CHƯƠNG 66 BÍ MẬT KOLO CHE GIẤU
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đi vào hàng lang, nhìn cái áo chống đạn cách đó không xa đang bốc cháycó chút không nói được gì.
“Sao lại cháy?” Tạ Lê Thần nửa ngày mới hỏi Vinh Kính, “Tự cháy?”
Vinh Kính há há miệng, “Cái đó… Không thể nào?”
Hai người đi tới phía trước áo chống đạn, trên cầu thang đã không còn ai, cái áo vẫn còn đang cháy, thế nhưng lửa rất nhỏ, hẳn là có thể chắc chắn, không có chất dẫn cháy.
“Kỳ quái a!” Tạ Lê Thần định giơ tay cầm cái áo lên, bị Vinh Kính ngăn cản, “Đừng đụng.”
Vinh Kính nói rồi, cầm một cái chổi trên hành lang chọc chọc cái áo.
“Hai người làm gì vậy?”
Lúc này, phía sau truyền đến giọng Hà Đống.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần nhanh chóng vứt vũ khí trong tay đứng lên, làm như không có việc gì quay đầu lại nhìn hắn, “Ờ…”
“Hai người không phải chứ? Hơn nửa đêm không thấy đâu, ra là chạy đến đây phóng hỏa!” Hà Đống mở to hai mắt nhìn hai người.
“Không phải chúng tôi phóng!” Vinh Kính nhanh chóng lắc đầu, “Đi tới thì thấy đã cháy … Còn cái áo này là của ai?”
Hà Đống ngẩn người, dùng cái chổi dập lửa, “Đoàn làm phim có trẻ con ở chỗ này nghịch lửa?”
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ là quỷ kế của kẻ tập kích? Nhưng vừa rồi người kia hình như còn hoảng sợ hơn.
Vinh Kính ngẩng mặt nhìn camera xa xa… Đối phương hẳn là kinh nghiệm phong phú, bất ngờ tiến nhập tuyệt đối sẽ không bị quay chụp được, thế nhưng chuyện vừa nãy kia thì không nhất định!
Vinh Kính và Tạ Lê Thần trở về, thấy ở cửa phòng Thiệu Dịch đang đứng xấu hổ.
“Ờ, em định…”
Tạ Lê Thần vỗ vỗ, “Đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Thiệu Dịch há miệng nửa ngày, cũng ngại hỏi, không thể làm gì khác hơn là chúc ngủ ngon rồi đi.
“Thật lạnh lùng a.” Hà Đống ôm cánh tay ngậm điếu thuốc ở bên nhìn, “Với hậu bối nên dịu dàng chút chứ.”
Tạ Lê Thần cười gượng hai tiếng, liếc mắt thâm ý nhìn điếu thuốc trong miệng Hà Đống.
Hà Đống cùng y nhìn nhau, nhịn không được cười rộ lên, “Đừng phóng điện với tôi, tôi không phải kiểu người của anh.” Nói xong, quay về phòng đóng cửa.
Vinh Kính thấy Tạ Lê Thần vẫn ở đó suy nghĩ, một tay kéo anh vào cửa, đóng lại, đi tới cạnh cái áo Thiệu Dịch đưa, lục lọi một trận, từ trong áo lông lấy ra một máy nghe trộm, ném vào trong bát trộn trộn, mở cửa sổ hất xuống.
“Là Thiệu Dịch đang làm trò quỷ sao?” Tạ Lê Thần hỏi Vinh Kính.
“Rất khó xác định, quần áo Thiệu Dịch đặt ở trong vali hành lý, ai cũng có thể động chạm.” Vinh Kính lắc đầu, “Lần này rất cổ quái a, vì sao đột nhiên cháy?”
“Mặc kệ.” Tạ Lê Thần ngửa mặt lên trời nằm trên giường, “Tôi muốn ngủ, phiền.”
Vinh Kính liếc liếc y, đi qua, ghé vào bên người hỏi, “Anh có phải nghi ngờ cái gì không?”
Tạ Lê Thần nhìn anh một hồi, ngồi xuống nói, “Cậu đoán hai người đó muốn làm gì?”
Vinh Kính ngẩn người, “Ừm… Tập kích chúng ta?”
“Trước đây chưa từng có!” Tạ Lê Thần nhíu mày.
Vinh Kính thở dài, đi qua mở máy tính liên hệ Kolo, kể lại tình hhình nơi này, vốn là Mejia nghe, khi Vinh Kính nói có thứ bốc cháy, Mejia ngẩn người, hỏi có video hay không.
Tạ Lê Thần không đợi Vinh Kính mở miệng, đã nói, “Chưa chắc, đây chỉ là khách sạn 3 sao, rất nhiều trang bị đều chỉ để làm cảnh.”
Mejia gật đầu, cuối cùng chuyển tín hiệu video sang cho Kolo, Kolo lúc này giống như đang đứng trong một phòng làm việc mới tinh. Hai ngày nay cũng không biết làm gì, cả người giống như gầy một vòng, cũng già thêm. Nghe Vinh Kính nói tình hình xong, Kolo hai mắt hơi sáng lên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, nói, “Hai người cẩn thận, tôi sẽ phái người đến trợ giúp!” Nói rồi, cúp điện thoại.
Vinh Kính thở dài, không có hỏi ra một cái gì, quay sang, thấy Tạ Lê Thần bình thản, coi bộ rất bất mãn.
“Làm gì đen mặt vậy?” Vinh Kính không hiểu hỏi Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần nhẹ nhàng lắc đầu, ngã ra ngủ. Vinh Kính cũng ngủ, trong bóng tối, hai người biết đối phương không hề ngủ.
Vinh Kính vốn nghĩ việc này không có gì, thế nhưng phản ứng của Tạ Lê Thần —— hình như có chút kỳ quái.
Một lúc lâu, Vinh Kính đột nhiên giơ tay chọc chọc Tạ Lê Thần, “Sao anh không tín nhiệm Kolo như vậy? Hồi mới gặp hình như khôngthế.”
Tạ Lê Thần trầm mặc một hồi, quay đầu lại nhìn Vinh Kính, “Nếu như năng lực của tôi chỉ là qua diễn xuất để hoàn thành nhiệm vụ, tôi nghĩ không cần phải phái White Crow gỏi nhất như cậu đến phối hợp với cục đồ ăn như tôi chứ?”
Vinh Kính ngẩn người.
“Tôi cho rằng, Kolo không thèm để ý tôi có thể để tôi làm cái gì, chỉ là muốn thông qua cậu sưu tập số liệu về tôi, cũng như cách ông ta đối đãi về vụ người có năng lực đặc biệt lần trước kia… Ông ta giấu diếm chúng ta!” Tạ Lê Thần giơ tay nhẹ nhàng chỉ chỉ đầu mình, “Tôi có một loại cảm giác không tốt, bản năng nói cho tôi biết, cẩn thận đề phòng Kolo.”
Vinh Kính há há miệng, “Ba ba tôi cũng ở đó, tôi từ nhỏ lớn lên ở đó.”
“Nhưng cậu cũng nói, cậu khi còn bé rất nhiều chuyện đều đã quên, còn có thiếu niên như đã cầu cứu cậu kia nữa!” Tạ Lê Thần nói, giơ tay nắm mũi Vinh Kính, “Tôi cũng mong chỉ là mình đa tâm, nói chung ngủ trước đi… Ngày mai rồi tính.”
Vinh Kính đâu còn có thể ngủ, nhắm mắt lại, không bao lâu liền mơ mơ màng màng nằm mơ. Giấc mơ đó nhiều lần tái hiện, vẫn là hình ảnh đứa bé tóc vàng kia, cậu bé hình như há miệng nói cái gì đó với anh, sau đó lại biến thành Tạ Lê Thần, phát hiện y bị trói, cột vào một thứ như giải phẫu, trên người dán thật nhiều điện cực, Kolo đứng ở một bên, biểu cảm trên mặt xa lạ trước nay chưa thừng có.
“A…”
Lúc Vinh Kính tỉnh lại, cảm thấy gió khá lạnh, mình bị dọa tỉnh, mà trên người mồ hôi lạnh túa ra, lau một lần, thở ra một hơi quay về trên giường. Lúc này trời vẫn tối đen, đèn khẩn cấp trong phòng có ánh sáng yếu ớt.
Vinh Kính nhìn Tạ Lê Thần bên cạnh, hô hấp bình ổn, giống như là ngủ rất say. Vươn qua, giơ tay nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc che trước trán y, nhìn khuôn mặt anh tuấn nổi tiếng kia. Vinh Kính nhìn thoáng có chút xuất thần, hình như từ lúc hợp tác với y đến bây giờ, chưa từng nhìn y như vậy.
Ngốc một lát, Vinh Kính bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lúc này nếu như Kolo đang trùng kiến phòng nghiên cứu, nói cách khác số liệu nhất định phải tải lại một lần nữa. Mà lúc tải, lý ra phải được cô lập vật lý, thế nhưng vừa nãy Mejia đã chuyển hướng video sang chỗ Kolo.
Lúc Kolo rời đi nếu như chỉ tắt video mà không có ngắt mạng lưới liên thông với bên ngoài, lặng lẽ xâm nhập lúc đang tải số liệu, có thể làm nhiễu hệ thống phòng hộ.
Nghĩ tới đây, Vinh Kính ma xui quỷ khiến đứng lên, đi tới sô pha cầm lấy máy tính, mở ra gõ bàn phím, bắt đầu nội bộ ghé thăm phòng thí nghiệm của Kolo.
Quả nhiên… Kolo hẳn là nhất thời sơ sẩy, hoặc là vội vã đi làm gì khác, quên ngắt nguồn vật lý.
Vinh Kính dễ dàng đăng nhập vào kho số liệu tải trong phòng thí nghiệm của Kolo, bắt đầu tra tìm tài liệu trong đó.
Rất nhanh, anh tìm được tài liệu về Tạ Lê Thần, kiểm tra kích thước tập tin, Vinh Kính kinh hãi, tài liệu nhiều hơn gần gấp 3 so với phần của mình… Kolo đang làm nghiên cứu gì? Che giấu bao nhiêu thứ?
Vinh Kính tải tài liệu về Tạ Lê Thần về máy, tiếp tục tìm kiếm, tìm được vài phần hồ sơ mã hóa. Vinh Kính lại không hề nghĩ ngợi, đã sao chép lại số hồ sơ này. Sau đó, anh lại một lần nữa tìm tòi một vòng, bỗng nhiên… Phát hiện hồ sơ của chính mình, nhét ở rất sâu trong tập tin, cũng có mật mã.
Một cảm giác hiếu kỳ nổi lên, Vinh Kính cũng sao chép lại hồ sơ của chính mình, sau đó, anh bắt đầu lặng lẽ sao lưu nghiên cứu ghi chép hai mươi năm qua của Kolo.
Qua khoảng 1 giờ, toàn bộ tài liệu cần thiết đều được Vinh Kính thần không biết quỷ không hay tải về máy tính của mình, anh nhanh chóng rời đi, tiêu trừ vết tích. Chờ toàn bộ sự tình được làm thỏa đáng, Vinh Kính ngồi ở trên sô pha, cảm thấy ngón tay còn có chút run… Anh cũng không rõ mình sao phải làm vậy. Loại chuyện này là thành viên bộ đội kỷ luật tuyệt đối không cho phép! Nếu như để Kolo biết, tuyệt đối sẽ bị xử phạt, nói không chừng còn có thể bị đuổi! Thế nhưng mình vì sao muốn làm?
Vinh Kính hít sâu, chạy sang một bên rót một ly nước nóng trấn an bản thân, thấy Tạ Lê Thần còn đang ngủ say trên giường. Ngày hôm nay có thể thảo luận kịch bản cộng thêm ngồi máy bay đường dài, khiến y mệt, Vinh Kính một mình ngồi xuống sô pha, bắt đầu kiểm tra tài liệu.
Đầu tiên, anh mở tài liệu về Tạ Lê Thần.
Tài liệu có một phần không mã hóa, cũng giống bản trên tay anh, nhưng còn một phần là mã hóa.
Vinh Kính thử mấy chuỗi mật mã, đều không được, có chút sốt ruột.
Đang lúc anh bận rộn gõ gõ, máy tính vẫn biểu hiện mật mã sai, Vinh Kính chợt nghe cách đó không xa, Tạ Lê Thần yếu ớt hỏi một câu, “Kính Kính, khuya rồi cậu còn chơi phá thành a? Ồn quá.”
Vinh Kính mạnh ngẩng đầu, giống kẻ trộm bị vạch trần, theo bản năng đóng máy tính bảng lại.
Tạ Lê Thần vốn không để ý, chỉ là trong lúc ngủ mơ bị âm bàn phím đánh thức , mở mắt nhìn, thấy Vinh Kính cau mày đập bàn phím, còn tưởng rằng anh ngủ không được chơi game, không ngờ… Có bí mật!
Tạ Lê Thần nheo lại mắt, “Cậu xem phim người lớn? Xem cái gì? Tôi dạy cho cậu a!”
“Biến!” Vinh Kính tàn bạo mắng Tạ Lê Thần một câu, cúi đầu không nói lời nào.
Tạ Lê Thần ngồi dậy, thấy thần sắc anh, xuống giường đi tới, “Chuyện gì xảy ra?”
Vinh Kính mở máy tính, nhìn chằm chằm màn hình đờ ra, nhỏ giọng nói, “Tôi xâm nhập vào hệ thống của Kolo, trộm hết toàn bộ tài liệu bí mật ra.”
Tạ Lê Thần sửng sốt, cũng tỉnh ngủ, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Vinh Kính, “Cậu biết… Làm như vậy nếu như bị phát hiện, có hậu quả gì không?”
Vinh Kính lườm y một cái, “Anh nói xem? Phản bội tổ chức, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Tạ Lê Thần sửng sốt nửa ngày, “Cậu vì sao làm như vậy?”
Vinh Kính tiếp tục đoán mật mã, “Không biết, có thể đầu óc bị đập hư rồi.”
Trên mặt Tạ Lê Thần đột nhiên có ý cười, chạy nhanh tới ngồi bên Vinh Kính, cười hỏi, “Vì tôi a?”
“Nếu như bị phát hiện, anh phải bao che tôi.” Vinh Kính bất mãn lầm bầm.
“Nói cái gì cũng được!” Tạ Lê Thần bỗng nhiên nghiêm túc đứng lên, “Bất quá cậu phải đi cùng tôi, tôi không cho cậu về đâu.”
Vinh Kính lườm y, “Còn chưa phát hiện được người ta làm cái gì, sao có thể cứ nói đi là đi.”
“Cậu nếu thực sự thích mạo hiểm hai ta tự làm cũng được a, cần gì phải cùng người khác, bớt tôi lo lắng!” Tạ Lê Thần nghiêm túc nói.
Vinh Kính xoay mặt y cho y nhìn máy tính, “Trước hết nghĩ mật mã đi! Nghĩ không ra mật mã biết gì đâu.”
“Kolo có đam mê cá nhân gì không?” Tạ Lê Thần hỏi.
Vinh Kính nhún vai, “Ông ấy là một cuồng công việc a, không liên quan đến sinh hoạt cá nhân của ông ấy, cứ như trời sinh ra là để làm việc.”
“CROW, thử chưa?” Tạ Lê Thần hỏi.
“Đương nhiên a.” Vinh Kính nâng cằm, “Cái gì nên thử tôi đều đã thử, không có phản ứng.”
“Ừm…” Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, “Judas, ma quỷ, địa ngục, Đức quốc xã, Hitler!”
Vinh Kính ngẩng đầu hung hăng lườm y, “Anh đừng tưởng Kolo có chuyện gì nói dối thì coi ông ấy như nước lũ mãnh thú có được không? Tôi theo ông ấy rất nhiều năm rồi, ông ấy rất chiếu cố tôi.”
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, cũng thu hồi tâm tư vui đùa , suy nghĩ một chút, hỏi, “Báo thù?”
“Báo thù…” Vinh Kính thử, “Sai.”
“Ừm, tương lai?”
“Sai.”
“Lực lượng!”
“Vẫn sai.”
“Vậy là cái gì? Phá hỏng?”
Vinh Kính nhíu mày, nhìn trên màn hình một dấu gạch chéo thật lớn, “Có sáng tạo chút được không a?!”
“Tiến hóa?” Tạ Lê Thần đột nhiên hỏi.
“Tiến hóa?” Vinh Kính gõ vào, vẫn sai.
Tạ Lê Thần từ bỏ, “Vậy còn… Sinh sản? Cậu đoán có thể Kolo kỳ thực là người ngoài hành tinh, sinh hơn mười vạn quả trứng giấu đi, chờ trứ ấp trứng nở rồi thống trị trái đất không?”
“Thần kinh!” Vinh Kính chống cằm gõ sinh sản, vậy mà —— chính xác!
Văn kiện bắt đầu giải nén.
“A!” Vinh Kính kêu lên, “Sao biết?”
“Mau tìm vợ cho ông ta đi!” Tạ Lê Thần vỗ vai Vinh Kính, “Cậu xem ông ta tùy thời tùy chỗ muốn sinh sản đời sau kìa!”
Đang nói, giải nén kết thúc.
Vinh Kính có chút căng thẳng nhìn Tạ Lê Thần, Tạ Lê Thần thấy anh do dự, giơ tay lấy qua, điểm mở tập tin, thấy bên trong xuất hiện một phần bản thảo chi tiết —— [[ Kế hoạch Oppenheimer ]].
Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều sửng sốt một hồi, Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính, “Tên này rất quen a.”
Vinh Kính nhìn trời, “Cha đẻ của bom nguyên tử đó, người chủ đạo nổi tiếng nhất của kế hoạch Manhattan.”
“Kolo muốn tạo bom nguyên tử a?” Tạ Lê Thần hỏi một câu đủ ngốc, “Uranium bán ở đâu?”
Vinh Kính đẩy y một cái cho y không náo loạn nữa, mở tập tin kế hoạch kia, thấy bên trong cất giấu rất nhiều video. Tạ Lê Thần mở mấy cái xem, phát hiện đều là cảnh quay hành vi của người có siêu năng lực—— ví dụ như nói, lấy vật từ xa, dùng ý muốn bẻ con cái muôi, nằm mơ dự báo tương lai vân vân… Đều là những màn biểu diễn công năng đặc biệt ở người.
“Là muốn chứng minh những người này đều là người ngoài hành tinh sao?” Tạ Lê Thần buồn cười, “Chắc không liên quan đến tôi nhỉ?”
“Có thể… Thực sự có liên quan.” Lúc này, Vinh Kính mở một tập tin tên [[ Cơ thể mẹ ]].
Nội dung tập tin da phần là ghi chép chi tiết, xem xong, Vinh Kính triệt để há hốc mồm.