Edit: Ruby
Ân Hậu mang theo Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường một đám người bọn họ đi cùng với Giao Giao đến Hắc Thủy Cung.
Mà Thiên Tôn lại bị Tiểu Tứ Tử kéo lại, lúc Thiên Tôn đang không rõ xảy ra chuyện gì thì Hắc Thủy Bà Bà lại xuất hiện bên cạnh Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhìn lão thái thái dặn dò mình ở lại Hắc Phong Thành, có chút mờ mịt —— vị này ai ta? Trước giờ chưa bao giờ gặp qua!
Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử lên, hỏi bé, “Tiểu Tứ Tử, người kia là ai vậy?”
Chỉ là, Thiên Tôn hỏi, lại không nghe thấy Tiểu Tứ Tử đáp lại.
Lão gia tử quay sang nhìn thì thấy Tiểu Tứ Tử đang chăm chú nhìn về phía chân trời.
Lúc này trời đã chạng vạng tối, mặt trời lặn về phía tây, đại mạc xa xa phủ một lớp ánh sáng mờ ảo... nửa vầng tịch dương bị mây mù xẻ thành vô số những dải lụa ánh sáng...
Thiên Tôn tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử, “Nhìn cái gì đấy?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp đôi mắt to, duỗi bàn tay nhỏ bé chỉ về phương xa, nói, “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.”
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, “Hả? Là nhìn mây hay là cái gì vậy? Gì mà Thanh Long, Bạch Hổ...”
“Vậy Tây Diễm, Bắc Băng, Nam Thủy, Đông Phong đâu?”
Một câu của Tiểu Tứ Tử khiến Thiên Tôn đột nhiên sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm.
“Cái gì Tây Diễm, Nam Thủy?”
Công Tôn đang đi tới cũng nghe được đại khái, tò mò hỏi.
Triệu Phổ cũng quay đầu lại nhìn về bên này.
Thiên Tôn lẩm bẩm một câu, “Tứ Tà...”
“Hả?” Công Tôn không hiểu, đồng thời, liền thấy Thiên Tôn thuận tay đưa Tiểu Tứ Tử cho hắn, nhanh chóng đi lên trên thành lâu dõi mắt nhìn về phía xa.
Triệu Phổ thấy thần sắc Thiên Tôn rất khác thường, cũng có chút không hiểu, đồng thời Cửu Vương gia có một loại cảm giác bị đè nén, căng thẳng vô cớ, không biết có phải do nội lực của lão gia tử tạo thành không...
Mà càng làm cho Triệu Phổ cảm thấy nghi hoặc chính là bây giờ họ đang đứng trên cửa thành lâu phía nam, những người giang hồ vừa rồi gây rối là ở bên trong Hắc Phong thành, mà phương hướng Thiên Tôn đang nhìn thì lại là hướng tây bắc.
“Ách...” Triệu Phổ vừa định tiến lên hỏi một câu thì gần đấy, Âu Dương đột nhiên hô lên một tiếng. “Thanh Lân, ngươi làm gì vậy?”
Triệu Phổ quay đầu lại thì chỉ thấy Thanh Lân đang quỳ rạp trên mặt đất, lỗ tai áp sát xuống đất, dường như đang nghe động tĩnh.
Nghe một lát, Thanh Lân bỗng nhiên đứng lên, nói với Triệu Phổ, “Biên giới tây bắc đang có một lượng lớn binh mã áp sát.”
“Là binh mã của Liêu quốc và Tây Hạ sao?” Triệu Phổ hỏi, “Không phải đã bảo ngừng rồi sao, lại đến nữa?”
“Không đúng.” Thanh Lân lại lắc đầu, “Không phải tốc độ hành binh! Là tốc độ tấn công!”
Triệu Phổ hơi sửng sốt.
Hạ Nhất Hàng nhíu mày, “Là ý gì?”
Cơ hồ cùng lúc đó, bốn phương xa xa đều báo hiệu bất ổn.
“Là hướng Bình Chung Thành!”
“Lang Vương Bảo bên kia cũng có!”
Mấy quả tên lệnh màu đen phóng lên tận trời.
“Là tín hiệu cảnh báo của Bình Chung Thành và Lang Vương Bảo!” Âu Dương không hiểu, “Chuyện gì vậy? Có kẻ binh tiến Trung Nguyên chúng ta?”
Triệu Phổ mang theo mọi người xuống thành lâu, nhanh chóng đi xuyên qua quân doanh lên thành lâu hướng bắc.
Cửu Vương gia tiếp nhận viễn kính được thủ vệ đưa cho, nhìn về biên giới tây bắc, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn phía chân trời, thiên quân vạn mã đang ào ào lao đến, có thể nhìn thấy kỵ binh vũ trang đầy đủ cùng với quân kỳ Tây Hạ và Liêu quốc tung bay.
“Vương gia!”
Lúc này, Đổng Thiên Dực nôn nóng lật đật chạy về, “Binh mã Tây Hạ và Liêu quốc vốn đóng quân ven đại mạc, không biết vì sao lại đột nhiên nhổ trại, kỵ binh dẫn đầu, khí thế hung hăng tiến quân thần tốc về hướng này, giống như là chuẩn bị công thành!”
Khóe miệng Triệu Phổ giật giật. “Bị phân nhồi đầy đầu rồi hả?”
Hạ Nhất Hàng rút ra một quả tên lệnh màu lam, phóng lên trời...
Cùng với tên lệnh bắn lên trời, Bình Chung Thành và Lang Vương Bảo đồng thời kéo hai con đập ngăn hai con sông Bình Xuyên và Chung Xuyên... Lập tức, dòng sông chảy xiết thay đổi tuyến đường, cuộn trào mãnh liệt đổ sang con kênh được đào sẵn, giao hòa với nhau giữa đại mạc tạo thành một lá chắn thiên nhiên hình chữ “Xoa” (叉). Hai con sông lớn ngăn cách binh mã đang hành quân đến bên ngoài bồn địa Bình Chung, hình thành lớp phòng hộ bao bọc lấy khu vực phía trước Hắc Phong Thành bao gồm Lang Vương Bảo, Ma Quỷ Thành, Cuồng Thạch Thành.
Lúc này, sự chấn động của mặt đất càng lúc càng rõ ràng, đường chân trời phía xa xa, binh mã đông nghìn nghịt càng lúc càng tới gần, sát khí lan tràn khắp đại mạc, tiếng sói tru nổi lên bốn phía trong rừng Hắc Phong, bầy sói bắt đầu di chuyển.
Toàn bộ cầu treo của Bình Chung Thành, Lang Vương Bảo, Cuồng Thạch Thành và Ma Quỷ Thành lập tức kéo lên cao, xạ thủ đứng kín trên thành lâu, tình hình chiến sự dường như hết sức căng thẳng.
Lang Vương Bảo các nhà dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, đồng thời ai nấy đều hoang mang —— Liêu Quốc và Tây Hạ đang tính xuất binh tấn công phương nam sao? Còn chọn đúng lúc Triệu Phổ đang ở Hắc Phong Thành? Đây là muốn làm gì? Yên ổn mà sống không được sao?
Hạ Nhất Hàng sai người gọi Lý Vinh và Gia Luật Tề đến, chỉ về đoàn binh mã xa xa đang bị sông ngăn cản cho hai người xem.
Triệu Phổ liếc mắt nhìn hai người họ, “Hai ngươi đến giả quy hàng có phải không? Lão tử chém đầu hai ngươi treo trên đầu tường được không hử?”
Lý Vinh lẫn Gia Luật Tề đều trợn tròn mắt, đầu lắc như trống bỏi, “Không đúng... không giống với những gì đã bàn trước là sao...”
“Những binh mã kia đích thực là đến công thành nhưng hẳn không phải xuất phát từ ý nghĩ của bản thân.”
Lúc này Thiên Tôn vẫn yên lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhẹ nhàng vuốt cằm, nói, “Hắc Thủy Tà Linh bất quá chỉ là mồi nhử mà thôi, bày ra cả ván cờ, hóa ra mục đích thực sự là cái này... lợi hại!”
Triệu Phổ sốt ruột “Nói rõ một chút đi lão gia tử!”
Thiên Tôn vươn tay vỗ vai Triệu Phổ, hỏi. “Ngươi từng nghe qua Trận Tứ Tà chưa?”
...
Mà lúc này, Ân Hậu bọn họ đã đi sâu vào giữa đại mạc, cũng nghe thấy động tĩnh từ xa xa.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Dạ Hỏa chạy lên một cồn cát nhìn về hướng tây bắc, “Hai con sông Bình Xuyên và Chung Xuyên đều đã thay đổi tuyến đường, tên lệnh bắn đầy trời, có đại quân tấn công sao?”
Triển Chiêu cũng không hiểu, thấy Bạch Ngọc Đường bên cạnh đã cau mày, liền hỏi, “Ngọc Đường, sao vậy?”
Ngũ gia lắc đầu, “Giao Giao hình như bị lạc rồi.”
“Lạc rồi?” Triển Chiêu hỏi. “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
“A...” Ngũ gia ngẩng đầu chung quanh.
Chỉ thấy trước mắt hắn, Giao Giao xuất hiện, gãi gãi đầu, bộ dáng cũng rất hoang mang... hẳn là cũng không biết mình là như thế nào bị Hắc Thủy Bà Bà cắt đuôi.
“Chúng ta đang ở gần ngay tại địa điểm ban đầu của Hắc Thủy Cung, “Ân Hậu nhìn mảnh cát vàng trước mắt, “Gần đây không có người... Hắc Thủy hẳn đã động tay động chân cố tình bỏ rơi Giao Giao rồi.”
“Này.”
Lâm Dạ Hỏa nhảy xuống khỏi cồn cát, nói với mọi người, “Bên kia sông tụ tập rất nhiều binh mã Tây Hạ và Liêu quốc, kỵ binh đều đang đợi trước bờ sông, binh lính đều được vũ trang đầy đủ, không giống như hành quân mà là công thành!”
“Tây Hạ và Liêu quốc đến công thành lúc này?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Vì cái gì?”
“Có khác gì đi tự sát đâu?” Triển Chiêu không hiểu.
“Hình như có gì đó không đúng lắm!” Ân Hậu nhìn Tiết Tẫn và Lam Biện.
Thiên Tàn lão gia tử đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng Hắc Phong Thành.
Mọi người cùng nhìn theo lão đầu nhi, ai nấy đều cảm thấy hình như giữa không trung có hơi nước cuồn cuộn.
Diệp Tri Thu nghi hoặc, “Cảm giác gì...”
Triển Chiêu vươn một ngón tay chỉ lên không trung, “Có phải là ảo giác không...”
Tất cả mọi người nhìn theo hướng tay của Triển Chiêu, chỉ thấy trên bầu trời có một hình cung như ẩn như hiện...
“Cầu vồng?” Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, “Không màu, nhìn giống như một làn hơi nước vậy...”
Ân Hậu khẽ cau mày, định đi tới phía trước, đột nhiên vạt áo bị ai kéo lại.
Ân Hậu cúi đầu... chỉ thấy Táng Sinh Hoa không biết đã đến bên cạnh khi nào, đang ngồi xổm, một tay kéo vạt áo mình, một tay chỉ về mảnh cát phía xa xa.
Lúc này mọi người mới chú ý tới trên sa mạc xuất hiện một dấu vết rất dài rất dài, là một cái rãnh sâu...
Táng Sinh Hoa vội ngẩng đầu, Tiết Tẫn cùng Lam Biện cơ hồ đồng thanh hô, “Trận Tứ Tà!”
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ đều sửng sốt, “Cái gì?”
Ân Hậu đột nhiên đưa tay, vung một chưởng về phía cái rãnh kia, chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn truyền đến, đồng thời, một cỗ nội lực bất ngờ hất thẳng đến.
Đám người Triển Chiêu không đề phòng, bị chấn cho lui lại phía sau mấy bước, nghi hoặc nhìn về phía trước —— vì sao nội lực của Ân Hậu lại bị bắn trở về?
...
Cơ hồ cùng lúc đó, xa xa truyền đến một tiếng vang.
Trên thành lâu Hắc Phong Thành, đám người Triệu Phổ nhìn Thiên Tôn đưa tay vung một chưởng lên không trung... nhưng chưởng phong lại bị bắn ngược về.
Cũng may Thiên Tôn không dùng quá nhiều nội lực, nhưng cũng đủ khiến cuồng phong gào thét, mọi người trên thành lâu rối rít ôm đầu... xảy ra chuyện gì?
“Chúng ta đang bị vây khốn trong Trận Tứ Tà!” Thiên Tôn khe khẽ thở dài, lắc đầu, “Không ổn rồi!”
...
“Trận Tứ Tà?” Triển Chiêu vội hỏi Ân Hậu, “Là gì ạ?”
Ân Hậu cau mày, “Trận Tứ Tà là một loại trận bằng nội lực, thuộc loại trận pháp cổ thất truyền đã rất nhiều năm.”
Triển Chiêu vươn tay, sờ soạng một chút trên cái rãnh sâu kia, phát hiện có một cỗ nội lực cực mạnh ở phía trước hình thành một tấm lá chắn, tay không ấn vào được...
Lâm Dạ Hỏa cũng thử, “Dùng nội lực có lẽ sẽ chen vào được!”
Táng Sinh Hoa ngồi xổm trêm đất lẩm bẩm, “Khó trách phải dẫn nhiều người đến đây như thế, dùng đến trận pháp này thì rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt...!”
“Nói rõ một chút đi ạ, nghe không hiểu!” Hỏa Phượng sốt ruột, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
...
“Lấy vùng đất bao gồm Hắc Phong Thành, Bình Chung Thành, Ma Quỷ Thành, Lang Vương Bảo làm trung tâm, tại bốn phương hướng đặt mỗi nơi một điểm.” Thiên Tôn giải thích rõ cho Triệu Phổ hiểu Trận Tứ Tà rốt cuộc là thứ gì, “Bốn điểm này, tại mỗi điểm có hai cao thủ có nội lực cực cao, hai cao thủ này hợp tác, lợi dụng nội lực cực mạnh hình thành một vòng vây vây chúng ta ở bên trong.”
Lúc này Triệu Phổ cũng hiểu được thứ cảm giác áp lực khó hiểu kia là như thế nào mà có, quả nhiên là vì nội lực bị áp chế, “Lão gia tử, với nội lực của người mà không phá được sao?”
Thiên Tôn lắc đầu, “Phá không được! Phải bắt đầu phá từ bốn góc! Hơn nữa chỉ phá một góc cũng không đủ, phải đồng thời xử lý cả tám cao thủ tại bốn góc mới có thể phá giải trận pháp này!”
“Nội lực của người và Ân Hậu đều không phá được sao?” Công Tôn kinh ngạc.
“Bởi vì sẽ phản xạ ngược!” Thiên Tôn lắc đầu, “Vừa rồi một chưởng đánh lên của ta, các ngươi đều cảm giác được phải không?”
Bọn Triệu Phổ gật đầu.
“Ta dùng bao nhiêu nội lực đánh lên lá chắn này đều sẽ bắn ngược trở về và đánh vào các ngươi! Nội lực càng mạnh bao nhiêu đánh vào lớp lá chắn kia thì sẽ phản xạ càng mạnh, tất cả khu vực bên dưới lớp chắn này đều sẽ bị ảnh hưởng!” Thiên Tôn nói xong, nhìn về phía xa xa, “Trận Tứ Tà khá là quỷ dị! Hơn nữa ngoại trừ tám cao thủ bày trận ra, ở bên trong trận hẳn là còn có sự tồn tại của một cao thủ tinh thông Nhiếp Hồn thuật hoặc là Tà thuật...”
Triệu Phổ cau mày, “Binh mã Liêu quốc và Tây Hạ hành động khác thường như vậy, hẳn là có quan hệ với cao thủ đó?”
“Ừ! Chủ soái tướng lĩnh hẳn là đều đã trúng phải ảo thuật, bị khống chế tâm thần!” Thiên Tôn đáp, “Trận Tứ Tà là loại trận pháp còn lợi hại hơn cả Khốn Long Trận, bất luận là kẻ nào bày trận, mục đích cuối cùng chắc chắn là muốn lấy Hắc Phong Thành làm trung tâm, hoàn toàn hủy diệt bức tường phòng thủ phía tây bắc của Đại Tống!”
“Nguyên soái!”
Lúc này, Giả Ảnh vội vã chạy tới, “Đám người giang hồ kia lại đánh giết trở lại!”
“Cái gì?” Hạ Nhất Hàng nhíu mày, “Không phải đã bị đuổi đi sao?”
“Lần này không đúng lắm, mắt của người nào người nấy đều đỏ ngầu, như là muốn xông thẳng vào quân trại vậy!”
“Cũng bị Nhiếp Hồn thuật khống chế?” Triệu Phổ hỏi Thiên Tôn.
Thiên Tôn gật đầu, giọng nói lạnh lùng đáp, “Với trí thông minh của ngươi, hẳn là đã hiểu được mục đích của đối phương rồi?”
Triệu Phổ gật đầu, thần tình nghiêm nghị. “Bây giờ Hắc Phong Thành của ta trong ngoài đều gặp khó khăn, bên ngoài có gần trăm vạn binh mã của Tây Hạ lẫn Liêu quốc, trong thì có một đám người giang hồ phát điên. Ta không muốn quân trại bị phá thì nhất định phải ngăn cản bọn họ. Nhưng ta lại không thể phái binh giao chiến với họ, bởi vì họ đang bị kẻ khác khống chế mà công kích chúng ta. Nếu ta phái binh, hai quân giao chiến tất có người chết, lưỡng bại câu thương chưa nói, binh lính coi như là chết vô ích. Không phái binh mà lại muốn ngăn cản bọn họ khỏi sự khống chế của ảo thuật, chỉ có dùng nội lực càng mạnh hơn giúp cho họ trừ đi ảo thuật hoặc là ngăn cản hành động của họ... chỉ có thể nhờ vào hai vị cao thủ là người và Ân Hậu.”
“Nhưng nội lực trong cái lồng này càng để lâu càng nhiều!” Hạ Nhất Hàng tiếp lời Triệu Phổ, “Cuối cùng vẫn sẽ bị phản ngược...”
“Vòng vây của Trận Tứ Tà sẽ càng lúc càng thu hẹp.” Thiên Tôn nói, “Mà nội lực của ta và lão quỷ không xuất ra được...”
Mọi người ở đây lập tức hiểu ra —— đến cuối cùng, vẫn là không thoát khỏi cảnh thành hủy người vong!
“Có biện pháp nào phá giải không?” Triệu Phổ không nói nhiều lời vô nghĩa, thời gian cấp bách, phải lập tức phá trận.”
“Nửa canh giờ!” Thiên Tôn đáp. “Trong vòng nửa canh giờ, từ bên ngoài công kích bốn điểm kia, diệt trừ toàn bộ tám tên cao thủ. Nếu vượt qua nửa canh giờ không cách nào phá được trận, như vậy người trong thành sẽ bắt đầu bị nội lực của ta và lão quỷ ảnh hưởng, từ lão nhân đến tiểu hài tử bắt đầu tử vong... Nội lực càng cao thì chết càng chậm, nhưng cuối cùng vẫn đều sẽ phải chết, đều là chết trên tay ta và lão quỷ. Nói cách khác, nếu trong vòng nửa canh giờ không thể phá trận, ta cùng lão quỷ chỉ có thể thu tay lại, để cho ngươi xuất binh quyết một trận tử chiến với người giang hồ trong thành lẫn binh mã ngoài thành để bảo toàn tánh mạng cho dân chúng toàn thành.”
“Nếu đánh bừa như vậy, quân doanh của ta ít nhất sẽ phải tổn thất mấy vạn thậm chỉ cả mười vạn tướng sĩ?” Hạ Nhất Hàng lắc đầu.
“Có thể sơ tán dân chúng trong thành ra ngoài không?” Công Tôn hỏi.
“Không ra được!” Thiên Tôn xua tay, “Phải cần có nội lực ít nhất cũng phải cao đến tầm của Chiêu Nhi hay Ngọc Đường, phá tan lá chắn mới không nguy hiểm đến tánh mạng, nội lực nếu mà thấp một chút, tới gần lá chắn đều sẽ bị bắn ngược trở về, sẽ bị nội thương.”
“Chậc.” Cửu Vương gia cau mày. “Vậy chỉ có thể phá trận... hành động thế nào đây?”
“Chia binh hai đường đi!”
Lúc này truyền đến một tiếng nói.
Đám người Thiên Tôn quay đầu lại thì thấy Ân Hậu đã quay trở về.
“Chiêu Nhi bọn họ đều đang ở bên ngoài, đi phá trận.” Ân Hậu chỉ về phía binh mã đang tụ tập bên bờ sông Tây Vực phía xa xa, nói với Thiên Tôn. “Ta ra ngoài thành ngăn lại, ngươi giải quyết trong thành đi.”
Thiên Tôn gật đầu.
Ân Hậu nhảy ra khỏi thành, đi về hướng bắc.
Triệu Phổ nói với Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng, “Mang binh mã đi theo lão gia tử đi!”
Hỏa Kỳ Lân cùng Hữu tướng quân lập tức xuống thành chuẩn bị binh mã, cổng thành mở ra... đại quân ra khỏi thành, tiền về phía bồn địa Bình Chung.
Hạ Nhất Hàng và Trâu Lương cũng xuống lầu, chỉnh đốn binh mã, phải chuẩn bị cả hai tay, một khi không phá được trận thì chỉ có thể ra ngoài đổ máu.
Triệu Phổ hỏi Thiên Tôn, “Lão gia tử, đối phó với người giang hồ trong thành... nếu có thể không dùng nội lực, chúng ta cũng đừng dùng nội lực?”
Thiên Tôn gật đầu, tựa hồ được gãi đúng chỗ ngứa “Tìm cơ hội đập cho bọn người giang hồ đó một trận không tồi...”
Nói xong, thân hình lão gia tử nhoáng lên một cái, không thấy.
...
Xa xa, tại cửa giao nhau giữa sông Bình Xuyên và Chung Xuyên, binh mã của Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng đã tới nơi.
Hai vị tướng quân nhìn sang bờ bên kia, đều có chút dở khóc dở cười.
Binh mã của Liêu quốc và Tây Hạ đang chuẩn bị dựng cầu nổi sang bên này, bọn lính người nào người nấy đều mang vẻ mặt như đưa đám, hiển nhiên rất không hiểu tại sao Đại vương nhà mình lại muốn tấn công Hắc Phong Thành. Đặc biệt nhìn thành lũy bên kia lấp đầy cung nỏ, quân kỳ Hữu Lộc quân của Long Kiều Quảng giương cao, các tướng sĩ Tây Vực đều run lẩy bẩy —— được chứ! Vô duyên vô cớ chạy tới đây làm bia ngắm bắn cho Hữu tướng quân.
Ân Hậu vào trong một căn lều trại được dựng bên bờ sông, ngồi xuống đất, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Âu Dương (*) vác Băng Thiết Côn đứng trước cửa lều canh gác cho lão gia tử, ý là, ai dám đến gần thì đập chết.
Ngay khi Ân Hậu ngồi xuống... chẳng mấy chốc, thứ áp lực khiến cho mọi người hít thở không thông đã giảm bớt một chút.
Lý Nguyên Hạo vừa rồi hai mắt còn đỏ ngầu giờ đang vỗ đầu, hoang mang hỏi mấy vị phó tướng cũng đang vỗ đầu —— chúng ta đang ở đâu vậy? Xảy ra chuyện gì?
Liêu vương cũng xoa ngực, không hiểu gì hết mà nhìn Bình Chung Thành bên kia sông —— chuyện gì vậy?
Bờ sông bên này, hai chiếc thuyền nhỏ tách ra chở Lý Vinh và Gia Luật Tề đều mang vẻ mặt sốt ruột đi về quân doanh của họ, hai nhân vật xui xẻo này bị Triệu Phổ đá ra, đi tìm Đại vương nhà mình giải thích tường tận tình hình vì sao lại trúng chiêu.
Trước khi đi thì Triệu Phổ đã nói rất rõ ràng, “Tốt nhất là hai ngươi nên trói chặt tên chủ tử trúng thất tâm phong nhà mình đè xuống đất, nếu lát nữa mà đánh nhau thật, lão tử ngay cả hai ngươi cũng sẽ chém luôn!”
...
Trong Hắc Phong Thành, đám người giang hồ nguyên bản đang chuẩn bị vọt vào quân trại lúc này đang loạn thành một đống.
Trong đám người, có một thân ảnh màu trắng len lỏi qua lại, đi đến đâu, người giang hồ liên tục người ngã ngựa đổ.
Trên thành lâu, các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn đều bưng mặt nhìn, ai nấy đều cảm khái —— trước kia toàn thấy Thiên Tôn khoát tay quét sạch một mảnh, hóa ra không dùng nội lực chỉ dùng quyền cước cũng lợi hại như vậy! Oa! Kia là chiêu thức gì mà chưa từng thấy!
Nhìn lại Thiên Tôn, lão gia tử cầm trong tay một cây mây dài không biết tìm đâu ra, đang quất vào mông mấy người giang hồ kia, thấy người nào quất người đó, vẻ mặt kia rõ ràng rất đã ghiền.
Lão gia tử vừa quất vừa nói, “Ai bảo các ngươi không nhớ đòn! Toàn gây thêm phiền! Thành sự không đủ bại sự có thừa!”
“Hoắc nha!” Tiểu Lương Tử ngồi trên thành lâu chia một quả cam với Tiểu Tứ Tử, vừa ăn vừa xem, “Lão gia tử đánh mông kìa!”
Tiểu Tứ Tử một tay cầm quả cam, một tay theo bản năng sờ sờ mông mình —— nhìn cũng thấy đau!
Triệu Phổ cùng Công Tôn lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau —— cứ cảm thấy có thể đánh mấy người giang hồ kia một trận, Thiên Tôn kỳ thật rất vui sướng...
...
Mà ngoài thành, Triển Chiêu cùng Tu La Vương nhắm hướng đông, Lâm Dạ Hỏa cùng Tửu Tiên đi về phía tây, Diệp Tri Thu và Thiên Tàn Lão Nhân đi hướng nam, Bạch Ngọc Đường và Táng Sinh Hoa về hướng bắc... tám người chia thành bốn đường, nhanh chóng chạy về bốn hướng khác nhau...
Dựa theo giao phó của Ân Hậu, trong vòng nửa canh giờ phải phá trận, bằng không, thành hủy người vong!
------------------------
(*) chỗ này nguyên bản để là Long Kiều Quảng, nhưng sử dụng Băng Thiết Côn là Âu Dương, mình đoán chắc Nhã nhầm nên mình tự ý sửa lại.
(**) cầu nổi: