng và camera bội số lớn ở chỗ cửa sổ, “Hiện tại paparazzi thực sự là không chỗ nào không chui lọt a.”
Tạ Lê Thần đi tới phía trước camera nhìn một chút, chỉ thấy màn ảnh vừa lúc quay ảnh cửa sổ nhà mình, khỏi phải bàn, đúng là có thể thấy rất rõ ràng.
“Cậu ta không phải phóng viên.” Vinh Kính đi qua, nhấc chân đè cứng kẻ còn mằn trên mặt đất chưa đứng dậy nổi, “Ai phái cậu tới?”
“Ai nha… Tôi là phóng viên.” Người nọ giãy dụa nói, “À không, tôi là fan của anh ấy, tôi rất thích anh ấy.”
“Cậu nói dối.” Vinh Kính trực tiếp vạch trần hắn, “Chỉ có không hơn 4 loại người ở đây làm cái chuyện này, thứ nhất, nhóm phóng viên paparazzi, nhưng phóng viên bình thường lại được cung cấp loại trang bị này có chút quá cao cấp, hơn nữa cậu đã theo dõi không chỉ một hai ngày, muốn đăng báo đã sớm đăng rồi. Thứ hai, biến thái cuồng nhìn trộm, mà nếu quả thực cậu là loại người này, thấy người thật tới, không có khả năng lại cố sức chạy trốn. Thứ ba, sát thủ, người như thế tôi quen quá rồi, cậu còn kém xa. Thế nên chỉ còn loại thứ tư, thám tử tư thu thập tài liệu cho người khác, nói, ai ủy thác cậu?”
“Tôi… Tôi không chết a, không phải.” Người nọ bị Vinh Kính đạp đến mức nghẹn giọng, chỉ biết liều mạng phủ nhận.
Tạ Tảo Thần nói với Tạ Lê Thần, “Anh, Vinh Kính thật là lợi hại!”
Tạ Lê Thần bất động thanh sắc.
“Nói mau!” Vinh Kính có chút không nhịn được.
“Ai…” Tạ Lê Thần đột nhiên cười, tìm cái ghế ngồi xuống, khoát khoát tay với Vinh Kính, “Không phải tôi nói chứ, cậu hành động rất OK, bất quá đầu có chút bế tắc. Ừm, tôi định nói cậu là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bất quá dùng trên một người thanh tú như cậu vậy thật sự là…”
“Anh nói cái gì?!” Vinh Kính nhíu mày.
“A… Cậu giận?” Tạ Lê Thần giống như rất cao hứng, đứng lên ra hiệu với Vinh Kính, ý bảo anh đến đây rồi nói.
Vinh Kính buông người kia ra, đi sang một bên.
Tạ Lê Thần ghé sát vào Vinh Kính thấp giọng nói, “Bằng không chúng ta đánh cuộc, tôi có thể khiến cậu ta mở miệng nói, nội trong 3 phút!”
Vinh Kính vẻ mặt hoài nghi nhìn y.
“Nếu như tôi làm không được, tôi sẽ nói với Kolo đổi cậu, đời này cậu có thể thoát khỏi cục đồ ăn dây dưa là tôi đây.”
Điều kiện Tạ Lê Thần nêu ra hiển nhiên khiến Vinh Kính động tâm, suy nghĩ khoảng ba giây, Vinh Kính gật đầu “Được!”
“A ” Tạ Lê Thần cười, “Cậu không hỏi xem nếu tôi thắng muốn bắt cậu làm cái gì sao? Hay là, chỉ cần tôi thắng, bắt cậu làm cái gì đều được?”
Vinh Kính xoay mặt nhìn y, “Người kia là được thuê, thám tử tư sẽ không tiết lộ tin tức khách hàng, nếu như nói ra, hắn sau này khỏi mơ đến tiếp tục hành nghề. Mà so sánh với việc mất bát cơm, bị khởi tố chỉ là chuyện vặt. Hắn chỉ cần nói hắn là tín đồ điên cuồng sùng bái cậu, tối đa chỉ bị giam vài ngày hoặc bị phạt một khoản, sau này có thể có cả núi người môi giới tin tức truyền thông đến thuê hắn quay phim chụp hình, lời rồi.”
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, “A… Nói như vậy cậu nghĩ tôi thua chắc rồi?”
“Đương nhiên.” Vinh Kính bảo trì tự tin.
“Ok!” Tạ Lê Thần nheo lại mắt chọc chọc vai Vinh Kính, “Tôi vốn tưởng nhẹ nhàng phạt cậu một chút thôi, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt. Nhưng mà, vì sự kiêu ngạo và khả ái của cậu… Tôi quyết định hung hăng cho cậu một lần giáo huấn.” Nói xong, hai tay đút túi, đi tới trước mặt người nọ.
Người nọ đã ngồi dậy, tuổi còn trẻ, đại khái vừa mới hai mươi tuổi, mặc áo khoác sọc màu đen và quần áo da trâu.
“Cậu không phải thám tử tư.” Tạ Lê Thần đi quá, lôi cái ghế xoay lại ngồi trước mặt, “Tên là gì?”
Người nọ không chịu trả lời.
“Ừm… Tôi đoán nhé, cậu là sinh viên chăng? Nhìn khí chất có chút ngạo mạn, rất quen thuộc với pháp luật nên không kinh hoảng, đại học nổi tiếng, phải không?”
Nam sinh kia khẽ động mày, xem ra Tạ Lê Thần đoán trúng rồi.
“Quần áo rất sạch sẽ, hơn nữa thoạt nhìn rất hay tắm, chỉ là trùng hợp gia cảnh cậu đang trong điều kiện không tốt lắm, muốn kiếm học phí lại nghĩ làm chạy bàn này nọ quá mất giá, thế nên chạy đến một trụ sở trinh thám sự hỗ trợ, phụ trách theo dõi và chụp ảnh. Đam mê của cậu là chụp ảnh, bởi vì loại máy này là hàng chuyên nghiệp, rất khó sử dụng.” Nói rồi, Tạ Lê Thần ghé sát vào ngửi ngửi, “Trên người cậu có mùi nước hoa Cologne rất đắt, máy chụp ảnh bảo dưỡng cũng rất tốt, còn làm đẹp nữa, xem ra của cuộc sống của cậu có thể không giàu có, lại có thể mua thứ mình thích, tất có liên quan đến một người phụ nữ cậu cần lấy lòng… Làm trai bao hả??”
Tạ Lê Thần nói xong, mặt người thanh niên đã trắng.
“Sợi dây chuyền trên cổ cậu cũng rất đắt, loại hàng xa xỉ này đều có số hiệu sản phẩm đấy biết không? Chỉ có khách sang trọng có thẻ VIP mới có thể đặt hàng, nói cách khác chỉ cần điều tra tốn chút công phu là có thể tra được người tặng cậu món này.”
Nói đến đây, sắc mặt Tạ Lê Thần đột nhiên hoàn toàn thay đổi, vừa vặn toàn bộ tin tức vai biến thái cuồng sát nhân y gần đây đang diễn đều chứa trong đầu, lấy ra dùng vô cùng tiện. Y lộ ra nét cười hơi âm trầm, chú ý thấy na nam sin đột nhiên nuốt nước bọt, Tạ Lê Thần đột nhiên một cước đạp ngã giá ba chân cậu ta dùng đặt camera. Không đợi cậu ta phục hồi tinh thần, liền vươn qua, thấp giọng ghé vào lỗ tai nói, “Tôi sẽ đem thông tin của cậu còn cả người nhà cậu, cho chồng người phụ nữ kia… Rồi đem vụ bê bối của cậu và người phụ nữ kia, truyền vào trong trường học, thân bại danh liệt khó giữ được cái mạng nhỏ này đấy.”
Na nam sinh hít sâu một hơi, nói, “Đừng… Anh không thể làm như vậy…”
“Tôi đây cho cậu sự lựa chọn thứ hai.” Sắc mặt Tạ Lê Thần khôi phục bình thường, giơ tay vỗ vỗ vai cậu ta, “Cậu nói cho tôi biết sự thật, tôi giúp cậu giữ bí mật còn cho cậu một số tiền… Du học nước ngoài? Có muốn không? Ba giây suy nghĩ, một… hai…”
“Được!” Nam sinh nhanh chóng gật đầu, “Tôi nói!”
Tạ Lê Thần nhướn mày, Tạ Tảo Thần giúp canh thời gian, “Hai phút 30 giây.”
Vinh Kính cắn răng, hung hăng trừng Tạ Lê Thần.
“Ha ha.” Tạ Lê Thần đắc ý dào dạt đứng lên, chậm rì rì đi tới trước mặt Vinh Kính, “Thế nào a? Chấp nhận thua chưa?”
Vinh Kính giương mắt nhìn y, “Đê tiện!”
Tạ Lê Thần nhún vai, “Thế nào cũng được, dù sao tôi vẫn thắng.”
“Anh muốn thế nào?” Vinh Kính nhận mệnh chờ bị Tạ Lê Thần chỉnh, cái người đê tiện này nhất định sẽ nghĩ ra cách ác độc nhất!
“Tôi nghĩ…” Tạ Lê Thần bắt đầu thừa nước đục thả câu.
“Cùng lắm thì, tôi không gọi anh Tả Lập Đình nữa.” Vinh Kính nghĩ phương pháp hòa hảo.
“Chậc chậc… Cậu nhắc mới nhớ, còn có khoản nợ cần tính nữa.” Tạ Lê Thần tà ác cười rạng rỡ mặt mày, tới gần Vinh Kính, ghé vào tai anh nói từng chữ, “Tôi muốn cậu… cởi hết quần áo… Thay trang phục hình thỏ…”
Quang vinh cảnh mở to hai mắt.”Thỏ?”
“Ừm.” Tạ Lê Thần đối mắt với anh, “Chính là loại trang phục áo liền quần lông xù màu trắng có thêm hai tai với đuôi đó… Cậu mặc vào rồi… Nhảy điệu thỏ cho tôi xem.”
Sắc mặt Vinh Kính lập tức trắng xanh.
“A ha ha ha.” Tạ Lê Thần che miệng lại, dùng khuỷu tay chọc chọc Vinh Kính, “Tôi còn muốn ghi hình lại, cảnh đó chắc chắn là… Độc nhất vô nhị! Ha! Ha! Ha!”