Edit: Fin
Beta: Po
Công Tôn bảo Long Kiều Quảng và người của Đường Môn cùng nhau tìm kiếm cái gì đây?
Tất nhiên là dấu vết!
Những lần bị tập kích đều có sương mù xuất hiện, những người bị tấn công lại có triệu chứng trúng độc và nhất thời bị mất đi ý thức, cho nên trong sương mù chắc chắn có mang độc, mà loại độc này đều là nội lực của người tập kích tạo ra.
Cái gọi là Nhạn quá lưu ngân(105), cho dù khinh công ngươi có tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng đi ngang qua chỗ nào đó mà hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào… Loại sương mù này mang theo độc phủ lên đám cây cỏ ở xung quanh, nhưng lại không hề lưu lại chút dấu vết gì, chắc chắn những kẻ tập kích phải có cách nào đó để đi qua. Nếu lặp lại nhiều lần chuyện đánh lén, vậy thì con đường kia hẳn là sẽ vô cùng rõ ràng. Cỏ cây khá giống con người, cũng sẽ bị trúng độc, tuy rằng không rõ ràng nhưng Công Tôn có thể khiến triệu chứng trúng độc của loại này trở nên rõ hơn, cho nên Công Tôn mới chế tạo vài gói thuốc bột to rồi để Long Kiều Quảng cột lên mũi tên, bắn lên trên không trung cánh rừng, sau khi gói thuốc bột bị nổ rồi nứt ra rơi xuống trong rừng cây, thì phải cẩn thận tìm kiếm… Chỉ cần tìm được một con đường là có thể tìm ra sào huyệt của bọn tập kích.
(105) Chim bay qua còn lưu lại dấu vết
Bản thân Công Tôn cũng không quá xác định chiêu này có khả thi hay không, nhưng Triệu Phổ cảm thấy thực khó khăn, vì thế bảo Giả Ảnh đưa thư cho Long Kiều Quảng, Công Tôn cũng làm thuốc bột đưa cho ảnh vệ.
Triệu Phổ tiếp tục nâng cằm ở trong sân nhìn Công Tôn đảo dược, dù sao ảnh vệ cũng sẽ canh chừng không cho hắn vào núi.
Sau khi Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử trả gấu trúc con lại cho Hắc Thủy Bà Bà thì trở lại, Tiểu Lương Tử cầm cái khay, bưng mấy bát đậu đỏ thang đến.
Tiểu Tứ Tử bưng một chén phồng má thổi cho Công Tôn.
Công Tôn cười tủm tỉm nhận lấy, Tiểu Tứ Tử lại bưng một chén phồng má thổi cho Triệu Phổ.
Nhưng mà Triệu Phổ còn chưa kịp đón lấy thì tay Tiểu Tứ Tử đột nhiên buông lỏng…
Triệu Phổ vươn tay muốn tiếp một phen… Theo lý mà nói, lấy công phu của Triệu Phổ, một chén canh nhỏ rơi xuống đất thì dù thế nào cũng có thể tiếp được, nhưng vừa lúc này tay áo Triệu Phổ lại bị chính hắn ngồi lên, vừa khoát tay… Tay áo liền vướng lại.
Chợt nghe thấy một tiếng “Loảng xoảng”, cái chén nhỏ bị rơi vỡ nát, bát canh đậu đỏ nóng đổ đầy đất.
Tiểu Lương Tử cùng Công Tôn đều cho là Tiểu Tứ Tử bị nóng, liền buông bát và khay nhìn bé.
Hai người mỗi người cầm lấy một bàn tay Tiểu Tứ Tử… Nhưng Tiểu Tứ Tử lại cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén bể trên mặt đất đến ngẩn người.
“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ đưa tay sờ sờ cằm Tiểu Tứ Tử… Tuy rằng hắn vừa rồi cũng không lưu ý, nhưng Tiểu Tứ Tử rõ ràng không phải bị nóng nên tuột tay, mà giống như đột nhiên bị giữ chặt.
Triệu Phổ khẽ cau mày, Tiểu Tứ Tử có lúc sẽ thấy được một số hình ảnh kỳ quái, trước đây Vô Sa đại sư có nói qua, khi Tiểu Tứ Tử dần lớn lên, bé sẽ từ từ trở nên giống Yêu Vương, có thể khống chế năng lực của mình.
“Cận Nhi?” Tiểu Lương Tử thấy Tiểu Tứ Tử không bị nóng, liền đoán có thể là bé đã thấy cái gì đó, vội hỏi, “Ngươi thấy cái gì rồi?”
Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay chỉ hướng Tây Nam, nói, “Mau lên!”
Công Tôn không hiểu, “Cái gì mau lên?”
Tiểu Tứ Tử ngước mắt lên nhìn Triệu Phổ.
Sau khi hơi sửng sốt, Triệu Phổ liền vung tay áo…
“Ai!” Công Tôn cả kinh, Triệu Phổ đã nhảy ra tường rào, biến mất không thấy đâu nữa.
“Vương gia!” Vài ảnh vệ cả kinh thất sắc, vội vàng đuổi theo.
Công Tôn cũng không hiểu làm sao, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ đi chỗ nào rồi?”
“Cận Nhi.” Tiểu Lương Tử giữ bả vai Tiểu Tứ Tử lắc hai cái, “Hồi hồn a Cận Nhi!”
Công Tôn ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Tứ Tử.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm hướng Tây Nam đờ đẫn mở miệng, nói, “Bọn họ đều phải chết… Mau đi cứu bọn họ…”
Công Tôn cùng Tiểu Lương Tử nhìn nhau… Cái gì? Ai chết?
Công Tôn cau mày đứng lên, Tiểu Tứ Tử chỉ hướng Tây Nam, chẳng lẽ là chỉ Long Kiều Quảng đang vào núi tìm manh mối, Lâm Dạ Hỏa và người của Đường Môn?
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở khách điếm chờ hai huynh đệ Trần thị, đợi khoảng một canh giờ, quả nhiên liền thấy hai huynh đệ đi ra.
Nhưng Trần Tử Hư và Trần Tử Vô lại đi về hai phương hướng khác nhau.
Triển Chiêu ra hiệu với Bạch Ngọc Đường – Chia nhau theo dõi!
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người mỗi người một tên, đi theo sau.
Trần Tử Hư và Trần Tử Vô tuy rằng cũng không tính là kẻ kém cỏi, nhưng so với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thì công phu vẫn còn kém nhiều lắm, đi theo hai người này chỉ là việc cỏn con.
Bạch Ngọc Đường đi theo Trần Tử Vô về hướng Bắc, còn Triển Chiêu đi theo Trần Tử Hư về phía Tây… Hai huynh đệ thần sắc đều vội vàng, không biết là đi làm gì.
…
Trong rừng bên ngoài Lương Châu phủ.
Mọi người Đường Môn đang tìm kiếm manh mối thì nghe thấy một hồi rối loạn.
Đường Tiểu Muội vội vọt vào rừng thì trông thấy vài đệ tử Đường Môn nằm ngã sấp xuống bên ven đường, nhưng chỉ ngất đi thôi.
Đường Tiểu Muội nhíu mày, chỉ thấy trên mặt đất thật sự có xuất hiện dấu vết… Cây cỏ xung quanh hiện ra một màu khô vàng, chỉ có con đường ở giữa là nguyên vẹn không tổn hại gì.
“Tiểu Muội!” Đường Tứ Đao cũng vừa chạy vào.
Đường Tiểu Muội chỉ một ngón tay vào con đường kia, hai người liền đuổi vào cánh rừng.
Trên núi, lúc nghe được tiếng huýt gió Long Kiều Quảng cũng lập tức mang người xuống, liếc mắt một cái đã thấy được dấu vết trên mặt đất, Quảng gia nhướng mày – Chiêu này của Công Tôn thật đúng là mở được đường nha!
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội đuổi vào cánh rừng, chạy chưa được bao xa thì nhìn thấy phía trước có một người.
Người nọ một thân hắc y, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, áo đen tóc cũng đen, sắc mặt tái nhợt, người nọ đang cúi đầu nhìn dấu vết quanh co lên núi ở trên mặt đất.
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội nhìn nhau một cái – Đây lẽ nào là người vừa rồi đả thương đệ tử Đường Môn?
Cách người nọ khoảng mười bước, Đường Tiểu Muội ngừng lại, thuận tiện kéo Tứ ca mình một cái.
Đường Tứ Đao cũng cau mày – Hai người bọn họ đều là cao thủ, người này xuất hiện từ lúc nào hai người bọn họ hoàn toàn không cảm giác được, có công phu hay không cũng không cảm giác được nốt.
Đường Tiểu Muội có chút không xác định mà nhìn Đường Tứ Đao, cho tới bây giờ, người cho nàng loại cảm giác này chỉ có hai người.
Đường Tứ Đao cũng theo bản năng mà lùi lui sau một bước – Chỉ có Ân Hậu và Thiên Tôn…
Lúc này, hắc y nhân kia thu hồi tầm mắt vẫn đang nhìn chằm chằm dấu vết trên mặt đất về, chậm rãi quay sang nhìn về phía hai huynh muội đứng cách đó không xa.
Hai người bọn họ cũng đồng thời thấy rõ diện mạo người nọ…
Người này làn da tái nhợt, ốm yếu xanh xao cứ như bị bệnh, phía dưới đôi mắt có hai dấu vết huyết sắc nhợt nhạt, người cao gầy, đôi mắt sắc bén như đao, con ngươi đen thẳm không thấy đáy, nhìn chằm chằm một hồi, lại cảm thấy trong mắt đen có màu đỏ.
“Các hạ là ai?” Đường Tứ Đao chắn cho Đường Tiểu Muội ở sau lưng, hỏi người nọ.
Hắc y nhân không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng khoát tay…
Đường Tiểu Muội cùng Đường Tứ Đao cũng đột nhiên cảm giác được kình phong xông tới trước mặt, mang theo một cỗ đốt nóng.
Hai người cả kinh, nhưng đã phải thân bất do kỷ mà lùi ra sau, hai người bọn họ phải vận nội lực mới không bị đánh bay vào thân cây mà chỉ ngã vào trong bụi cỏ, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã cảm thấy huyết mạch hơi ngưng trệ.
Hai người khó khăn đứng lên, chỉ thấy hắc y nhân kia đã đi tới phía bọn họ.
“Tứ ca!” Đời này, đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Muội có một loại cảm giác sợ hãi thế này… Người nọ muốn giết bọn họ, hơn nữa kẻ này chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi là đã có thể nghiền chết bọn họ rồi.
“Lão gia tử!”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng kêu gấp gáp.
Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội vừa ngẩng đầu thì trông thấy một thân ảnh màu lam lướt qua từ đỉnh đầu bọn họ, Long Kiều Quảng đã đứng ở phía trước họ rồi.
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội nhìn nhau một cái, chỉ thấy Long Kiều Quảng một tay cầm cung, một tay chắp sau lưng, đối với hai người họ khoát tay, ý động tác tay là – Lui về phía sau!
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
Hắc y nhân kia dừng bước chân lại, hơi nhấc mí mắt, nhìn Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng nắm thật chặt cây cung trong tay, thấp giọng nói, “Lão gia tử, bọn họ là bằng hữu của Nguyên soái, không hề có ác ý, có chỗ nào đắc tội, ta thay họ bồi tội với ngài.”
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội liếc mắt nhìn nhau một cái – Lão gia tử?
Long Kiều Quảng ngoài miệng nói rất thoải mái, nhưng trong lòng không khỏi chột dạ, vì sao? Bởi vì trước mắt không phải người khác nào mà đúng là Yêu Trường Thiên!
Yêu Trường Thiên mặc dù là sư phụ Triệu Phổ, nhưng cùng với mấy huynh đệ kết nghĩa bọn họ cũng không quá quen biết.
Bọn Long Kiều Quảng đích xác đã từng gặp qua Yêu Trường Thiên vài lần, Yêu Trường Thiên tuy điên điên khùng khùng nhưng vẫn là người rất hòa khí… Nhưng hôm nay Yêu Trường Thiên tựa hồ lại có gì đó không đúng lắm, tóm lại Long Kiều Quảng vẫn cảm thấy không rõ ngọn ngành.
Yêu Trường Thiên cao thấp đánh giá Long Kiều Quảng một chút, cuối cùng… Ánh mắt lão dừng lại trên cây cung U Liên trong tay Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng cũng theo bản năng mà nhìn thoáng qua cung của mình.
Yêu Trường Thiên hơi nheo mắt lại, ngoẹo đầu, cứ như là có chuyện gì không nhớ nổi, nhiều lần nhìn bộ dáng Long Kiều Quảng, hệt như con sói đang quan sát con mồi.
Quảng gia tâm nói – Trời ạ! Vị này dọa chết người là tình huống gì đây?
Yêu Trường Thiên quan sát một lúc lâu, lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, mở miệng, “U Liên…”
Hữu tướng quân cũng không biết Yêu Trường Thiên và sư phụ hắn có quan hệ thế nào, có điều năm xưa Yêu Trường Thiên và Ân Hậu từng đánh giặc không ít, Ngô Nhất Họa lại là tướng quân thường thắng ngay dưới trướng Ân Hậu, năm đó Bạch Quỷ Vương hẳn là ăn không ít thiệt thòi từ sư phụ hắn đi?
“Hừ hừ hừ…” Từ cổ họng Yêu Trường Thiên phát ra từng tiếng quỷ dị, nghe như đang cười nhưng nhìn biểu tình trên mặt thì lại không phải.
Có thể là vì lão điên, nhìn mặt hoàn toàn không đoán ra được đang nghĩ gì, có sát ý trong mắt hay không cũng không quan sát được, Hữu tướng quân còn có chút trực giác, biết đại sự không xong rồi, vung tay với người của Đường môn phía sau, ý là – Hai ngươi mau chóng chạy đi!
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội vừa mới lui một bước, chỉ thấy Yêu Trường Thiên đột nhiên chợt lóe thân… Thân ảnh màu đen chỉ nháy mắt đã tới trước mặt Long Kiều Quảng, đưa tay đánh một chưởng hướng đỉnh đầu.
Quảng gia cũng không kẻ phải ngồi không, lui về phía sau rồi chợt lóe thân, xoay tay lại khai cung phóng tên.
Tiễn trận của Long Kiều Quảng là thứ vô hình vô tung, trong nháy mắt xung quanh cứ như có một trận đại loạn, trên cây và trên mặt đất xuất hiện một số lỗ thủng.
Quảng gia biết vị này không phải người bình thường, nên cũng không hề khách khí với lão, dù sao hắn cũng không cho là mình có thể gây thương tích đến Yêu Trường Thiên được, cho nên toàn bộ nội lực đều đem ra sử dụng, chỉ mong tìm một cơ hội tốt để đào tẩu.
Nhưng Tiễn Lưu Tinh hiển nhiên là hoàn toàn không có tác dụng đối với Yêu Trường Thiên, Yêu Trường Thiên vừa thu tay lại, Long Kiều Quảng lập tức cảm giác được nội lực của mình đang bị đánh cho rối loạn, trên không trung cứ như được phóng pháo nổ từng tiếng bùm bùm đầy hỗn loạn, Tiễn Lưu Tinh vốn được hình thành từ nội lực, mũi tên vô hình trên không trung bị rạn nứt rồi nổ tung, từng đốm lửa xung quanh Quảng gia bắn ra bốn phía, đã vậy còn rất nóng rát.
“A!” Đường Tiểu Muội cả kinh hô một tiếng, chỉ thấy cỏ cây bốn phía lúc này đột ngột úa vàng, lửa đã dấy lên, hơn nữa thế lửa lan ra rất nhanh, mắt thấy bọn họ lập tức sẽ bị ngọn lửa núi hừng hực bao vây.
Đang lúc mấy người cảm thấy cái mạng nhỏ thôi coi như xong rồi, đột nhiên…
Thoáng cái trong “phút chốc”, lửa được dập tắt, gió bốn phía đều ngừng lại.
“A?” Yêu Trường Thiên thu tay về, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Trước mắt Long Kiều Quảng, một thân ảnh màu đỏ nhanh nhẹn phi tới.
Lâm Dạ Hỏa rơi xuống đất, khoát tay chặn lại với mọi người ở phía sau, “Nhanh chân chạy đi, quay về nói với Đại hòa thượng báo thù cho ta!”
Yêu Trường Thiên khẽ mỉm cười, trong núi rừng đất đá bay mù trời.
Lâm Dạ Hỏa lùi lui sau một bước, đá cát lá khô bay loạn dần tụ lại rồi dâng lên, đảo quanh phía sau lưng hắn, luồng nội lực giằng co lẫn nhau.
Yêu Trường Thiên nở nụ cười, “Không bỏ chạy sao? Hòa thượng nhà ngươi cũng không đánh lại ta.”
“Ta phi!” Lâm Dạ Hỏa nhướng một bên mày, “Có can đảm thì ông đi tìm ông ấy đi!”
Long Kiều Quảng vung cung, đến bên cạnh Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa liếc mắt một cái, “Đi nhanh lên, bây giờ ngươi có ở lại cũng vô dụng.”
Hữu tướng quân vào lúc này thậm chí còn có tâm tư nói chuyện dài dòng lải nhải, “Nếu ta quay về thì chẳng khác gì để ngươi một mình ở lại chịu chết, một đứa nhỏ còn không làm vậy nữa?”
Đường Tiểu Muội và Đường Tứ Đao cũng không chịu đi, như vậy lúc trở về biết ăn nói thế nào?
Lâm Dạ Hỏa ngước nhìn trời xem thường, “Bằng không các ngươi cản ông ta lại để ta đi.”
Ba người kia đều bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Đi nhanh lên!” Lâm Dạ Hỏa lời còn chưa dứt, lại nghe Yêu Trường Thiên nói, “Một kẻ cũng không được đi…”
Nói xong, Yêu Trường Thiên ra vẻ sẽ tiến lên…
Nhưng đúng lúc này, một trận nổ ầm ầm truyền đến.
Lâm Dạ Hỏa vừa ngẩng đầu, thì thấy trước mắt có một một thanh trảm mã màu đen thật lớn bay xuống, ghim vào mặt đất nửa thước có dư, Triệu Phổ đồng thời lao xuống cùng lúc với Tân Đình Hầu.
Cửu vương gia dáng người khôi ngô, khí thế bất phàm.
Long Kiều Quảng há to miệng – Thôi xong…
Yêu Trường Thiên trừng mắt nhìn đồ đệ nhà mình.
Triệu Phổ ngẩng đầu, cau mày nhìn Yêu Trường Thiên đang đứng phía trước… Sư phụ hắn ngày thường thần sắc có phần như bị bệnh thì hắn có biết, nhưng thoạt nhìn qua tình huống hôm nay thì tương đối gay go.
“Sư phụ.” Triệu Phổ mở miệng.
Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội vẫn luôn ở ngoài trạng huống đều cả kinh trợn to hai mắt – Khó trách lại lợi hại như vậy, thì ra đây chính là Bạch Quỷ Vương?!
Yêu Trường Thiên khoát tay với Triệu Phổ, “Tránh ra.”
Triệu Phổ một tay nắm chặt Tân Đình Hầu, lắc đầu.
Yêu Trường Thiên chậm rãi giơ tay lên.
Long Kiều Quảng ở đằng sau lập tức gấp gáp, định đi lên phía trước chắn cho Triệu Phổ, Yêu Trường Thiên có điên hay không lúc khác hẳn bàn, Nguyên soái nhà hắn mà bị đả thương thì thiên hạ đại loạn mất.
Nhưng Long Kiều Quảng mới vừa vọt tới phía trước thì đã bị Triệu Phổ xách cổ áo ném lui phía sau.
Cùng lúc đó, Yêu Trường Thiên làm một động tác tay với Triệu Phổ, lão vung tay về phía sau… Theo động tác vung tay áo của lão… Sau lưng đỉnh núi dấy lên một đám lửa cháy hừng hực…
Đám lửa kia cháy lên phía trên núi, vừa rồi rõ ràng vẫn có thể thấy được dấu vết để lại kia, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Triệu Phổ khẽ cau mày.
Nhìn lại… Không thấy Yêu Trường Thiên đâu nữa.
Long Kiều Quảng nhìn xung quanh một lát, không hiểu mà nhìn Triệu Phổ.
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dạ Hỏa lau mồ hôi, “Hù chết lão tử.”
Long Kiều Quảng hỏi Triệu Phổ, “Tình trạng của gia tử có vẻ không đúng lắm.”
Triệu Phổ cảm thấy cách nói của hắn rất mới mẻ, hỏi lại, “Tình trạng ông ấy khi nào thì hợp lẽ?”
“Á…” Quảng gia cũng cảm thấy rất khó nói việc Yêu Trường Thiên bình thường hay không bình thường, liền hỏi, “Vậy… Vì sao ông ấy lại thiêu hủy dấu vết? Chẳng lẽ thật sự có quan hệ với người tóc bạc kia?”
“Ông ấy vừa rồi thật sự muốn giết các ngươi?” Điểm chú ý của Triệu Phổ lại không phải là dấu vết hay là người tóc bạc.
Long Kiều Quảng nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Sát khí kia, nếu các ngươi đến chậm một bước thì hôm nay đại gia đây phải thắp đèn cầy rồi.”
Đường Tứ Đao cùng Đường Tiểu Muội nghe ra có chút không đúng lắm – Các ngươi?
Long Kiều Quảng cũng không hiểu, “Còn có ai nữa sao?”
Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ phía sau.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy trên chạc cây của một gốc cây thấp cách đó không xa, có một cô nương mặc bạch y đang ngồi – Hắc Thủy Bà Bà.
Hai huynh muội Đường Môn đều thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Thủy Bà Bà còn đang ôm con gấu trúc kia, ngoẹo đầu quan sát ngọn lửa đã tắt trên núi, chỉ còn lưu lại tro bụi của đám cây cỏ, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
Long Kiều Quảng nhíu mày, nói như vậy – Yêu Trường Thiên không phải vì bận tâm đến Triệu Phổ nên mới bỏ đi? Tình huống kia chẳng phải là càng hỏng bét sao!
Triệu Phổ cau mày, “Không có lý do gì a… Nếu ông ấy thật sự động sát khí, trái tim kia hẳn là sẽ ngăn cản ông lại mới đúng.”
“Nhưng vừa rồi hoàn toàn không có cảm giác có người ngăn cản ông ta lại.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Chẳng lẽ bà ngoại của Bạch Ngọc Đường đang ngủ ư?”
Triệu Phổ lẩm nhẩm, “Đã xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ lại giống Thiên Tôn, trải qua trăm năm nên phong ấn bị mất đi hiệu lực sao?”.