Edit: Tử Sa
Beta: Fin
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chia làm hai hướng, đi theo tung tích của hai huynh đệ họ Trần kia.
Bạch Ngọc Đường một đường theo dõi Trần Tử Vô, chỉ thấy hắn vội vã đi vào một trà lâu, lên lầu hai.
Ngũ Gia ở nóc nhà xa xa nhìn hắn một cái, cau mày, cảm thấy có lẽ mình đã bỏ công vô ích rồi.
Trần Tử Vô chỉ gặp Chưởng môn của vài môn phái, mà mấy môn phái ấy không lớn cũng không nhỏ, Bạch Ngọc Đường cũng biết một số người, trong đó không có tên tóc bạc nào.
Nếu đi theo cũng không có ích gì thì cứ bỏ đi cho rồi. Bắt Cẩm Mao Thử lớn chừng này tuổi rồi đi nghe lén mấy người giang hồ tán ngẫu những chuyện nhàn nhã ngày thường, quả là làm khó hắn mà.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bỗng nhìn thấy có một bóng người cách đó không xa nhoáng lên một cái.
Động tác của người nọ tuy cực nhanh, nhưng rõ ràng là cố ý muốn cho Bạch Ngọc Đường nhìn thấy mình.
Ngũ Gia hơi sửng sốt một chút, cái người vừa nãy kia chẳng phải là Yêu Trường Thiên sao?
Bạch Ngọc Đường trước đó đã nhận được thư của nương hắn, biết ông ngoại mình cùng Yêu Trường Thiên đi về hướng Thục Trung. Tìm được Yêu Trường Thiên, có phải cũng đồng nghĩa với việc tìm được ông ngoại hắn không?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Bạch Ngọc Đường đã đuổi theo bóng đen kia.
Cuối cùng, trên một cây cầu nhỏ phía thành Tây, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Yêu Trường Thiên đang đứng ở đầu cầu cúi đầu nhìn nước sông.
Ngũ Gia do dự một chút… Hắn cũng không quá thân với Yêu Trường Thiên, tuy rằng hắn biết người này cả đời đều đi theo ông ngoại như cái bóng, nhưng Yêu Trường Thiên luôn tận lực tránh mặt người nhà họ Bạch.
Bạch Ngọc Đường còn đang do dự, thì không biết từ lúc nào Yêu Trường Thiên đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Rõ ràng, Yêu Trường Thiên nhìn hắn, tựa hồ có điều gì muốn nói.
Vì thế, Bạch Ngọc Đường liền đi lên chiếc cầu kia.
Đợi đến khi Bạch Ngọc Đường còn cách khoảng ba, bốn bước, Yêu Trường Thiên liền khoát tay áo, ý bảo hắn – Đừng tiến đến nữa.
Bạch Ngọc Đường liền dừng bước, nhìn lão.
Yêu Trường Thiên hỏi, “Sư phụ ngươi đâu?”
“Ông có việc tìm ông ấy?” Bạch Ngọc Đường không đáp mà hỏi lại.
Yêu Trường Thiên nở nụ cười, “Hắn không nói với ngươi phải cách xa ta ra một chút sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn lão một lát, bước từng bước về phía trước.
Yêu Trường Thiên cũng dần lui từng bước qua một bên, nhất định phải giữ khoảng cách ba, bốn bước chân.
Bạch Ngọc Đường xoay người về cùng một hướng như lão, nhìn mặt hồ.
Yêu Trường Thiên lại hỏi, “Bé Mèo nhà Ân Hậu đâu? Hai ngươi chẳng phải luôn dính với nhau sao, vậy mà lại tách ra à?”
Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn Yêu Trường Thiên, sau một lát, hỏi, “Vì sao ông lại đến Lương Châu phủ?”
Yêu Trường Thiên vờ như tùy ý, đáp, “Tới lấy chút đồ.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
“Các ngươi đến làm gì?” Yêu Trường Thiên hỏi ngược lại Bạch Ngọc Đường, “Ngay cả tên đồ đệ ngốc kia của ta cũng đến đây.”
Bạch Ngọc Đường bỗng muốn cười, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe có người nói Triệu Phổ ngốc…
“Đến mua chút đồ.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
Yêu Trường Thiên gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Ngũ Gia có chút nghi hoặc, rốt cuộc Yêu Trường Thiên gọi hắn đến để làm gì?
Mắt thấy lão sắp bước xuống khỏi cầu, Bạch Ngọc Đường tiến lên hai bước, “Tiền bối.”
Yêu Trường Thiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
“Ông tìm ta có việc sao?” Bạch Ngọc Đường trực tiếp hỏi.
Yêu Trường Thiên khẽ mỉm cười, “Ta thử xem bà ngoại ngươi còn tỉnh không.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, chờ sau khi hiểu được, bèn vội hỏi, “Vậy, bà ấy còn tỉnh không?”
Yêu Trường Thiên không trả lời, xoay người rời đi.
Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ, nói với Giao Giao ở phía sau, “Đi theo ông ta.”
Nhưng mà Giao Giao không chịu đi, lại còn chạy ra trốn phía sau Bạch Ngọc Đường
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn nó.
Giao Giao lắc đầu với hắn, ý là – Không đi đâu! Sợ lắm!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Vậy ngươi có tìm được Miêu Nhi ở đâu không?”
Giao Giao gật đầu.
Bạch Ngọc Đường hất cằm với nó, ý bảo – Tìm Mèo đi.
Giao Giao bèn dẫn hắn đi…
…
Triển Chiêu đi theo Trần Tử Hư thì phát hiện tiểu tử này càng chạy càng tiến về vùng hẻo lánh, không khỏi cảm thấy có cơ hội rồi. Ban ngày ban mặt chạy đến địa phương không có dấu chân người, nhất định là chuẩn bị làm mấy trò bất hợp pháp gì gì đó…
Trần Tử Hư từ khu phố xá sầm uất đi qua ngõ hẻm hẹp, lại tới vùng ngoại thành, đi vào một khu rừng nhỏ.
Khinh công của Triển Chiêu tốt hơn nhiều so với Trần Tử Hư, vào rừng lại càng tiện cho y bám theo, cứ như vậy lúc ẩn lúc hiện trên ngọn cây, theo sát hắn… Đi thẳng đến một khoảng đất trống trong rừng, ở nơi này, lại có một tòa đại trạch.
Quy mô của đại trạch cũng không nhỏ, nhưng vẫn chưa lớn bằng trang viên, trên tấm bảng hiệu ở cửa chính viết hai chữ “Phương Phủ”.
Triển Chiêu nhíu mày, Phương phủ này đang làm gì đây? Sao lại xây ở giữa núi rừng?
Trần Tử Hư đi tới cổng chính của Phương phủ, cũng không vào bằng cửa chính mà vòng ra cửa nhỏ phía sau, nhẹ nhàng gõ vài cái.
Triển Chiêu tránh ở một gốc cây cao trong rừng im lặng lắng nghe, Trần Tử Hư gõ cửa ba tiếng dài hai tiếng ngắn, cuối cùng lại đập cửa một cái, hiển nhiên là đang ra ám hiệu cho ai đó.
Chẳng lâu sau, chỉ thấy cửa nhỏ mở ra, một nha hoàn mở hé cửa quan sát một chút, liền mở cửa cho Trần Tử Hư vào.
Lúc đi vào, Trần Tử Hư còn nhỏ giọng hỏi, “Phu nhân của ngươi có nhà không?”
Nha hoàn gật đầu, “Có nhà. Phu nhân chờ ngươi đã lâu, bây giờ còn đang khóc kìa.”
Trần Tử Hư bất đắc dĩ, “Khóc lóc thì có ích lợi gì? Kẻ thù đang ở trước mắt, báo thù mới là việc quan trọng!”
“Khuyên nhủ không nổi rồi. Trần thiếu chủ, ngươi đi khuyên nhủ đi.”
Lúc này, Triển Chiêu đã lên đến ngọn cây, nghe hai người bọn họ nói chuyện, cũng hơi khó hiểu – Cái gì mà phu nhân báo thù… Không phải đi tìm tên tóc bạc sao?
Lại nhìn tòa nhà Phương phủ này một chút, đừng nhìn nơi này hẻo lánh nhưng bên trong rường cột được chạm trổ rất xa hoa, vừa nhìn qua đã biết phải tiêu phí rất nhiều.
Mặt khác, Triển Chiêu cảm thấy tòa nhà này hẳn là để cho nữ nhân ở, có hơi hướm Kim ốc tàng Kiều(106).
(106) Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Câu này xuất phát từ truyện cổ về Hán Vũ Đế và Trần A Kiều
Triển Chiêu dù sao cũng lăn lộn trong nha môn Khai Phong phủ đã lâu, ở ngay dưới chân Thiên Tử, có chuyện gì còn chưa thấy qua, tình huống này ở trong thành cũng không ít… Có một vài vị quan to trong triều, phú gia hoặc thương nhân, nếu chính thất trong nhà quá lợi hại, nhất quyết không cho nạp thiếp, thì đành lặng lẽ nuôi tiểu thiếp ở tiểu trạch đặt tại nơi hẻo lánh gì đó.
Nhưng Trần Tử Hư nhìn không có vẻ như đã thành gia, hơn nữa tòa nhà này tên là Phương phủ chứ không phải Trần phủ… Nghĩa là, hắn đến thăm tiểu thiếp của người khác?
Băng qua dải cát trắng, qua hoa viên nuôi tiên hạc cùng khổng tước, có một lầu các màu trắng nằm phía sau.
Triển Chiêu cũng nhận ra cả tiểu lâu được xây dựng từ đá bạch ngọc, lại dùng cả đồ trang trí bằng bạc, được gia công khéo léo.
Triển Chiêu nhìn trời, liếc mắt xem thường, oán thầm cái vị có tiền mà thiếu phẩm vị này. Đồng dạng là tiểu lâu màu trắng, chỗ này so với tòa nhà ở Hãm Không Đảo của Chuột nhà y thì hoàn toàn kém xa!
Triển Chiêu phát hiện trong viện có một gốc cây ngô đồng rất cao, bèn nhảy xuống trên đỉnh cây, tiếp tục quan sát.
Trần Tử Hư vừa tiến vào cửa viện, cánh cửa của tiểu lâu màu trắng liền được mở ra, một nữ tử toàn thân áo trắng chạy ra, nhào vào lồng ngực hắn mà khóc.
Trần Tử Hư dịu giọng an ủi nàng, ôm nàng dẫn vào trong, miệng nói, “Phu nhân đừng vội, có ta ở đây!”
Bình thường vốn Triển Chiêu cũng không phải là dạng bát quái gì, nhưng mà vụ này có vẻ khá mập mờ nha.
Không tìm thấy tên tóc bạc nhưng lại khui ra được “gian tình” của Trần Tử Hư, Triển Chiêu với mục đích lát nữa trở về sẽ “kể chuyện bát quái” cho Chuột nhà y nghe, bèn đáp xuống nóc nhà của tòa tiểu lâu màu trắng kia, thuần thục chọn một mảnh ngói… một tay tiếp lấy mảnh ngói vừa bay lên, Triển hộ vệ dựa gần xuống, nhìn tình huống trong phòng.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, vị nữ tử kia không phải đang mặc một thân áo trắng, mà là đang để tang. Nhìn lại phục sức – Là quả phụ sao?
Triển Chiêu âm thầm “Chậc chậc” hai tiếng, thầm thắc mắc không rõ Trần Tử Hư đang làm cái gì đây?
Sau đó, Triển Chiêu đột nhiên nhớ ra, trong những người có tiền ở vùng Thục Trung này, quả thật có một người họ Phương! Dược Vương Tây Thục Phương Tiến Bách!
Phương Tiến Bách là người bán dược lớn nhất vùng Tây Nam. Người này rất được hoan nghênh trên giang hồ, rất nhiều loại dược cổ quái hắn đều có thể tìm ra, cũng có quan hệ khá tốt với Hãm Không Đảo, Công Tôn đôi lúc muốn mua vài dược liệu hiếm có cũng nhờ Bạch Ngọc Đường tìm Phương Tiến Bách.
Triển Chiêu dù sao cũng đã nghe qua vài tin đồn về Phương Tiến Bách… Nghe nói khi xưa người này vừa nghèo vừa khổ, là nhờ vào nhà vợ mới trở nên giàu sang, bởi vậy cực kỳ sợ vợ mình, vẫn không dám nạp thiếp. Chẳng lẽ vị này là tiểu thiếp hắn nuôi bên ngoài?
Mặt khác, Triển Chiêu lúc trước đã nghe Công Tôn nói qua, không lâu trước đây Phương Tiến Bách đã ngoài ý muốn mà qua đời, tuổi không lớn lắm, cỡ khoảng đầu năm mươi, cũng hơi đáng tiếc.
Triển Chiêu dằn lòng kiên nhẫn nghe vị “tiểu thiếp” nhu nhu nhược nhược kia vừa khóc vừa tâm sự cùng Trần Tử Hư, lắc đầu cảm thấy bất bình giùm Phương Tiến Bách, tâm nói, lão Phương lão Phương à, uổng cho ngươi đi xưng huynh gọi đệ với Trần Tử Hư, ngươi mới chết có bao lâu đâu, chưa gì đã bị đào góc tường rồi, chậc chậc chậc… Trần Tử Hư rất không trượng nghĩa!
Từ cuộc nói chuyện của hai người họ, Triển Chiêu cũng biết được chút chuyện – hóa ra Phương Tiến Bách không phải chết ngoài ý muốn, mà vì xe ngựa gặp nạn nên mới dứt mệnh, người ra tay chính là tên tóc bạc kia, Trần Tử Hư đang giúp vị Phương phu nhân này điều tra án mạng.
Triển Chiêu nhíu nhíu mày – Lại là xe ngựa gặp nạn? Trần Tử Hư và Trần Tử Vô ngồi cùng bàn ăn cơm với tên tóc bạc kia, là thay lão Phương bắt hung thủ, hay là còn có ẩn tình gì khác?
Nói chuyện một hồi, một nam một nữ dưới kia càng nói Triển Chiêu càng thấy không thích hợp… Là do vị tiểu thiếp này của Phương Tiến Bách vốn đã lẳng lơ, hay do Trần Tử Hư là tay phong nguyệt già đời gặp dịp thì chơi đây? Triển Chiêu nghe đến nỗi muốn ói, còn nghe tiếp chắc cơm chiều cũng không ăn nổi nữa. Y cũng lười nghe đến cuối, tính rời đi.
Vừa chuẩn bị xếp lại mảnh ngói kia xuống, Triển Chiêu vốn thính tai… Chợt nghe một câu nói bay vào lỗ tai mình.
Trần Tử Hư hỏi nàng kia, có biết khi còn sống lão Phương cất Tú Vân Đao ở chỗ nào không.
Thanh Tú Vân Đao này, Triển Chiêu cũng đã từng nghe người nói qua. Không phải là nghe tiền bối giang hồ nào nhắc qua, mà là nghe Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử thường nói đến.
Tú Vân Đao là một bộ đao rất nhỏ, lưỡi đao mỏng như cánh ve, chuyên dùng để chữa bệnh.
Những lúc Công Tôn đi khám bệnh tận nhà, thường mang theo một bộ châm và một bộ đao. Đao y dùng cực nhỏ nhưng rất sắc bén, là y đao.
Kể cũng dọa người, có đôi khi Công Tôn trực tiếp mổ bụng cho bệnh nhân. Có một vị phụ nhân khó sanh, sau khi Công Tôn dùng châm cắm lên bụng nàng, bèn trực tiếp mổ bụng mà lôi đứa trẻ sơ sinh ra. Người nhà phụ nhân kia cũng bị dọa cho bất tỉnh, sau khi lấy đứa nhỏ ra Công Tôn liền dùng kim khâu lại vết mổ, chẳng lâu sau đều ổn cả. Bây giờ đứa nhỏ kia rất hiếu động, thích chạy nhảy khắp nơi, mà thân thể sản phụ cũng khỏe mạnh, đã sinh luôn đứa thứ hai rồi.
Lúc ấy, bọn Triển Chiêu cũng có nghiên cứu qua y đao Công Tôn dùng. Mà Công Tôn cũng nói cho bọn họ nghe, trong y đao, Tú Vân Đao thuộc loại chí bảo. Dùng đao này, trên miệng vết thương cũng không hề lưu lại vết máu.
Triển Chiêu giữ lại mảnh ngói vốn đang định thả xuống, cau mày tiếp tục nghe, trong lòng khó hiểu – Trần Tử Hư cần Tú Vân Đao làm gì? Nghe Công Tôn nói trên đời này chỉ còn lại ba bộ Tú Vân Đao. Một bộ đã được chôn theo vị hoàng đế nào đó, một bộ nằm trong tay sư phụ y, bốn vị sư phụ nhà y cùng thay phiên nhau xài, còn một bộ nữa thì không biết tung tích.
Triển Chiêu suy nghĩ, những thứ đồ như Tú Vân Đao này, trong tay Công Tôn chính là vật tốt dùng để trị bệnh cứu người, nếu thuộc về người khác cũng chỉ có thể làm đồ trang trí, quá lãng phí. Nếu có manh mối, không bằng đi tìm giúp Công Tôn, xem người nhà Phương gia có chịu bán không.
“Ta có nghe lão gia nhắc tới chuyện Tú Vân Đao…”
“Đao được cất giấu ở đâu?”
“Hình như là Thẩm gia, nói muốn bán đấu giá.”
Mắt Triển Chiêu cũng sáng lên – À há?!
Y vẫn đang vui vẻ, bỗng nhiên… Cảm thấy có một ánh mắt đảo qua.
Triển Chiêu là ai chứ, ánh mắt này bất thiện… Y biết có thể mình đã bị phát hiện, liền lập tức lóe lên…
Ngay tại chỗ y vừa ngồi ban nãy, “Đoàng” một tiếng đã bị nổ tung thành một lỗ lớn. Mái ngói màu trắng hóa đen kịt, lại còn bốc khói.
Triển Chiêu nhảy hai, ba cái đã trở lại trên ngọn cây ngô đồng kia, đồng thời, chợt nghe vị phu nhân kia chấn kinh kêu lên, Trần Tử Hư chạy nhanh ra, “Kẻ nào đấy?!”
Triển Chiêu chau mày…
Chỉ thấy một người tóc bạc đáp xuống trong viện, đứng đối diện Trần Tử Hư.
Trần Tử Hư chau mày, “Sao ngươi lại tới đây?”
Cùng lúc đó, vị nữ tử vừa chạy đến cửa phòng cũng sợ hãi, chỉ vào người tóc bạc kia, “Là ngươi… Là ngươi giết lão gia nhà ta.”
Kẻ đầu bạc kia liếc nhìn phụ nhân một cái, hỏi Trần Tử Hư, “Thứ đó đâu?”
Trần Tử Hư trả lời, “Ở Thẩm gia.”
Người nọ gật đầu một cái.
Lúc này, phụ nhân kia tựa hồ cũng hiểu ra, trợn mắt nhìn Trần Tử Hư, “Ngươi… Các ngươi cùng một phe? Ngươi gạt ta?”
Trần Tử Hư từng bước tiến lên, nâng tay bóp cổ vị phụ nhân kia.
Ngay lúc hắn dùng sức định vặn cổ vị phụ nhân đó, một hòn đá bay tới đập trúng cổ tay hắn.
Trần Tử Hư nhíu mày buông lỏng tay, phụ nhân kia liền ngã sấp xuống mặt đất, nằm rạp ra cố thở, rốt cuộc cũng vớt được cái mạng nhỏ về.
Trần Tử Hư quay đầu lại, tên tóc bạc kia cũng ngẩng đầu, nhìn tường viện cách đó không xa.
Lúc này, Triển Chiêu đang đứng trên tường viện, lắc lắc đầu.
Trần Tử Hư ra tay cũng thật ngoan độc, giết người không chớp mắt, nào có giống danh môn chính phái chứ.
Hiển nhiên Triển Chiêu sẽ không trơ mắt nhìn phụ nhân kia chết thảm, nghĩ bị phát hiện thì bị phát hiện, dù sao cũng không sợ đắc tội thêm với Trần gia, y đã sớm đắc tội rồi.
“Triển Chiêu?” Sắc mặt Trần Tử Hư biến đổi, hơi khẩn trương nhìn người tóc bạc kia.
Kẻ tóc bạc hơi nhướng mày, nhìn Triển Chiêu, “Ồ? Ngươi là Triển Chiêu?”
Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Các hạ xưng hô thế nào?”
Sở dĩ Triển Chiêu hỏi thế này, là vì y cũng hơi hoang mang…
Người trước mắt quả thật có một mái tóc ngắn màu bạc, nội lực cũng rất cao, vừa mang độc vừa nóng rực cương mãnh, rất giống công phu của Yêu Trường Thiên, cả mái tóc bạc cũng ăn khớp với người bị tình nghi, chỉ có một điều duy nhất! Người tóc bạc trước mắt này cũng không còn trẻ! Hẳn không phải là cùng một người với kẻ mà bọn Triển Chiêu nhìn thấy lần trước! Tuổi của vị này cũng đã cao, hẳn là phải cỡ bảy, tám mươi tuổi, nhìn khá tiều tụy, hai mắt trắng đục, nếp nhăn trên mặt trông cũng có vẻ đáng sợ.
Từ một chưởng ban nãy, Triển Chiêu đã cảm nhận được nội lực thâm hậu của người này, nhưng không biết vì sao đến đây.
Ánh mắt Trần Tử Hư nhìn Triển Chiêu không hề có một chút hảo ý, hắn thấp giọng nói với người tóc bạc, “Không thể lưu lại người sống.”
Triển Chiêu híp mắt, tâm nói, Trần Tử Hư, ngươi quả là cái đồ tiểu nhân ngụy quân tử, lát nữa Miêu gia có rảnh sẽ đánh ngươi một trận rồi tính sau!
Kẻ tóc bạc kia cười lạnh, cặp mắt trắng liếc nhìn Triển Chiêu, mở miệng, “Vậy bắt đầu từ ngươi, kẻ thứ nhất bị lấy mạng chính là ngươi!”
Triển Chiêu nở nụ cười, làm một con mèo, đương nhiên y phải châm chọc người ta rồi, vừa mở miệng đã nói, “Yêu Trường Thiên cũng chưa có khẩu khí như ngươi… À, không phải, là Phong Thiên Trường mới đúng.”
Quả nhiên, sau câu nói của Triển Chiêu, sắc mặt bạch y nhân kia liền thay đổi.
Triển Chiêu thấy mắt hắn lộ ra hung quang, trong lòng cũng hiểu rõ, quả nhiên là tới vì Bạch Quỷ Vương!.