CHƯƠNG 5 ĐƠN BÀO SIÊU CẤP
“Tôi cự tuyệt!” Vinh Kính tuy rằng không biết điệu nhảy thỏ là cái gì, thế nhưng bắt anh khiêu vũ, cái này quá kinh khủng, vì vậy sống chết lắc đầu, “Chết cũng không!”
“Vậy làm tiểu nhân nói không giữ lời sao, tùy cậu thôi, Vinh tiểu nhân!” Tạ Lê Thần nhướn nhướn mày, “Ai, cậu là nhân viên chuyên nghiệp, siêu anh hùng nha, cậu thấy siêu anh hùng nào nói rồi kêu không tính chưa?”
Vinh Kính cuối không thể làm gì khác hơn là chấp nhận lần đánh cuộc nhục nhã này, cơ mà —— cái gì là điệu nhảy thỏ? Không hiểu trên mạng online có hay không…
Nam sinh kia nói thẳng ra là làm thuê cho trụ sở trinh thám Văn Thành, có người bỏ một số tiền đặt cọc lớn để tìm hiểu Tạ Lê Thần có bạn gái hay trai gì không, đồng thời chụp ảnh cuộc sống sinh hoạt bình thường của y. Cậu ta đã ở chỗ này thủ hơn một tuần, ngoại trừ người đại diện và Tạ Tảo Thần, không phát hiện có thêm ai ra vào, nên vẫn chưa thể trở về. Vừa vặn ngày hôm nay phát hiện Tạ Lê Thần dẫn theo Vinh Kính về, nên mới nhanh chóng chụp ảnh, không ngờ lại bị phát hiện.
“Người thuê là ai?” Tạ Tảo Thần hỏi.
“Tôi không biết a, có người nói là một Siêu sao.”
“Siêu sao?” Tạ Tảo Thần hỏi Tạ Lê Thần, “Anh, anh gần đây lại đắc tội ai vậy, hay là lại được ai thầm mến rồi?”
Vinh Kính nghe xong xoay mặt hỏi nam sinh kia, “Người ủy thác là nam hay nữ?”
“Nam.”
“Vậy là kẻ thù chứ không phải người yêu rồi.” Vinh Kính xác định.
“Không phải đâu Kính Kính.” Tạ Tảo Thần chọc chọc vai Vinh Kính, “Rất nhiều cánh nam giới thầm mến đại ca đó.”
Vinh Kính nhíu nhíu mày, liếc mắt lườm Tạ Lê Thần, giống như muốn dán cho hắn sóng âm.
Tạ Lê Thần lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong chờ mong màn điệu nhảy thỏ, cái gì cũng không để ý nữa.
Tạ Lê Thần xem chứng minh thư và thẻ sinh viên của nam sinh kia, đồng thời nhớ kỹ số điện thoại của cậu ta, sai cậu ta hỏi thăm người ủy thác đến tột cùng là ai, hỏi được tên rồi, sẽ xóa bỏ mọi chuyện, nếu không tìm được tên, vậy cậu ta chết chắc rồi.
Mặt khác, theo Vinh Kính kiến nghị, Tạ Lê Thần cho người biến thủy tinh trong phòng đổi thành thủy tinh một chiều, là hiệu quả bên ngoài nhìn vào là mặt gương, bên trong nhìn ra là mặt thủy tinh như vậy .
Về tới nhà, Vinh Kính mở máy tính, trốn trong góc phòng tải một đoạn video điệu nhảy thỏ xem một chút, vừa thấy sắc mặt liền trắng xanh, vũ đạo thật là đáng sợ… Tuy rằng hoàn toàn không có bất luận trình độ kỹ thuật gì khó khăn đáng nói.
Tạ Lê Thần dựa trên sô pha, lười biếng chuẩn bị ngủ một giấc, buổi tối đi dạ tiệc từ thiện xã giao, Tạ Tảo Thần xem xong náo nhiệt, chạy đi làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại Vinh Kính đang cách cách cách cách gõ bàn phím, cũng không biết đang làm cái gì.
Tạ Lê Thần bị anh làm cho ngủ không được, trở mình, “Này, cậu ồn quá!”
Vinh Kính không nghe thấy, tiếp tục cách cách cách cách.
Tạ Lê Thần rốt cục nhịn không được, xoay người đứng lên, đi tới bên người anh, “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi định đột nhập vào hệ thống quản lý an ninh trong biệt thự Charles, thế nhưng máy tính của lão có hệ thống bảo vệ chuyên nghiệp.” Vinh Kính cầm lấy điện thoại, “Tôi phải nhờ Kolo giúp tôi tìm một nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, tôi cần biết rằng cụ thể vị trí camera trong nhà lão ở đâu.”
“Ngốc.” Tạ Lê Thần giằng lấy máy tính bảng, bắt đầu gõ bàn phím.
Vinh Kính hiếu kỳ vươn qua nhìn, chỉ thấy Tạ Lê Thần quen thuộc dễ dàng hack rớt máy tính tư gia Charles, tiến nhập vào hệ thống quản lý an ninh, rất nhanh tìm được vị trí các máy quay an ninh.
“Một con hát như anh vì sao có được loại năng lực này?” Vinh Kính không hiểu.
Tạ Lê Thần lườm anh một cái, “Cậu còn gọi con hát nữa có tin tôi tẩn cậu không!”
Vinh Kính lườm y một cái, “Cho tới bây giờ, thứ anh mạnh hơn chút so với tôi cũng chỉ có năng lực xã giao với kỹ thuật máy tính với tối đa nữa là chút điểm vận khí mà thôi, về mặt vũ lực anh căn bản không đủ chuẩn khiêu chiến thực lực với tôi!”
Tạ Lê Thần thở dài, giơ tay nắm cằm anh, “Cậu thật đáng yêu a…”
Vinh Kính lập tức gạt tay y, hỏi, “Anh được huấn luyện về máy tính chuyên nghiệp sao?”
Tạ Lê Thần nở nụ cười, tựa trên sô pha nhìn anh, “Này, cậu mới là động vật cấp thấp ấy, tôi có hai bằng bác sĩ một bằng thạc sĩ nha.”
“Mà anh lại chọn nghề diễn viên?” Vinh Kính xoa xoa cằm, “Không ngờ còn có kiểu mọt sách đồi trụy a.”
Tạ Lê Thần bất lực, tựa ở sô pha lật xem tạp chí, dù sao trong ấn tượng của Vinh Kính khái niệm y là người xấu đã vô cùng sâu sắc rồi.
Vinh Kính đánh dấu vị trí camera trên bản đồ, chọn đường xong liền hỏi, “Tôi xem trong tài liệu anh chỉ mới 26 tuổi, vì sao lại có nhiều học vị như vậy? Mua trên EBay sao?”
Tạ Lê Thần hung hăng lườm anh một cái, xoay người ngồi xuống, “Cậu đúng là không có mắt nhìn, bổn đại gia chỉ số thông minh siêu cao, cậu còn dám xem tôi là con hát, ông chủ cậu coi tôi là X MAN đấy!
Vinh Kính nhìn chòng chọc y một lúc lâu, trừng mắt, “X man là cái gì? Gia đình Atman á?”
Tạ Lê Thần trừng mắt vừa định nói, liền thấy khóe miệng Vinh Kính nhẹ nhàng nhếch nhếch, hơi đắc ý nói, “Nói đùa thôi, chả có khiếu hài hước gì!”
Tạ Lê Thần cảm thấy một trận gió lạnh, quay về sô pha tiếp tục đọc tạp chí, Vinh Kính này, thực sự là sinh vật thần kỳ …
Buổi chiều Vinh Kính làm cơm, Tạ Lê Thần đã được thưởng thức tách cà phê trình độ chuyên nghiệp, biểu thị thoả mãn.
Vinh Kính lấy trang bị đêm nay cần mặc ra.
“Cậu định âm thầm lẻn vào?” Tạ Lê Thần hiếu kỳ nhìn đống “trang phục đi đêm”màu đen, y như sắp đi cướp ngân hàng.
“Phân công nhau hành động, tôi phụ trách tạo nên cảnh giả có người lẻn vào biệt thự phóng virut, còn anh thừa cơ rối loạn cắm USB vào máy tính của lão, sau đó khởi động lại máy.”
“Ờ.” Tạ Lê Thần nhận USB Vinh Kính đưa nhìn một chút, giấu ở túi trước.
“Anh chỉ giấu như vậy a? Lỡ đâu lúc đi vào cần kiểm tra an ninh thì sao?” Vinh Kính lấy lại USB, giơ tay chỉ vào một sân thượng trên bản đồ địa hình, “Nơi này thông với thư phòng Charles và là đường phải đi qua nếu muốn vào phòng, có một thủ vệ. Tôi sẽ khiến hắn bất tỉnh, chúng ta 8 giờ đúng gặp ở chỗ này, anh cầm USB, tôi ngăn trở bảo vệ, đồng thời tạo hỗn loạn, anh có khoảng 3 phút hoàn thành nhiệm vụ, đừng để bị bắt!”
Tạ Lê Thần nhận USB, không hiểu sao hưng phấn lên, rất kích thích nha.
Vinh Kính sao chép lại hình ảnh trạng thái tĩnh từ trong camera, chuẩn bị dùng để thay thế mấy hình ảnh động ở vài địa điểm chủ yếu bên trong biệt thự trước khi hành động.
Tạ Lê Thần đột nhiên hỏi Vinh Kính, “Có ảnh chụp Charles không?”
“Có.” Vinh Kính mở tin tức tài liệu về Charles ra.
Vinh Kính cầm ảnh nhìn một lúc lâu, mỉm cười, đứng lên vào phòng chứa đồ, sau đó không còn tiếng động gì.
Qua một lúc lâu, trong phòng chứa đồ vẫn như cũ không một âm thanh.
“Tả Lập Đình!”
Vinh Kính kêu một tiếng, đương nhiên, Tạ Lê Thần không đáp lại.
Hơi nhíu mày, Vinh Kính đi tới cửa phòng chứa đồ, nghe bên trong, lại nhíu mày.
Bên trong có tiếng bước chân, giống như có người đang bước đi thong thả, thế nhưng Vinh Kính quan sát tinh tế, đối với âm thanh cũng rất nhạy cảm, đây là rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày của anh.
Rất rõ ràng, tiếng bước chân này không đúnglaắm. Tư thế bước đi không giống, thể trọng cũng khác nhau!
Nghe ra sự sai biệt, Vinh Kính cảnh giác từ trong túi trước móc ra một ống mềm nhìn trộm, để vào khe cửa, lấy pocket PC giám sát ra.
Vinh Kính quan sát hình ảnh, thấy trên mặt đất có một người nằm, mà bên cạnh có một người khác đứng, đang đi qua đi lại.
Người nằm trên mặt đất đưa lưng về phía cửa, nhìn quần áo và kiểu tóc, chính là Tạ Lê Thần.
Vinh Kính đổi sắc mặt, bị tập kích sao?
Thu hồi ống mềm, Vinh Kính mốc súng ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay nắm cửa phòng chứa đồ, hơi chuyển động —— cửa không có khóa!
Vinh Kính xoay mở tay nắm… Sau đó đạp cửa vào, súng lục hướng về phía người đứng ở giữa phòng chứa đồ, “Ai?!”
Người nọ lúc này cũng đang đưa lưng về phía cửa, giơ hai tay đầu hàng, ý bảo Vinh Kính đừng nổ súng.
“Là ai?” Vinh Kính vẻ mặt hoài nghi hỏi.
Người nọ giọng nói vô cùng quái dị, giống như người ngoại quốc nói tiếng Trung vậy, lắp bắp, “Đừngnổ súng, hiểu lầm…”
“Hai tay ôm đầu, chậm rãi quay lại!” Vinh Kính nhìn thoáng qua Tạ Lê Thần trên mặt đất, “Tả Lập Đình!”
Người không nhúc nhích.
Vinh Kính nhíu mày, tự nhủ hay là chết mất rồi, trên mặt đất không có vết máu.
Đang lúc Vinh Kính khó hiểu, người nọ cũng vòng trở về, hai người mặt đối mặt, Vinh Kính ngây ngẩn cả người.
“Ông…”
Người xuất hiện trước mắt Vinh Kính không phải ai khác, chính là đối tượng cho hành động đêm nay —— Charles.
“Hi… Chú em Vinh Kính.” Charles nhẹ nhàng vẫy tay với Vinh Kính, “Trang phục của cậu rất gợi cảm, nếu như lưng quần trễ xuống chút nữa thì tốt hơn!”
Vinh Kính nhíu mày, lúc này anh có chút hỗn loạn, trong phòng rõ ràng cũng chỉ có anh và Tạ Lê Thần hai người, không lý gì có thêm một người lẻn vào mà mình không phát hiện! Chẳng lẽ là từ cửa sổ vào?
Thế nhưng cửa sổ phòng chứa đồ đều cố định, căn bản không có khả năng bị mở.
Đang lúc Vinh Kính không thể hiểu nổi, chợt nghe giọng Tạ Lê Thần truyền đến, “Xem ra hiệu quả không tồi.”
Vinh Kính sửng sốt, nhìn phía Tạ Lê Thần nằm trên mặt đất, phát hiện y không nhúc nhích… Vẫn như cũ nằm ở đó…
Vừa nhìn kỹ, Vinh Kính đã nhận ra điểm không thích hợp, thân thể Tạ Lê Thần hình như có chút vấn đề, nhìn kỹ thì thấy không giống người lắm.
Nghĩ vậy, Vinh Kính giương mắt hung hăng trừng Charles, giơ súng lên, “Nếu là kẻ xâm nhập, tôi đây ngay tại chỗ tử hình.”
“Ai ai!” Người nọ nhanh chóng xua tay ngăn cản, “Đừng kích động đừng kích động, là tôi a!”
Giọng quả nhiên là Tạ Lê Thần , Vinh Kính trong lòng hiểu rõ, không khỏi tán thán, chẳng lẽ là thuật dịch dung? Thế nhưng vừa nãy Tạ Lê Thần nói. . . Gã Charles này không có mở miệng a.
“Là tiếng bụng.” Chỉ thấy Charles kia giơ tay cẩn thận bóc lớp mặt nạ và tóc giả bên ngoài, lộ ra tướng mạo sẵn có.
Mặc dù đã có chút chuẩn bị tâm lý, Vinh Kính vẫn kinh hãi, “Anh… Đây là thuật dịch dung hả?”
“Chỉ là hoá trang mà thôi.” Tạ Lê Thần Vinh Kính khoát khoát tay, “Không là gì.” Nói rồi, mở một ngăn tủ, bên trong có keo thuốc màu hoá trang, còn có công cụ điêu khắc và một mô hình đầu người, dựa theo mặt Tạ Lê Thần làm.
“Anh dán lại tôi xem nào!” Vinh Kính vươn qua.
Tạ Lê Thần dánmặt nạ lên, lại bôi chút phấn, tóc giả cũng đội vào, lập tức thay đổi, ngay cả giọng cũng mô phỏng theo, quả thực khó phân biệt thật giả.
Vinh Kính nắm cằm y trên dưới trái phải lật qua lật lại, “Thật không tệ a, anh không nói tôi còn nhìn không ra là giả.”
“Thế nào?!” Tạ Lê Thần tháo xuống mặt nạ với Vinh Kính nhướn nhướn mày, “Có chút ái mộ nào với tôi chưa?”
Vinh Kính kiên quyết lắc đầu, “Không thể nào! Tuyệt! Đối! Không! Thể! Nào!
“Đừng nghiêm túc như vậy chứ.” Tạ Lê Thần dùng cánh tay cọ cọ Vinh Kính, “Cậu từng đi lính phải không? Người ta nói ở quân ngũ ba năm ngay cả lợn mẹ cũng bì được với Điêu Thuyền, toàn quân doanh có thể tìm ra được mấy người đẹp như cậu, tôi không phải là người bất hạnh đầu tiên quấy rối cậu chứ?”
Vinh Kính sửng sốt một lát, đột nhiên như thể bừng tỉnh đại ngộ, “A… Ra bọn họ sờ tôi là vì nguyên nhân này a!”
“A…” Tạ Lê Thần hít ngược, thế mà cũng đến mức độ đó?!
“Bọn họ sờ cậu chỗ nào a?”
“Đại thể là lưng, cánh tay gì đó.” Vinh Kính hồi tưởng, “Tôi còn tưởng rằng đây là một loại lễ nghi biểu thị hữu hảo nữa, nên cũng sờ lại người ta.”
Tạ Lê Thần gãi đầu, có chút nóng nảy, “Sau đó? Mò tới đâu mới thôi?”
“À, bọn họ mỗi lần sờ thấy tôi cũng sờ lại đều rất khiếp sợ, còn có người hỏi tôi là 0 hay 1.”
Tạ Lê Thần cũng hiếu kỳ, “Vậy cậu là 0 hay 1 a?”
“Ờ, số hiệu của tôi là 13245, sinh nhật là ngày 11 tháng 11, nên tôi toàn nói chỉ có 1, không có 0.” Vinh Kính suy nghĩ một chút, “Bọn họ cũng đều hỏi lại tôi có thể 0 hay không.”
“Rồi sao?” Tạ Lê Thần nuốt nước bọt nhìn anh, “Có thể 0 hay không a “
Vinh Kính nhăn mặt nhíu mày, “0 cái gì mà 0 a! Trời sinh là 1 mà, đào đâu ra 0.”
Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật, “Bọn họ không nói gì khác?”
“Ờ, bọn họ còn thường hỏi tôi, có khả năng bẻ cong không.”
“Cậu trả lời thế nào?
Vinh Kính hơi đắc ý, “Tôi nói tôi sức lực lớn, ai thèm bẻ cong? Tôi bẻ thẳng ấy chứ!”
…
Tạ Lê Thần trên mặt cứng ngắc, “… Nói như vậy, cậu vẫn luôn bị quấy rầy, nhưng chẳng bao giờ bị xâm phạm vẫn luôn bị nhòm ngó đồi trụy, lại chẳng bao giờ bị làm thật vẫn luôn được ám chỉ, nhưng chẳng bao giờ hiểu được?!”
Vinh Kính không nghe hiểu ý, chỉ là có chút bất ngờ, tự nhủ thầm “A… Ra như vậy cũng thuộc kiểu quấy rối *** a.”
Tạ Lê Thần bất đắc dĩ vỗ vai anh, “Tiểu tử cậu có thể an toàn lớn lên, cậu và những người bên cạnh cậu thật không dễ dàng a.”