Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha | Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6 NHIỆM VỤ NO1

Vinh Kính và Tạ Lê Thần đang tranh cãi vấn đề lỗ hổng trong kế hoạch đêm nay, kế hoạch ban đầu là A.

“Nói cách khác còn có kế hoạch B?” Tạ Lê Thần hỏi, Vinh Kính không nói sớm, làm y chỉ có tạo có mỗi một cái mặt nạ Charles với tóc giả, còn cả trang phục mấy thứ khác nữa.

Ăn xong cơm tối, cửa lại bị mở … Vinh Kính lại một lần nữa theo thói quen ném một cái khay bay ra.

Bất quá người lần này hình như phản ứng cực nhanh, nghiêng đầu tránh thoát, “Chậc… Quả nhiên rất bạo lực.”

“Ai…”

“Này!” Tạ Lê Thần xua tay với Vinh Kính, “Cậu đừng lúc nào cũng như đi đánh trận thế được không a? Kẻ xấu làm sao có được chìa khóa nhà tôi?!”

Vinh Kính rất trấn định nhìn y, trả lời “Bởi vì anh cũng là người xấu, căn cứ theo tính chất bắc cầu, hành vi ném khay là chính xác.”

“A, quả nhiên rất thú vị a.” Cửa người cười đi vào lai, trên dưới quan sát Vinh Kính, “Cậu chính là Vinh Kính?”

“Anh là ai?” Vinh Kính cũng quan sát người kia, đó là một chàng trai còn trẻ, rất cao rất gầy, ăn mặc thời trang, tóc vừa đen vừa dài tùy ý buộc sau đầu, đeo kính râm, rất có cá tính.

Vinh Kính chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi Tạ Lê Thần, “Cũng là sao hả?”

“Đa tạ khích lệ.” Người nọ đúng mực mỉm cười đi tới cùng Vinh Kính bắt tay, “Tôi là Tào Văn Đức, là người đại diện của Lê Thần và Tảo Thần.”

“Xin Chào, tôi là Vinh Kính.” Vinh Kính bắt tay Tào Văn Đức, “Là vệ sĩ của y.”

“Vệ sĩ?” Tào Văn Đức nghi hoặc nhìn Tạ Lê Thần, “Sao đột nhiên lại mời vệ sĩ, Lý Nhân mời cho anh hả?”

“À.” Tạ Lê Thần mỉm cười, “Vệ sĩ gì đó chỉ là nói cho dễ nghe, cậu ấy là tùy tùng, người hầu…” Nói rồi, còn bổ sung một câu, “Về đêm khuya yên tĩnh thì là tiểu nô lệ sắp nhảy điệu thỏ … Á!”

Nói còn chưa dứt lời, Vinh Kính hung hăng cấu một cái, cấu ngay các đốt ngón tay, đau đến kêu cha gọi mẹ a!

Tạ Lê Thần nhếch miệng nhe răng chỉ vào Vinh Kính, “Tôi còn chưa tính, điệu thỏ! Cậu chết chắc rồi!”

Vinh Kính phiền muộn trở lại bên máy tính nghiên cứu tài liệu, suy nghĩ những khả năng khiến Tạ Lê Thần trong nháy mắt mất trí nhớ.

“Hôm nay dạ tiệc từ thiện hội có rất nhiều nhân vật quan trọng trình diện.” Tào Văn Đức vẫy tay với Tạ Lê Thần đang cợt nhả, gọi y hoàn hồn, “Bao gồm cả bạn diễn cùng với đạo diễn hợp tác với anh trong bộ phim điện ảnh tiếp theo.”

“Ờ.” Tạ Lê Thần đối với mấy thứ đó hình như không có hứng thú, vươn qua tiếp tục quấy rầy Vinh Kính.

Vinh Kính đang nghiên cứu những điểm mù trong vị trí camera của nhà Charles, không đếm xỉa tới y.

Lúc này, điện thoại Tạ Lê Thần reo, tiếp máy, đầu kia chính là thanh niên nhìn trộm vừa bắt được kia.

Tạ Lê Thần vui vẻ, “Ai, tiểu quỷ, nhanh như vậy đã có đầu mối?”

“Em chỉ biết người kia là người nước ngoài, tên cái gì mà Jeff (Kiệt Phu).”

“Anh rể (Tỷ phu)?” Tạ Lê Thần nhíu mày, “Tên quỷ gì vậy.”

Một bên Tào Văn Đức đang ngồi uống trà sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tạ Lê Thần.

“Nói chung là tên vậy đó, hắn rất nổi tiếng, từng diễn không ít phim, hai người đều là diễn viên thì anh không lý gì không nhận chứ!” Nam sinh cầu xin, “Đại ca, em chỉ biết có chừng đó, anh buông tha em đi.”

“Ừm… Tạm thời cứ như vậy đã.” Tạ Lê Thần cúp điện thoại, quay đầu lại, thấy Tào Văn Đức đang nhìn mình.

“Vừa rồi em có nghe Tảo Thần nói…Người sai người theo dõi anh kia là Jeff?” Tào Văn Đức vô cùng thông minh đã liên tưởng đến.

Tạ Lê Thần chớp mắt mấy cái, “Anh rể cậu hả?”

“Ngay cả tôi cũng có thể nghe hiểu ý của người ta là người nước ngoài tên Jeff.” Vinh Kính chen vào một câu, tiếp tục gõ bàn phím, đồng thời bổ sung, “Ngốc! Hoặc khiếu hài hước quá kém!”

Tạ Lê Thần hít sâu… Kiềm chế kích động muốn nhào qua bóp anh, hỏi Tào Văn Đức, “Cậu biết a?”

“Bạn diễn bộ phim iếp theo hợp tác với anh chính là hắn, đạo diễn là Anderson.” Tào Văn Đức nhún nhún vai, “Thật kỳ lạ, hắn điều tra anh làm cái gì?”

“Thằng đó đồng tính sao?” Tạ Lê Thần khoát khoát tay, “Giúp anh xử lý hắn, anh không thích người nước ngoài.”

“Vì sao?” Tào Văn Đức không hiểu, “Bộ phim này em canh đã lâu mới lấy được giá tốt cho anh đó, anh nói thôi là thôi sao? Chỗ đó không phải trả gấp ba em cũng không dẫn mối đâu!”

“Bởi vì tôi không thích người có lông ngực.” Tạ Lê Thần nghiêm túc nói, “Rõ ràng là chưa tiến hóa hoàn toàn!”

“Khụ khụ.” Vinh Kính buông máy tính bảng, tạo tiêu ký trên bản vẽ mặt phẳng, chậm rì rì nói, “Rõ ràng là hai người đang bàn luận không cùng một trọng tâm.”

Tạ Lê Thần và Tào Văn Đức cùng xoay mặt đồng thanh, “Đừng có đổ dầu vào lửa!”

Vinh Kính liếc mắt nhìn bọn họ, tiếp tục cách cách cách cách gõ bàn phím.

“Nói chung lần này hợp tác anh nhất định phải nhận.” Tào Văn Đức nhấc chân đá đá sô pha của Tạ Lê Thần, “Gặp dịp thì chơi mà thôi, dù sao hắn cũng diễn nhân vật phản diện, cùng lắm thì trong phim anh làm thịt hắn cho hết giận.”

Tạ Lê Thần có vẻ thiếu hứng thú, y hiện tại cảm thấy hứng thú nhất là Vinh Kính, thấy anh nghiêm trang ngồi ở sô pha gõ bàn phím, Tạ Lê Thần lại ngồi xịch sang chút, nhìn nội dung trong máy tính, còn cả tài liệu trong tay anh.

“Hai người đang làm cái gì a?” Tào Văn Đức bắt đầu cũng hiếu kỳ, đi tới nhìn.

Chỉ thấy Vinh Kính lạch cạch một tiếng đóng máy tính bảng, đồng thời trực tiếp kẹp lấy ngón tay Tạ Lê Thần đau đến mức y kêu gào, giành lại tài liệu giấu đi, rất trấn tĩnh trả lời Tào Văn Đức, “Không có bất luận bí mật gì!”

Tào Văn Đức khóe miệng giật giật, hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi ở cả nùi điểm…

Vào đêm, trước khi đi Vinh Kính chỉnh lại thời gian với Tạ Lê Thần. Chỉnh xong, Vinh Kính nắm áo Tạ Lê Thần nhả ra từng chữ, “Không! Được! Chậm! Trễ!”

Nói xong chạy mất.

Tạ Lê Thần ngồi trên xe Tào Văn Đức, nhìn hợp đồng quảng cáo mới, khóe miệng mỉm cười nghĩ đến Vinh Kính.

“Ê.” Tào Văn Đức điều chỉnh gương sau một chút, hỏi, “Vinh Kính thật sự là vệ sĩ của anh?”

“Ừm.” Tạ Lê Thần từ chối cho ý kiến lầm bầm một câu.

“Anh đừng giả vờ nữa, cậu ta đến tột cùng là ai?”

“Bí mật ” Tạ Lê Thần kéo dài giọng chậm rì rì nói.

“Em và Tảo Thần anh cũng không nói?” Tào Văn Đức bất mãn.

“Nói rồi chơi chả vui.” Tạ Lê Thần cười nói, “Lúc anh đưa cậu ấy về đã nói sẽ giữ bí mật, một khi bí mật này mất đi cậu ấy bỏ chạy, lỗ biết bao nhiêu?”

“Cậu ta có biết đâu.”

“A… Cái này cậu yên tâm.” Tạ Lê Thần trên dưới trái phải nhìn quanh xe lại nhìn trang phục của mình, “Với tính cách tiểu quái thú cứng đầu ấy, nhất định sẽ vô cùng đê tiện vô sỉ gắn trên người anh hoặc cậu hoặc xung quanh cả hai chúng ta mấy cái máy nghe trộm a, máy quay lén a, máy giám sát … nói chung là đủ các loại, tôi Tuyệt! Đối! Sẽ không rút lui.”



“Hừ.” Một đầu khác, Vinh Kính đang lái xe rút tai nghe điện thoại ra, nói thầm một tiếng, “Đáng ghét! Tả Lập Đình, Tạ tiểu nhân!”

Tiếp tục lái xe, điện thoại vang lên, Vinh Kính tiếp, “Kolo?”

“Cậu nói tôi điều tra tên Jeff kia, tôi điều tra ra rồi.” Kolo nói, “Hắn tên đầy đủ là Jeff Vladimir Shiwei Sharansky.”

Vinh Kính khóe miệng giật giật, “Người Bắc Âu?”

“Phải, bên ngoài xem ra cũng không có bất luận vấn đề gì.” Kolo trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, “Bất quá tôi tra lý lịch sơ lược của hắn, phát hiện trong đó một năm hình như xảy ra chút vấn đề, vì vậy điều tra sâu hơn, phát hiện toàn bộ nội dung lý lịch sơ lược trước mười tám tuổi của hắn đều là giả tạo.”

“Người này có vấn đề?!” Vinh Kính chạy xe đến gần biệt thự Charles, đi vòng quanh khu vực đó làm kiểm tra sơ bộ, “Có liên quan gì đến Tạ Lê Thần sao?”

“Tạ Lê Thần xuất thân rất sạch sẽ, hẳn là không có liên quan đến mặt này.” Kolo nói rồi, hỏi lại, “Đêm nay hành động không có vấn đề gì chứ?”

“Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà Kolo, tôi muốn đổi đi, Tạ Lê Thần là người thường.” Vinh Kính nói, phát hiện một điểm gác quan sát khá rõ ràng, liền dừng xe lại gần.

“Không được.” Kolo cự tuyệt không hề do dự, “Tạ Lê Thần vô cùng quan trọng, cậu bây giờ phải cùng anh ta phối hợp tiến hành hoạt động, mặt khác, còn phải hoàn toàn bảo đảm anh ta an toàn!”

“Y tối đa có chút thông minh vặt hoặc là năng lực mô phỏng thôi, vì sao lại nói y quan trọng nhưvậy? Rất rất giỏi sao?” Vinh Kính không hiểu, “Hay là ông có chuyện gì gạt tôi?”

“Nói chung cậu nhớ kỹ!” Kolo trầm mặc một lúc lâu mới nghiêm túc nói, “Anh ta vô cùng vô cùng quan trọng, bảo vệ anh ta cho tốt!” Nói xong, cúp điện thoại.

Vinh Kính thở dài, tắt máy xe, đeo trang bị lên lưng rất nhanh đột nhập vào biệt thự, trong bao tay giấu 6 ống tiêm gây tê, chỉ dùng để đối phó với thủ vệ.



Mà lúc này, Tạ Lê Thần và Tào Văn Đức cùng xuống xe, đi vào biệt thự.

Loại tiệc rượu từ thiện này y đã tham gia rất nhiều, cũng không có bất luận cảm xúc mới mẻ gì, chỉ là chú ý thời gian, suy nghĩ át nữa cùng Vinh Kính đi hoàn thành nhiệm vụ.

Chính lúc này, Tào Văn Đức vỗ nhẹ nhẹ, “Tới kìa.”

Tạ Lê Thần theo bản năng nghĩ Vinh Kính tới, ngẩng đầu, nhưng thấy trước mặt hai người nước ngoài đi tới, một người ục ịch, một người cao gầy.

Người uc ịch kia chính là Charles khởi xướng buổi tiệc lần này, lão nhiều nhiệt tình bắt tay Tạ Lê Thần, “Ôi, ngài Tạ, quá to lớn!”

Tạ Lê Thần tự nhủ cái tên mập mạp như lão nói ai quá to lớn đấy?

“Ngài Tào.” Phía sau Charles người trẻ tuổi cao gầy kia cùng Tào Văn Đức bắt tay, giống như có quen biết.

Tạ Lê Thần nhìn hắn một cái, người nọ là tiêu chuẩn tướng mạo người Bắc Âu, cao to tuấn lãng ngũ quan nổi bật, một đôi mắt xanh lam lạnh lẽo làm cho người ta không hiểu sao nhớ tới loài chó sói Bắc Mỹ luôn lăn lộn trên những cánh đồng tuyết Siberia.

Tào Văn Đức giới thiệu cho Tạ Lê Thần, người này, là siêu sao điện ảnh Jeffsắp sửa hợp tác.

Tạ Lê Thần giơ tay bắt tay hắn, Jeff biểu hiện vô cùng bình tĩnh, không giống kẻ đã từng làm chuyện sai trái. Tạ Lê Thần phán đoán suy luận, có hai khả năng, A là bị ngộ thương, B là một lưu manh.

“Ngài Tạ bản thân so với hình ảnh trên quảng cáo thoạt nhìn anh tuấn hơn.” Jeff tuy rằng bề ngoài có sự bình tĩnh của người Bắc Âu, nhưng cử chỉ lại rất nhiệt tình, Tạ Lê Thần cười, khả năng B—— lưu manh!

Những người có mặt đều là nhân sĩ thành công có thân phận, bởi vậy khen tặng và thổi phồng nhau là hướng giao lưu chủ yếu.

Tạ Lê Thần thấy không thú vị, liền lượn xung quanh, xem hàng triển lãm đêm nay bán đấu giá từ thiện, Jeff hợp thời theo sát, luôn kè kè bên người y.

Mà lúc này, Vinh Kính rất nhanh lẻn vào khuôn viên biệt thự, thành công làm ngất mấy người thủ vệ. Thành thạo trèo lên lầu hai, tiến vào hàng lang phải qua thông tới thư phòng, trong ba giây giải quyết người bảo vệ kia, xem đồng hồ… Vừa vặn tới giờ hẹn trước với Tạ Lê Thần, nhưng mà Tạ Lê Thần lại chưa tới.

Vốn Tạ Lê Thần đã sớm xem thời gian chuẩn bị đến, bất đắc dĩ bị Jeff kè kè bên người quá chặt. Tạ Lê Thần không thể làm gì khác hơn là giả đi toilet, nhưng Jeff không biết xấu hổ tới trình nào rồi, theo Tạ Lê Thần vào WC, khiến y không có cách nào thoát thân.

Mắt thấy thời gian đã đến, Tạ Lê Thần đã định đi ra ngoài, thế nhưng Jeff chết cũng theo y.

Vinh Kính vừa nhìn đã trễ một phút, tức giận —— quả nhiên đồ ăn không đáng tin cậy! Đeo tai nghe điện thoại, muốn biết Tạ Lê Thần hiện tại ở đâu, lại nghe giọng Tạ Lê Thần vừa vặn truyền đến, “Cậu theo tôi làm gì vậy?”

Jeff dùng tiếng Trung cứng ngắc trả lời y, “Chỉ là trùng hợp cùng đường mà thôi, nhưng ngài Tạ hình như rất muốn thoát khỏi tôi.”

Vinh Kính vừa nghe liền nhíu mày… Ra là bị người dính lấy!

Nghĩ rồi, Vinh Kính áp dụng phương án B, lấy ra điện thoại.

Tạ Lê Thần đang nghĩ cách, điện thoại liền vang lên, lấy ra nghe, chợt nghe Vinh Kính ném cho một câu, “Đồ ăn!”

Tạ Lê Thần giận dữ, lại nữa rồi cái tên chết tiệt kia!

“Phương án B đi.”

“À…” Tạ Lê Thần cười cười, “Ra vậy a.”

“Anh tỉnh táo cho tôi, không được để ai tới gần thư phòng!”

Đang nói, chợt nghe đầu kia Jeff hỏi Tạ Lê Thần, “Giọng dịu dàng như vậy, là tình nhân sao?”

Tạ Lê Thần nhướn mày, cười cười với Vinh Kính đầu kia điện thoại, “Ừ, baby, chơi cũng khá là vui… Nào, hôn anh một cái!”

Vinh Kính giật mình, “Quấy rối ***! Cự tuyệt để tâm.” nói xong, cúp điện thoại!

Nơi này hiện tại không có ai, Vinh Kính từ trong ba lô lấy ra trang phục và đạo cụ Tạ Lê Thần làm cho mình, dán mặt nạ và đội tóc giả, thay quần áo, rất nhanh đi tới cửa thư phòng, nhưng lại thấy trong phòng có ánh đèn…

Vinh Kính cau mày, nhìn thoáng vào trong, kinh ngạc nhảy dựng ——bên trong có một cặp nam nữ đang âu yếm nhau. Cô gái kia Vinh Kính đã thấy qua ảnh chụp, là con gái Charles, còn chàng trai thì không nhận ra, giống một sinh viên.

Vinh Kính suy nghĩ một chút, đi tới cửa, ho khan một tiếng.

Bên trong hai người hiển nhiên lại càng hoảng sợ, nhìn lại, thấy “Charles” âm trầm đứng ở cửa, đều sợ hãi. Cô gái xấu hổ nói, “Ba… Ba ba.”

Hai người lúc này quần áo không đàng hoàng, nhanh chóng đứng lên mặc lại, Vinh Kính lách vào trong phòng, đánh một cái vào mỗi bên vai của hai người kia, làm cho ngất xỉu.

Vinh Kính trong lòng sáng tỏ, hai người này sở dĩ ở đây âu yếm, lý do chỉ có một, ở đây không có camera. Anh rất nhanh tới bên máy tính, cắm USB vào, khởi động máy.

Lúc này, Tạ Lê Thần cũng đã về tới phòng khách, Jeff vẫn đi theo bên cạnh.

Tạ Lê Thần nhìn đồng hồ đeo tay, khởi động rồi tắt máy, nếu thuận lợi thì chỉ cần mấy phút là đủ rồi, Charles lúc này đang cùng người khác trò chuyện nhiệt tình, nhìn dáng vẻ của lão, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đi vào, nói cách khác… Vinh Kính có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mới đúng.

Chính lúc này, chỉ thấy một người bảo vệ vội vã chạy vào, nói vài câu bên tai Charles, Charles cau mày, nhanh chóng xoay người đi, hướng phía thư phòng.

Tạ Lê Thần nhìn thấy, giả vờ nghi hoặc, “Xảy ra chuyện gì sao? Charles đi gấp như vậy?”

Bên cạnh Jeff sửng sốt, xoay mặt nhìn qua, lắc đầu, “Không biết.”

Trên thực tế, những lời này tất nhiên Tạ Lê Thần không phải nói với Jeff, mà là với Vinh Kính đầu kia máy nghe trộm, nói cho anh —— Charles tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.