CHƯƠNG 65 HÀNH ĐỘNG BẮT GIỮ
Vinh Kính và Tạ Lê Thần ném tuyết xong, chạy về khách sạn ăn lẩu.
Dù sao cũng là nơi rất lạnh, nồi lẩu liêu đặc biệt cay, Vinh Kính gọi một nồi lẩu uyên ương, không ngờ là lẩu uyên ương cay, vừa mùi cay, vừa vị cay, nói chung bất luận bên nào cũng là cay đến lè lưỡi.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần không muốn cùng ăn với mọi người ở đại sảnh, gọi một nồi đến tận phòng, hai người thích ý ăn ngon lành.
“Đúng rồi.” Tạ Lê Thần vừa đảo nồi lẩu vừa hỏi Vinh Kính, “Theo dõi chúng ta là ai? Là bà chị lần trước chụp ảnh kia sao?”
“Giống phụ nữ cũng chưa chắc là phụ nữ, cũng có thể là gay.” Vinh Kính không hiểu đáp một câu.
Tạ Lê Thần ngẩn người, lập tức vỗ chân cười ha ha, “Nói hay lắm, không nam không nữ thì có thể là gay.”
Cách đó không xa người nào đó đang giám sát, tức giận quay đầu lại, “Này, bị người gia nghĩ là gay kìa!”
Người lau súng vẫn còn đang tiếp tục, chỉ là nhàn nhạt đáp một câu, “Vinh Kính đã phát hiện, thay đổi kế hoạch thôi, cứng đối cứng bất lợi.”
“Cho dù có cứng với cứng thì đã sao, anh không lòng tin sẽ đối phó được Vinh Kính sao?”
“Không cần phải mạo hiểm.”
“Thật mất mặt nột!”
…
“Đậu hũ.” Vinh Kính ăn sạch phần đậu hũ của mình, thế nhưng vẫn còn muốn ăn, hỏi xin Tạ Lê Thần, “Cho tôi một miếng.”
“Ai, thỏ làm gì vậy khách khí như vậy, muốn ăn đậu hũ tôi cứ trực tiếp lên đi.” Tạ Lê Thần cợt nhả.
Vinh Kính lườm y, đơn giản giơ tay lấy khay của y.
Tạ Lê Thần gọi điện thoại gọi thêm vài đĩa đậu hũ nữa.
Vinh Kính xen mồm, “Gọi thêm một đĩa bánh mật.”
“Ừ, bánh mật.” Tạ Lê Thần biểu hiện thiên y bách thuận.
Xa xa phòng trong giám sát người nào đó đeo tai nghe điện thoại.
“Oa… Thật thân mật, Tạ Lê Thần kia, rất sủng Vinh Kính a.” Nói, hắn bất mãn quay đầu lại nhìn sát thương nhân, “Còn anh thì một điểm tình thú cũng không có, ngay cả kem ly cũng không mua cho tôi được một cái!”
“Cậu thật dong dài.” Đối phương buông súng, đi tới, nhìn đối diện qua kính viễn vọng.
“Không có tình thú!”
Đối phương không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm trong ống kính, hai người vui cười ăn lẩu mà xuất thần, ký ức phảng phất lại bay về ngày tuyết lớn vài chục năm trước kia, ánh mặt trời và khuôn mặt tươi cười tỏa nắng, sáng đến chói mắt. Hôm nay, ánh mặt trời vẫn như trước, nét cười cũng như trước… Tất cả giống như đều chưa từng thay đổi.
“Này này, không cần dùng ánh mắt thâm tình như vậy ngóng nhìn chứ?” Người kia hiển nhiên mất hứng, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “.”
Vinh Kính ăn lẩu thỏa mãn, lúc này, có người gõ cửa.
Tạ Lê Thần đi mở cửa, thấy một bóng người thật lớn đứng đó. Kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện một nam sinh rất béo đứng ở cửa. Có thể bởi vì quá béo, thế nên nhìn không ra bao nhiêu tuổi, trên mặt không có nếp nhăn, thế nên có vẻ rất trẻ.
“Đậu… đậu hũ và, bánh… bánh mật.” Người kia cũng không biết là thở hổn hển do quá béo, hay bởi vì căng thẳng không thể nói rõ.
Vinh Kính cũng nghiêng đầu … Nhìn ra bên ngoài, thấy một nam sinh mập mạp đứng ở cửa.
“Ờ… Ký tên cho em với.” Nam sinh cẩn cẩn thận thận từ túi trước lấy ra sổ kí tên đưa cho Tạ Lê Thần, còn có bút, kích động đến run rẩy.
Tạ Lê Thần buông đậu hũ, kí tên cho cậu ta, thấy sổ kí tên màu phấn hồng, có hình Hello Kitty, cười nói, “Hứng thú rất đặc biệt a.”
“Không phải, hắc hắc.” Nam sinh kia gãi gãi đầu, “Em xin hộ bạn gái, cô ấy đồng ý kết hôn với em, cô ấy rất hâm mộ anh, thế nên… Hắc hắc.” Tạ Lê Thần thấy cậu ta mặc quần áo đầu bếp, tựu hỏi, “Bạn gái tên là gì?”
“Tiểu Du.” Nam sinh cười hì hì nói.
Tạ Lê Thần viết một câu cho cậu ta —— Tặng Tiểu Du, em có một người bạn trai rất tốt, chúc hạnh phúc.
Nam sinh béo kia nhận sổ nói lời cảm ơn, vui tươi hớn hở chạy đi, trng6 dáng vẻ, xem ra là muốn khẩn cấp đi đưa cho bạn gái.
Tạ Lê Thần đóng cửa phòng, cầm đậu hũ trở vào.
Vinh Kính có chút bất ngờ, “Anh cũng quan tâm quá nhỉ.”
“Tôi luôn luôn tốt với fan, bọn họ còn giỏi hơn nhà tài trợ với người đại diện gì gì đó.” Tạ Lê Thần bĩu môi.
“Nói như vậy Văn Đức sẽ thương tâm nha.” Vinh Kính nhắc nhở.
“Không giống, Văn Đức là bạn bè mà!” Tạ Lê Thần bĩu môi, “Những người không quan tâm thần tượng bao nhiêu tuổi, áo cơm của cha mẹ cũng là để mua vé và mua đĩa CD.”
“Có một số chỉ là thích khuôn mặt anh.” Vinh Kính tiếp tục nhắc nhở.
Tạ Lê Thần nhướn mày, “Thích ai mà không bắt đầu từ khuôn mặt chứ? Trên đời này được mấy người có thể không quan tâm đến tướng mạo mà chỉ đánh giá tấm lòng.”
“Oa… Anh làm gì vậy!” Vinh Kính run lên, nhìn xem trong lẩu có phải cho nhầm món không, buồn nôn như vậy.
Tạ Lê Thần lắc lắc kịch bản, “Lời thoại lần này!”
“Hừ…” Vinh Kính tiếp tục ăn đậu hũ.
Người nào đó đang giám sát té trên mặt đất lăn lăn, “Tạ Lê Thần thật dễ thương!”
“Đứng lên, mặt đất bẩn cậu không biết sao.”
“Chúng ta bắt được y rồi, đổi y với anh đi, tôi muốn hợp tác với y!”
Đối phương cất trang bị vào túi, “Đừng múa mép khua môi nữa, chuẩn bị hành động.”
“Buồn chán không thú vị.” Không cam lòng cất đồ vào túi, đi ra ngoài.
Vinh Kính buông đũa xuống, hơi nhướn mày với Tạ Lê Thần, ý bảo, có thể đi rồi.
Tạ Lê Thần cũng thu hồi đũa, gật đầu, tiện tay cầm lấy trang bị, hai người nhìn nhau cười, xách trang bị, rời khỏi phòng.
…
“Đốc đốc đốc.”
Ba tiếng tiếng đập cửa vang lên.
Hà Đống đang nằm trên sô pha đọc kịch bản, khẽ nhíu mày ngồi dậy, đi qua mở cửa.
“Anh Hà.”Đứng ở cửa chính là Thiệu Dịch.
Hà Đống thoáng sửng sốt, giống như có chút bất ngờ, hỏi, “Có việc?”
“A, anh Tạ có trong đó không?” Thiệu Dịch hỏi.
Hà Đống buồn cười, “Tạ Lê Thần cho dù có thích nam, người kia đã ở trong phòng y, thì không đến chỗ tôi đâu.”
“À… Không phải, em thấy anh ấy không ở trong phòng, có một số việc muốn bàn với anh ấy.” Thiệu Dịch có vẻ có chút xấu hổ.
“Là muốn tìm y thảo luận vấn đề cảnh diễn?” Hà Đống cười cười, đặt kịch bản ở trên sô pha, “Bất quá Lê Thần thực sự là có khả năng a, chỉ là nói biên kịch sửa lại nội dung bộ phim một chút, vai của cậu lập tức trở nên phong phú hơn rất nhiều. Nhưng lại rất khó diễn… Nếu cậu có thể diễn được, một bước thành danh sẽ không phải mộng tưởng nữa.”
Thiệu Dịch hấp hé miệng, “Thế nhưng thực sự rất khó diễn, em muốn hỏi anh ấy một chút.”
Hà Đống cười cười, “Y không ở trong phòng sao?”
“Không.” Thiệu Dịch lắc đầu, “Không biết đi đâu rồi, Vinh Kính cũng không thấy.”
“Thật không? Chắc ra ngoài mua đồ ăn khuya rồi, người đại diện và trợ lý của y đều không đưa theo.” Hà Đống đóng cửa đếnphòng Tạ Lê Thần.
“Thế nhưng bên ngoài đang hạ tuyết lớn. Lúc này không thấy đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thiệu Dịch hỏi, “Có thể đang ở chỗ biên kịch hay đạo diễn tập luyện không?”
“Tập luyện? Tạ Lê Thần?” Hà Đống hình như nghĩ cách nói này siêu buồn cười, lắc đầu nói, “Cậu nghĩ y là ai vậy? Y có thể ở ngay trước khi quay nhìn qua kịch bản là xong rồi.”
“Vậy… anh ấy diễn thế nào được?” Thiệu Dịch lần đầu tiên nghe nói, còn tưởng rằng Tạ Lê Thần diễn tốt như vậy, nhất định là rất dụng tâm nghiên cứu.
“Đến lúc quay tự phát huy.” Hà Đống nhún vai, “Thế giới này kỳ thực không hề công bằng, hào quang của một thiên tài lúc nào cũng sáng hơn so với người bình thường nỗ lực cả đời, ở cùng người như Tạ Lê Thần lâu ngày sẽ tổn thương tự tôn.”
“Vậy… Anh thì sao?” Thiệu Dịch đột nhiên hỏi.
Hà Đống ngẩn người, hai người đứng ở cửa phòng Tạ Lê Thần, Hà Đống quay đầu lại nhìn, “Cái gì?”
“Em vẫn không rõ.” Hà Đống hỏi, “Vì sao, anh lại diễn vai này?”
Hà Đống hình như rất nghiêm túc suy nghĩ, lập tức cười,, “Trên đời này không phải chuyện gì cũng đều có lý do.”
“Nhưng anh không giống kiểu người đi làm chuyện không có lý do.” Thiệu Dịch đáp lại một câu, nhận được vài tiếng cười khẽ của Hà Đống.
Hắn giơ tay gõ gõ cửa phòng Tạ Lê Thần, không ai đáp.
“Cửa mở.” Thiệu Dịch nói, “Bên trong không ai.”
“Ngay cả cửa cũng không đóng? Vậy hẳn là sẽ nhanh trở lại thôi.” Hà Đống nói, mở cửa, “Đi vào chờ vậy.”
“Như vậy được chứ?” Thiệu Dịch nghi hoặc.
“Có cái gì không tốt, tiện thể nhìn xem có bát quái gì hóng được không.” Hà Đống cười đi vào trong, thấy trên bàn có một cái lẩu lớn, còn rất đĩa không, “A? Hai người bọn họ ăn uống rất ngon a.”
“Chúng ta vào không tốt lắm đâu!” Thiệu Dịch có vẻ rất căng thẳng, thấy trên sô pha cái áo lông của mình được vắt lên, “Không mặc áo lông, hẳn là không ra ngoài đâu.”
“A.” Hà Đống khẽ cười cười, đột nhiên giơ tay lấy điện thoại từ túi trước ra nhìn một chút, hơi nhướn mày.
“Đúng vậy, gọi diện cho anh Tạ hỏi một chút vậy?” Hà Đống cũng lấy ra điện thoại nhìn, nhưng phát hiện —— không có tín hiệu.
Dưới lầu trong xe, Tạ Lê Thần nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình giám sát, “Hai người bọn họ sao lại đi vào?”
“Ừm…” Vinh Kính vuốt cằm xuất thần, “Thú vị?”
“Thú vị?” Tạ Lê Thần không hiểu, “Này, chúng ta vừa mới làm nhiễu sóng, hai người bọn họ ở trong phòng có thể có nguy hiểm hay không a? Lỡ đâu bị ngộ thương gì đó.”
“Hừm.” Vinh Kính khe khẽ thở dài, “Thật là phiền phức a.”
“Thỏ, cậu hình như chẳng nóng nảy chút nào?” Tạ Lê Thần hiếu kỳ.
“Đúng vậy, vừa lúc thử xem, hai người họ ai mới là thâm tàng bất lộ.” Vinh Kính nâng cằm nhìn náo nhiệt bên trong, “Hai người đều lấy ra rảnh tay cơ kiểm tra tín hiệu… Tựu biểu là trong đó có một, có lẽ hai người, đều là thâm tàng bất lộ.”
“Cậu đoán có phải mấy người thâm tàng bất lộ đều thích giấu mình trong showbiz không?” Tạ Lê Thần bỗng nhiên cười hỏi Vinh Kính.
Vinh Kính đeo tai nghe điện thoại, cầm súng đi ra.
“Ai!” Tập Tạ Lê Thần túm lấy anh, “Tôi cũng đi!”
Vinh Kính do dự một chút.
“Cậu không phải nói tôi là cục đồ ăn sao? Yên tâm để mình tôi lại?” Tạ Lê Thần ra đòn sát thủ, Vinh Kính cũng không còn cách nào, nói y mặc áo chống đạn vào. Hai người thật ra không vì cái gì khác, ở đây tuy rằng không tính là thành phố lớn náo nhiệt, nhưng dù sao dòng người cũng không ít, tổ chức có đường hoàng cách mấy cũng không dám ban ngày ở đây nháo ra động tĩnh, mục đích của hai người là đi ngăn kẻ rình rập, xem đến tột cùng là ai đang âm thầm theo dõi hai người bọn họ.
Hà Đống và Thiệu Dịch ở trong phòng chờ, chợt nghe ở cửa có tiếng bước chân rất nhỏ, là của hai người.
“Phỏng chừng đã trở về.” Hà Đống nhìn cửa, Thiệu Dịch chạy tới, “Anh Tạ?”
Mở cửa, quả nhiên nhìn tới cửa hai người đi qua khứ, cũng Tạ Lê Thần và Vinh Kính.
Hai người này, một nam sinh tóc đen nhỏ con, vóc người thon gầy, mặc áo da ngắn và quần jean, thoạt nhìn vô cùng trẻ. Người còn lại là một người ngoại quốc cao to, tóc vàng đeo kính râm, thấy không rõ tướng mạo.
Thiệu Dịch có chút khó hiểu, khách sạn không phải được bọn họ bao hết rồi sao? Là diễn viên quần chúng phải không?
Hà Đống vẫn tựa ở trên sô pha, thấy hai người bên ngoài đi qua, hơi sửng sốt… Nhíu mày.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đã tới một đầu hàng lang khác.
“Kế tiếp làm sao bây giờ” Tạ Lê Thần hỏi.
“Đừng nóng vội.” Vinh Kính nhẹ nhàng khoát tay, “Chờ một chút.”
Thiệu Dịch thấy trên hành lang không có Tạ Lê Thần, quay đầu lại hỏi Hà Đống, “Vẫn không thấy ai về…”
Hà Đống nhún vai, “Không đợi nữa, tự cậu chờ đi, tôi trở về.” Nói rồi, hai tay đút túi đi ra ngoài, về tới phòng mình.
Một góc tường bí mật khác người nhỏ con và người tóc vàng đang nghe ngóng động tĩnh.
“Vì sao không ở trong phòng.”
“Nói rồi đó, Vinh Kính phát hiện rồi.”
“Không lý gì mà tính chuẩn được thời gian chúng ta hành động như vậy a… Hử? Có mùi gì đó?” Người nhỏ con hơi sửng sốt.
Người tóc vàng quay đầu, cau mày, giơ tay lột áo khoác của người kia ném xuống đất, thấy áo khoác bốc cháy.
“A!” Người nhỏ con nhảy dựng lên nhanh chóng lùi ra, đập đập trên người mình, thấy lửa màu xanh lam, có chất khí mùi nhàn nhạt gay mũi… Trên người bị bôi chất dẫn cháy từ lúc nào? Hay là áo chống đạn là đồ dỏm?
Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng nghe được âm thanh, đều thăm dò nhìn qua, thấy một nam sinh nhỏ con tóc đen đang tự đập mình, bị người bên cạnh vươn một tay tới nắm lấy, lôi đi.
Trên mặt đất, có một cái áo chống đạn đang cháy.