Edit: Ruby
Trên thành lâu Hắc Phong Thành, Triệu Phổ phái ảnh vệ ra ngoài tìm hiểu tin tức, trong quân doanh, Hạ Nhất Hàng suất lĩnh thập đại phó tướng chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Trên sân duyệt binh, các đội binh mã đã tập kết sẵn sàng, Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau đứng trên thành lâu.
Một bên, là binh lính đã xếp thành hàng ngũ chỉnh tề trong quân doanh, bên kia, là Thiên Tôn đang tiêu diệt quần hùng giang hồ trong thành.
Các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn cùng các học sinh trường Thái Học một đám không có việc gì để làm cũng đứng trên thành lâu bưng mặt xem đến hai mắt sáng lấp lánh.
Tiểu Lương Tử ngồi xổm nơi cao nhất trên tường thành, bắt chước động tác của Thiên Tôn.
Cho tới bây giờ Tiểu Lương Tử chưa từng thấy qua Thiên Tôn cùng Ân Hậu bọn họ động thủ đánh người, luôn luôn là mấy vị lão đầu này chỉ cần phất phất tay áo thì đã ngã rạp cả đống, trước kia bé từng hỏi Triển Chiêu —— có phải các lão gia tử không biết công phu làm thịt người không?
Triển Chiêu là người có cách đánh đa dạng nhất khi chiến đấu, lúc ấy hắn ôm cánh tay suy nghĩ chốc lát, trả lời —— công phu không phải phân biệt như vậy, giống như đại trù trong Ngự Thiện Phòng cũng phải bắt đầu nấu ăn từ việc tráng trứng! Không có khả năng người biết làm tiệc rượu mà lại không chiên được trứng gà, đúng không?
Lúc này Tiểu Lương Tử mới chính thức hiểu được, những kẻ tự xưng là võ lâm cao thủ quần hùng giang hồ, dưới tay Thiên Tôn chẳng khác nào cải trắng! Chơi kiểu gì chứ! Lão gia tử chỉ cần dùng một cây mây dài liền tiêu diệt một mảnh, bọn họ ngay cả phản ứng đánh trả cũng không làm được! Thiên Tôn ngay cả một chút nội lực cũng chưa dùng mà đã có thể đánh họ lăn đầy đất.
Mà có cảm xúc tương tự còn có Âu Dương Thiếu Chinh đang ở bên bờ sông Bình Chung xa xa.
Hỏa Kỳ Lân đứng trước cửa lều, có thể cảm nhận nội lực của Ân Hậu rất rõ! Trước kia hắn từng thấy Ân Hậu dùng nội lực đè bẹp kẻ khác... Nội lực của lão gia tử giống như hố cát lún vậy, gặp gì nuốt nấy. Có đôi khi Thiên Tôn còn đưa tay vung vẩy tay áo, Ân Hậu căn bản không cần để ý đến bất kỳ thứ gì, căn bản chỉ cần đứng đó liếc nhìn ngươi một cái, ngươi liền không biết bản thân chết như thế nào. Dù sao cũng là ma vương! Ân Hậu khi không để ai vào mắt thì hầu như lúc nào cũng dọa người như vậy!
Âu Dương cau mày nhìn quân doanh quân địch đóng quân cách bờ sông bên kia mấy dặm, trong lòng hơi gạt mồ hôi lạnh... đương nhiên hắn không sợ đánh trận, thân là tiên phong quan, trong cả quân doanh thì lá gan của vị gia này là lớn nhất, nhưng tình huống lúc này rất đặc biệt! Coi như là trăm vạn đại quân đánh với trăm vạn đại quân, nhưng cả hai phe đều bị nhốt vào trong một cái lồng không thoát ra được!
Nếu là trước kia, đánh thắng trận chính là đuổi quân địch đi! Nhưng dưới tình huống không nơi nào có thể chạy được, chẳng phải sẽ dẫn đến tình thế ngươi chết ta sống? Con thú bị dồn vào đường cùng khó đấu, một khi đại quân giao thủ, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
Hỏa Kỳ Lân theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên thành lâu Bình Chung Thành, Long Kiều Quảng cầm cung không biết đang suy nghĩ cái gì. Hữu tướng quân đứng đó, quay đầu lại nhìn về hướng Hắc Phong Thành mà phát ngốc.
Âu Dương Thiếu Chinh cũng nhìn Hắc Phong Thành xa xa —— chuyện xảy đến bất thình lình, liệu Triệu Phổ có tính toán gì không?
...
Mà lúc này, Triệu Phổ đứng trên thành, không nói một lời đứng nhìn binh sĩ tập kết.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, đi đến bên cạnh Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử vươn tay chọc chọc Triệu Phổ, Cửu Vương gia liền quay sang nhìn hai phụ tử.
Công Tôn không biết nên nói gì, bèn vươn tay vỗ vỗ Triệu Phổ.
Cửu Vương gia hơi cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, hôm nay là cát hay hung?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp đôi mắt to, sửng sốt một chút rồi đột nhiên vươn tay, bàn tay nhỏ bé mập mạp liền “bộp” một tiếng, vỗ lên đầu Triệu Phổ.
Một tiếng “bộp” nho nhỏ nhưng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Triệu Phổ cũng bị vỗ đến sửng sốt.
Công Tôn tiên sinh yên lặng thở dài —— xem bản lĩnh của nhi tử nhà hắn này! Người ta nói mông hổ không sờ được, bé mập nhà hắn khen ngược, đầu của Binh mã đại Nguyên soái nói vỗ liền vỗ.
Tiểu Tứ Tử vỗ xong, tựa hồ rất hài lòng khi nghe thấy tiếng vỗ rất kêu, bàn tay nhỏ vung lên, thay đổi vẻ nhu khí ngày xưa, sang sảng buông một câu, “Gặp dữ hóa lành!”
Lập tức, trên thành truyền đến tiếng cười sảng khoái của Triệu Phổ.
Cửu Vương gia cười, mang theo một loại ma lực giúp ổn định quân tâm, binh sĩ đang dàn hàng lập tức ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Dưới thành lâu, đánh bay người giang hồ cuối cùng, một cước giẫm vào vũng nước, Thiên Tôn ném cây mây trong tay xuống đất, mỉm cười —— gặp dữ hóa lành!
...
Mà lúc này, tám vị cao thủ gánh vác trọng trách phá trận, tách ra chạy đến chiến trường của mình.
Triển Chiêu và Tu La Vương đi hướng đông, Lâm Dạ Hỏa và Tửu Tiên đi về phía tây, Diệp Tri Thu và Thiên Tàn Lão Nhân đi hướng nam, Bạch Ngọc Đường cùng Táng Sinh Hoa hướng bắc.
Bởi vì cự ly khác nhau nên Lâm Dạ Hỏa và Tửu Tiên Tiết Tẫn đến đích ở hướng tây trước.
Trên đường, Tiết Tẫn giải thích tỉ mỉ cho Lâm Dạ Hỏa hiểu được những điểm then chốt của Trận Tứ Tà.
Cái gọi là Tứ Tà, không phải chỉ cần có cao thủ nội lực cao cường trấn thủ tại bốn điểm là được, mà tứ phương nội lực này phải tương sinh tương khắc mới được.
Tây Diễm, Bắc Băng, Nam Thủy cùng Đông Phong.
Bốn góc của Tứ Tà nội lực, góc phía tây là liệt diễm nội lực, góc phía bắc là hàn băng nội lực, phía nam chính là đại vũ, phía đông là cường phong, bốn loại nội lực hoàn toàn bất đồng chồng lên nhau, hình thành một cái lồng cực kỳ chắc chắn.
Muốn diệt từng loại, phải dùng nội lực tương tự để phá!
Nói ví dụ như tổ hợp “Tây Diễm” ở phía tây này, phải do Lâm Dạ Hỏa sử dụng nội lực liệt diễm cực cao để phá tan! Nếu đổi lại thành hàn băng nội lực của Bạch Ngọc Đường thì dù có lạnh đến đâu cũng không dùng được! Hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Lâm Dạ Hỏa và Tiết Tẫn chạy đến chỗ Tây Diễm nhanh nhất.
Ở sâu giữa đại mạc Tây Vực, Hỏa Phượng nhìn liệt hỏa hai màu hồng lam ở phương xa đang hừng hực thiêu đốt, nhịn không được mà nhướng mày, “Hoắc! Lão gia tử, chỗ này sắp bị thiêu trụi rồi!”
Mà ở giữa vòng liệt diễm, có hai người, một người duy trì tư thế ngồi, một người đứng bên cạnh kẻ đó, đang nhìn Lâm Dạ Hỏa bọn họ.
Hỏa Phượng quan sát bốn phía, hỏi Tiết Tẫn, “Lão gia tử, hai kẻ kia có sự phân công phải không?”
Tiết Tẫn gật đầu, gỡ hồ lô rượu trên lưng xuống, không nhanh không chậm nói với Lâm Dạ Hỏa, “Nội lực của hai kẻ này đều là liệt diễm nội lực! Một tên phụ trách tạo trận, nội lực cực cao, một tên phụ trách phòng ngự, nội lực tương đối yếu hơn!”
“Chúng ta phải phá trận như thế nào?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.
Tiết Tẫn ngẫm nghĩ, hỏi. “Ngươi muốn nghe đơn giản hay phức tạp?”
Hỏa Phượng ngoáy lỗ tai, “Chúng ta nói đơn giản đi! Con ngốc lắm!”
Lão gia tử bị hắn chọc cười, cười nói. “Làm thịt cả hai là xong!”
Hỏa Phượng gật gật đầu, “Cái này thiệt dễ hiểu!”
Bên này hai người đang trò chuyện, kẻ phụ trách phòng ngự trong ngọn lửa, đã đi về phía hai người họ.
Không biết có phải ảo giác không, trên người người nọ như mang theo lửa.
Lâm Dạ Hỏa nhìn mặt đất phía trước, cừ thật! Hạt cát bị thiêu cháy hạt nào hạt nấy đỏ rực, nhìn cũng muốn phỏng cả tay.
“Thì ra là Hỏa Phượng Đường chủ.”
Lúc này, người nọ mở miệng nói chuyện.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Lâm Dạ Hỏa cũng thấy rõ bộ dáng của người đối diện, đó là một lão đầu, tuổi tác khoảng bảy tám chục, cả người đều bị thiêu đốt trong ngọn lửa, nhìn không rõ dung mạo.
Hỏa Phượng chọc chọc Tiết Tẫn đang ngồi một bên thảnh thơi uống rượu, “Ai, con nói này lão gia tử, dáng vẻ của tên kia không giống như là dễ bị thiêu chết, người chắc chắn tên này tương đối yếu hơn chứ?”
“Ít nói nhảm.” Lão gia tử tay ngắn chân ngắn, ngược lại rất nhanh, một cước đạp Lâm Dạ Hỏa bay thẳng vào đống lửa phía trước, “Thiêu chết hắn!”
Hỏa Phượng bị Tiết Tẫn một cước đạp vào đám cháy, chân mới vừa chạm đến mặt đất thì giầy liền cháy...
“Ngọa tào!” Lâm Dạ Hỏa nhảy lò cò trong đống lửa.
Người đối diện liền cười ha hả, “Ta đây diệt thiên chi yên, tiểu bằng hữu nhà ngươi không biết trời cao đất rộng, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân...”
Nghe khẩu khí của người này thì phỏng chừng bối phận không thấp.
Tiết Tẫn bên này uống rượu, gật đầu, nói với Lâm Dạ Hỏa đang nhảy nhót bên kia, “Nếu nói đến diệt thiên chi diễm... hẳn người này chính là Thiệu Diệt Thiên, cũng có người gọi hắn là Thiêu Diệt Thiên, người sáng lập Tà Hỏa Giáo của Tây Vực.”
Hỏa Phượng nhảy nhót hai cái giữa đống lửa, thấy đối phương vui vẻ, hắn không nhảy nữa, đưa tay vỗ vỗ bụi lửa đỏ trên vạt áo, giẫm lên cát đỏ nóng rực dưới chân tiến về phía trước, vừa hỏi phía sau, “So với hòa thượng nhà con thì kẻ này thế nào?”
Tiết Tẫn cười phụt một tiếng vui vẻ, “Đem hắn ra so với hòa thượng nhà ngươi? Hòa thượng nhà ngươi có thể đem ra so sánh với người thường được sao?”
“A ~” Lâm Dạ Hỏa tỏ ra hiểu rõ cười, “Quả nhiên là hạng gà mờ...”
Cùng với câu nói vừa ra khỏi miệng, chợt nghe “vụt” một tiếng, sa y hồng sắc của Hỏa Phượng bay lên, một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy quanh thân, những hạt cát đỏ dưới chân cuồn cuộn như nước sôi.
Thiệu Diệt Thiên đối diện hiển nhiên rất sửng sốt, người đang ngồi xa xa cũng phải ngẩng đầu lên.
Bàn tay đang bưng chén rượu của Tiết Tẫn hơi chững lại, giương mắt liếc nhìn Lâm Dạ Hỏa đang thong thả tiến về phía trước giữa ngọn lửa hừng hực, thấp giọng tán thưởng một câu, “Nội lực không thấp hơn Chiêu Nhi!”
Lâm Dạ Hỏa hình như nghe được, quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn tửu quỷ ngồi ngoài phạm vi lửa cháy —— đương nhiên!
Tiết Tẫn nghiêng đầu, nhìn thấy Thiệu Diệt Thiên ngay trong nháy mắt Lâm Dạ Hỏa quay đầu liền phi thân lên thừa dịp này đánh lén vào sau gáy Lâm Dạ Hỏa, cùng với động tác của lão, những hạt cát bốc cháy trên mặt đất cũng mãnh liệt phóng thẳng tới chỗ Lâm Dạ Hỏa. Trong nháy mắt, Hỏa Phượng bị bao vây giữa cát đỏ và liệt hỏa.
Tiết Tẫn lắc đầu, “Liệt diễm nội lực cùng một dạng như hàn băng nội lực, không phải muốn luyện thì có thể luyện tốt được, phải dựa vào thiên phú...”
Cùng với âm cuối câu nói nhỏ dần, chợt nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng như phượng ngâm, âm vang sắc nhọn, sau đó chỉ thấy ngay giữa ngọn lửa hừng hực đang bao bọc quanh Lâm Dạ Hỏa, một luồng ánh sáng đỏ bắn ra... Tiết Tẫn ngưỡng mặt lên, ánh lửa đỏ rực phóng đến tận trời, sau đó tản ra như hỏa phượng giương cánh, phượng vĩ thiêu cháy cả núi cát phía trước.
Lão gia tử bưng chén rượu vỗ vỗ đốm lửa bay tới vạt áo, ngưỡng mặt nhìn hỏa phượng giương cánh giữa thiên không, tán thưởng, “Đây chính là Hỏa Phượng Liệt Thiên trong truyền thuyết sao? Khó lường.”
Trong Hắc Phong Thành, Trâu Lương dắt Sơ Thất ra khỏi chuồng ngựa ngẩng mặt lên trời nhìn hỏa phượng giương cánh trên bầu trời xa xa, mỉm cười —— yêu nghiệt kia là người đầu tiên ra tay...
Còn lại ba người đang chạy trên đường hướng về mục tiêu của mình đều nện bước nhanh hơn —— Lâm Dạ Hỏa hành động nhanh quá, cứ tiếp tục như vậy sẽ không kịp biểu hiện mất!
Hỏa phượng xé toang vòng vây của cát và liệt diễm xung quanh, Lâm Dạ Hỏa một thân hồng y đứng giữa ngọn lửa đỏ, hồng y và lửa dung hợp, tựa như Lâm Dạ Hỏa đang khoác một tấm sa y làm từ lửa.
Đã vậy hắn lại sở hữu dung mạo cực kỳ xinh đẹp cùng với làn da trắng như tuyết, đứng trong ngọn lửa liếc mắt nhìn Thiệu Diệt Thiên nằm dưới đất, bị đốt thành tiêu thi, thu hồi Phá Thiên Kiếm.
Lâm Dạ Hỏa giương mắt nhìn kẻ đang ở cách đó không xa, ngồi trong hỏa diễm, chống đỡ góc phía bắc của Trận Tứ Tà. Dựa theo cách nói của Tiết Tẫn, Thiệu Diệt Thiên chỉ là tiểu lâu la, kẻ thực sự sở hữu nội lực cao cường đang ngồi ở đó!
Tiết Tẫn cũng đang đánh giá người ở xa xa kia... trong ký ức của Tiết Tẫn, cao thủ có được hỏa diễm nội lực không nhiều. Tuy Vô Sa đại sư có được thiên phú thiên hỏa nội lực, nhưng Đại hòa thượng không tôn sùng loại công phu này, bởi vậy ông không được nằm trong danh sách các cao thủ tinh thông hỏa diễm nội lực.
Hiện nay cao thủ dùng lửa trên giang hồ, nội lực cực mạnh hẳn là Cửu Nương. Vị bên kia không biết từ đâu đến... có thể chống giữ Trận Tứ Tà, nhất định khó đối phó.
Đúng lúc này... ngọn lửa đang cháy hừng hực bốn phương bỗng nhiên tắt dập tắt.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, đại mạc trong đêm, khi không có lửa thắp sáng, nháy mắt nhiệt độ hạ xuống, gió đêm mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Không bị liệt hỏa quấy nhiễu, Lâm Dạ Hỏa và Tiết Tẫn có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của người ngồi cách đây không xa... thì ra, là một hòa thượng.
Tiết Tẫn khẽ nhíu mày —— tăng lữ?
Lâm Dạ Hỏa lại nghiêng đầu nhìn hòa thượng mặc một bộ cà sa màu đen kỳ quái, dáng người gầy yếu, thoạt nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
Lão hòa thượng kia khép hờ hai mắt, ngồi trong bóng đêm trên sa mạc, áo cà sa màu đen cơ hồ dung hòa với màn đêm làm một.
Lâm Dạ Hỏa cẩn thận ngẫm nghĩ, trong ký ức của mình, tìm ra được một người hoàn toàn trùng khớp người trước mắt.
Hỏa Phượng hiển nhiên có chút kinh ngạc. “Là ngươi sao?”
Lão tăng đối diện chậm rãi mở mắt ra nhìn Lâm Dạ Hỏa, hơi nở nụ cười, “Thì ra là Tiểu Lâm Tử.”
Tiết Tẫn cau mày —— Lâm Dạ Hỏa hiển nhiên là quen biết hòa thượng kia, hòa thượng mặc cà sa đen... đột nhiên Tiết Tẫn nhớ đến một cái tên.
“Trầm Thủy đại sư.” Lâm Dạ Hỏa mở miệng, “Khi còn bé từng gặp qua ở Thánh Tiên Tự.”
Hòa thượng nhẹ nhàng vuốt cằm. “Từ biệt hai mươi năm, chỉ gặp qua một lần, ngươi lại có thể nhớ rõ bần tăng?”
Hỏa Phượng hơi nghiêng đầu, cười. “Đương nhiên là nhớ! Khi đó Thánh tăng tụ họp, khắp núi đồi đều là hòa thượng tốt, chỉ mình ngươi là xấu!”
Trầm Thủy cũng cười, nhìn người tuổi trẻ một thân hồng y phía trước, chuyện cũ vẫn còn rõ ràng trước mắt... Hai người họ chỉ có duyên gặp mặt một lần, Lâm Dạ Hỏa nhớ rõ lão, lão cũng nhớ kỹ Lâm Dạ Hỏa.
Hai mươi năm trước, Thánh Tiên Tự ở Tây Bắc nghênh đón Đại hội Phật pháp trăm năm một lần tại Tây Vực, thần tăng tập hợp trên Thánh Tiên Sơn, các cao tăng đắc đạo truyền kinh thuyết pháp, tự viện trên tiên sơn được bao phủ trong ánh sáng thanh khiết, tuyết liên nở khắp núi đồi, thánh khiết như tiên giới.
Năm đó, Trầm Thủy pháp sư trong một hoa viên ngoài Phật đường gặp gỡ Vô Sa đại sư mang theo một tiểu hài nhi mặc hồng y.
Là Tây Vực đệ nhất cao tăng cùng với Tây Vực đệ nhất cao thủ, lão hòa thượng mập mạp lại thoạt trông chẳng có chút uy nghiêm nào.
Khi mới chạm mặt, Vô Sa đang dùng bàn tay mập mạp ấn đầu một tiểu hài nhi mặc hồng y lắc qua lắc lại, miệng giáo huấn. “Ngươi đó! Một chút Phật tính cũng không có!”
Lực chú ý của Trầm Thủy bị tiểu hài nhi kia thu hút...
Hài tử này còn rất nhỏ, khoảng bốn năm tuổi? Làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh ngọc bích to tròn, mái tóc đỏ rực như lửa, một thân hồng y tựa ráng chiều.
Tiểu hài nhi đại khái vì rất xinh đẹp nên nhìn không ra nam nữ chưa tính, còn không nhìn ra là người hay yêu...
Vô Sa đại sư ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, vội vàng chào hỏi.
Trầm Thủy cũng vội hoàn lễ.
Đại sư kéo tiểu hài nhi hồng y kia, giới thiệu Trầm Thủy với nó, “Đây là Trầm Thủy đại sư.”
Tiểu hài nhi ngẩng đầu nhìn hòa thượng trước mắt.
Thánh tăng mở hội, kỳ thực chính là cao thủ Phật gia ở Tây Vực tụ hội, đa phần các hòa thượng đều mang theo đệ tử.
Trầm Thủy đi một đường, gặp không ít cao tăng giới thiệu đồ đệ nhà mình cho lão biết.
Các đệ tử cao tăng lần đầu gặp mặt, câu hỏi đầu tiên được hỏi nhiều nhất chính là —— cà sa của đại sư, vì sao lại là màu đen?
Trầm Thủy nhìn tiểu hài nhi trước mắt đang ngẩng mặt lên đánh giá mình từ trên xuống dưới.
Đôi mắt màu xanh ngọc bích của hài tử này trong suốt tựa như nước trong thiên trì trên thánh sơn, vẻ mặt thản nhiên, không ngại ngùng mà quan sát Trầm Thủy, chỉ cần dựa vào ánh mắt mà nói thì đứa nhỏ này hẳn rất to gan lớn mật...
Trầm Thủy cười lắc đầu, quả nhiên có thể được Vô Sa đại sư thu làm đồ đệ, không thể là phàm phu tục tử.
Đang cảm khái, chỉ thấy hồng y tiểu hài nhi nhăn nhó mặt mày, kéo tăng bào không còn mấy màu vàng của Vô Sa đại sư mà nói, “Hòa thượng! Học học người ta đổi đồ đen! Đen trông gầy!”
Vô Sa đại sư tức đến đòi đánh hắn, tiểu hài nhi vội vàng bỏ chạy, động tác cực kỳ nhanh, đại hòa thượng rượt hắn chạy khắp sân.
Cuối cùng Lâm Dạ Hỏa trốn phía sau Trầm Thủy, Trầm Thủy hỗ trợ ngăn Vô Sa đại sư đang tức đến không thở nổi, “Ai! Đại sư, hài tử còn nhỏ, từ từ dạy!”
Vô Sa chỉ vào Lâm Dạ Hỏa trốn sau lưng Trầm Thủy nhăn mặt với mình, nói, “Ngươi còn bướng nữa! Về phạt ngươi chép kinh văn!”
Trầm Thủy vươn tay định đem Lâm Dạ Hỏa trốn phía sau kéo qua giao cho Vô Sa đại sư.
Chỉ là tay hòa thượng vừa mới chạm vào vạt áo đỏ của tiểu hài nhi đã bị Lâm Dạ Hỏa né tránh.
Tiểu Hỏa Phượng “soạt” một cái vọt đến bên cạnh Vô Sa đại sư, nghiêng đầu mở to mắt nhìn Trầm Thủy đối diện, vươn tay xoa xoa cái mũi, hỏi. “Hòa thượng, sao cả người ngươi toàn mùi máu tươi vậy?”
Trầm Thủy sửng sốt.
Vô Sa đại sư cũng sửng sốt.
Lâm Dạ Hỏa nheo mắt, cười hì hì chỉ chỉ Trầm Thủy, không lớn không nhỏ buông một câu, “Khắp núi toàn là thánh tăng, một yêu tăng như ngươi sao trà trộn vào được? Ai nha...”
Vừa mới dứt lời, Tiểu Hỏa Phượng đã trúng một đòn của Vô Sa đại sư, xoa đầu nhảy dựng.
Vô Sa đại sư thở dài, xách cổ áo đồ đệ nhà mình như xách một con gà con, xấu hổ cười cười với Trầm Thủy vẫn đang còn sửng sốt, “Đồng ngôn vô kỵ.”
Trầm Thủy cũng cười gật đầu, trong nụ cười mang theo vẻ lúng túng khó hiểu.
Vô Sa đại sư dẫn theo Lâm Dạ Hỏa vẫn đang hậm hực đi ngang qua bên cạnh Trầm Thủy, chần chừ một chút, quay đầu lại nhìn lão một cái.
Bước chân Trầm Thủy cũng ngừng, đối diện với Vô Sa đại sư.
Chỉ thấy Đại hòa thượng mỉm cười, thấp giọng nói, “Ngã Phật từ bi, quay đầu là bờ.”
Nói xong, để lại Trầm Thủy đứng ngẩn người giữa sân, Vô Sa đại sư mang Lâm Dạ Hỏa đi mất.
Trầm Thủy chợt nghe thấy Vô Sa vừa đi vừa giáo huấn đồ đệ, “Tiểu Lâm Tử, khi lên núi vi sư đã dặn ngươi thế nào? Người xuất gia không được nói bậy nói bạ!”
“Con không phải là người xuất gia!” Tiểu hài nhi không nghe lời, cãi lại, “Sư phụ người bằng không thử đổi sang màu đen đi? Màu vàng nhìn béo lắm! Bộ này còn là màu vàng thẫm! Nhìn cái bụng của người này!”
Nói xong, còn vươn tay vỗ “bộp bộp” lên bụng sư phụ mình.
Vô Sa ngoại trừ tức đến thở hồng hộc cũng không còn biện pháp khác, xách cổ áo lắc lắc hài tử nhà mình, “A Di Đà Phật, tên nhóc nhà ngươi!”
Chuyện cũ thoáng qua như khói, Trầm Thủy đại sư đột nhiên nở nụ cười nhìn người trẻ tuổi trước mắt đã cao hơn cả mình, đôi mắt xanh ngọc bích kia vẫn như hài tử nhìn không ra là người hay yêu năm đó, trong suốt tận đáy. Khi nhìn mình, bình tĩnh thản nhiên đến gần như là một loại trào phúng...
“Đại sư.” Lâm Dạ Hỏa mỉm cười, “Mấy năm không gặp, ngươi đúng là càng ngày càng tệ. Không nghe lão hòa thượng khuyên bảo, đã nói ngươi quay đầu là bờ.”
Trầm Thủy đại sư nhìn Lâm Dạ Hỏa, hỏi ra nghi hoặc đã ẩn sâu trong lòng nhiều năm, “Ngươi năm đó... làm sao mà biết ta không phải là thánh tăng?”
Lâm Dạ Hỏa vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi của mình, “Nói cho ngươi biết, trên người của ngươi toàn mùi máu tươi.”
“Ha ha.” Trầm Thủy đại sư cười lắc đầu, “Trước khi ta lên Thánh Tiên Sơn không hề giết người, trên thánh sơn đều là cao tăng đắc đạo, không lý do gì cao tăng không nhìn ra được mà một tiểu hài nhi như ngươi lại có thể nhìn ra.”
“Ai nói mùi phát ra từ người của ngươi? Là từ y phục của ngươi!” Hỏa Phượng nháy mắt mấy cái với Trầm Thủy. “Khi ta còn bé, có lần cùng với lão hòa thượng đi ngang qua một thôn trang, thôn trang kia gặp thổ phỉ, người trong thôn đều bị giết, đất trũng trong thôn ngập đầy máu loãng. Ta và hòa thượng đi vào trong thôn tìm kiếm người còn sống để cứu. Bận rộn cả một ngày, ngươi đoán xem thế nào? Y phục của ta đều nhuộm máu. Ta ngồi bên bờ sông giặt y phục, y phục giặt sạch, hong khô, nhưng màu của y phục không còn giống như trước, chỉ cần ngửi thử liền thấy toàn là mùi máu tươi.”
Khóe miệng của Trầm Thủy đại sư, theo câu chuyện của Lâm Dạ Hỏa, từ từ nhếch lên.
“Hòa thượng nói với ta, máu dính trên y phục không thể rửa sạch được, số lần dính máu càng nhiều thì màu sắc sẽ càng đậm, màu đỏ cuối cùng sẽ thành màu đen.” Lâm Dạ Hỏa nhẹ nhàng khoát tay áo chặn lại. “Thứ mùi đó, bất kể ngươi dùng bao nhiêu nước để rửa, bao nhiêu hương để tẩy cũng sẽ không biến mất.”
Tiết Tẫn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, mỉm cười gật đầu —— quả nhiên là rất có Phật tính...
“Thật ra dùng tạo giác (*) vẫn có thể tẩy được, ngâm lá bạc hà một ngày còn có thể khử mùi...” Lâm Dạ Hỏa nghiêm túc nói, “Mấy nha đầu ở Khai Phong Phủ dạy ta! Chuyện này nữ hài nhi tương đối có kinh nghiệm, mỗi tháng đều phải tẩy mấy cái váy mà!”
(*) Tạo giác: quả bồ kết
“Phụt...” Tiết Tẫn phun ra một ngụm rượu, vừa lau miệng vừa chỉ vào Lâm Dạ Hỏa, “Một tiểu hài nhi như ngươi sao cái gì cũng nói ra ngoài hết vậy?!”
Hỏa Phượng híp mắt, “Sao không nói được? Con cũng là người có muội tử... ai nha!”
Nói còn chưa dứt lời, bị Tiết Tẫn quăng chén rượu trúng.
Tửu Tiên thực mệt thay Vô Sa Đại hòa thượng, tên đồ đệ này rõ ràng bộ dạng như thiên tiên, kết quả lại chẳng kiêng kỵ cái gì, nhị đến lên trời xuống đất!
Trầm Thủy hơi hoang mang nhìn Lâm Dạ Hỏa trước mắt, dáng vẻ ôm đầu y như đúc tiểu hài nhi khi bé trúng đòn của sư phụ... vì sao hai mươi năm trôi qua, người lại không thay đổi?
Lúc này, trong gió đêm có vài bông tuyết bay đến.
Lâm Dạ Hỏa đưa tay đón lấy một mảnh rơi giữa lòng bàn tay, nhìn bông tuyết hình lục giác hòa tan, mỉm cười, “A... Bạch lão Ngũ đã đến rồi, ta phải tranh thủ mới được!”
...