Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đi làm, còn chưa ký cả hợp đồng lao động.
Với lại, vừa rồi người thuê bọn họ cũng không tự giới thiệu bản thân.
Đến giờ, dì Như vẫn chưa biết họ của chủ nhà.
Còn về phần Cảnh Ngữ Hàm, bọn họ biết cô thông qua chuyện cô tự xưng là “Hàm Hàm“.
“Đúng rồi, tiên sinh họ Hắc, tên là Hắc Lăng Tu, tôi đoán chắc Hắc Hắc mà cô ta tìm là tiên sinh.” Khương Thần nói rõ ràng mạch lạc.
“Sao cô biết?” Dì Như nghi ngờ hỏi.
Bọn họ đều vừa tới Thiên Cầm Cảng, sao Khương Thần hiểu rõ người thuê bọn họ đến vậy.
“Vừa rồi lúc quét dọn thư phòng, tôi nhìn thấy một tập danh thiếp của anh ấy ở trong thư phòng, trên đó viết anh ấy là tổng giám đốc tập đoàn Hắc thị!”
Khương Thần đắc ý lấy tấm danh thiếp trong túi ra quơ quơ trước mặt hai người.
Dì Như đang muốn đứng lên kiểm tra, lại bị cô ngốc nằm lăn lộn trên trên sàn nhà ôm lấy chân.
“Hàm Hàm?”
“Muốn Hắc Hắc!” Cô ngốc nào đó đã khóc đến không thở được.
“Tiên sinh không có ở nhà. Hàm Hàm chờ cậu ấy trở về được không?”
“Không...” Không được nghe câu trả lời như mong muốn từ miệng dì Như, Cảnh Ngữ Hàm giận dỗi ầm ĩ như đứa trẻ không được ăn kẹo.
“Muốn Hắc Hắc.”
Cô vừa khóc, vừa lặp lại những lời này.
Chân còn đạp loạn xạ, không cẩn thận đạp phải bắp chân của Khương Thần.
“Anh ấy đến công ty đi làm rồi.” Đau đớn làm Khương Thần khó chịu hét lên!
“Công ty?” Cô ngốc nào đó lã chã nước mắt, liếc nhìn Khương Thần: “Công ty ở đâu?”
“Ở chỗ này.” Khương Thần chỉ vào dòng ghi địa chỉ công ty trên tấm danh thiếp.
Cô ngốc nào đó giương mắt nhìn tấm danh thiếp kia, định giơ tay ra lấy...
Nhưng dì Như đã nhanh tay lấy tấm danh thiếp trên tay Khương Thần đi trước.
“Mau quét dọn đi, đừng để tiên sinh nghĩ chúng ta đang lười biếng!”
Dì Như đặt tấm danh thiếp vào trên mặt tủ cạnh đó, sau đó chỉ huy Khương Thần đi dọn dẹp phòng vệ sinh ở tầng hai, còn mình thì đi chuẩn bị nước ở trong phòng vệ sinh, định rửa khuôn mặt nhọ nhem cho Cảnh Ngữ Hàm.
Dưới sự thúc giục của dì Như, Khương Thần đi lên tầng hai. Còn về phần tấm danh thiếp của Hắc Lăng Tu, đợi lát nữa quét dọn xong cô ta sẽ lấy lại.
Cảnh Ngữ Hàm bị bỏ lại một mình ở trong phòng khách, ngơ ngác mở to mắt nhìn tấm danh thiếp được dì Như đặt trên mặt tủ...
“Hàm Hàm?”
Chờ dì Như lấy nước xong trở vào phòng khách, đã không thấy Cảnh Ngữ Hàm đâu.
Trước tòa tháp đôi trụ sở chính của tập đoàn Hắc thị, là khu kiến trúc mang tính bước ngoặt của trung tâm thành phố Giang thành——
Một chiếc xe taxi ngừng lại.
Một lúc sau, tài xế taxi tức giận đẩy cô ngốc ngồi ở bên ghế phụ cứ lặp đi lặp lại câu “muốn Hắc Hắc”, nhưng không chịu trả tiền xe xuống.
“Con mẹ nó, coi như ông đây xui xẻo!”
Xe taxi nghênh ngang rời đi.
Cô gái bị bỏ lại mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng đi vào trong tòa cao ốc.
Cô gái mặc bộ đồ liền thân màu hồng có đuôi gấu phía sau, còn mang đôi chân trần bẩn thỉu xuất hiện ở trước tòa cao ốc, tạo thành sự tương phản rõ nét với các nhân viên cồn cổ trắng(*) ăn mặc lịch sự ra ra vào vào tòa tháp đôi, dẫn tới sự chú ý của không ít người.
(*)Nhân viên cổ cồn trắng là một khái niệm được hình thành từ thời Pháp thuộc. Ở thời kỳ này những công nhân lao động chân tay được gọi là col-bleu, còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc. Đây là một cách gọi vắn tắt của người Pháp khi muốn đề cập đến hai bộ phận nhân sự khác nhau. Đây là tầng lớp nhân viên văn phòng, làm việc trí óc.
“Chẳng lẽ đó là bệnh nhân chạy ra từ bệnh viện tâm thần nào đó?”
“Đi gọi bảo vệ tới đây! Đây là trụ sở chính của Hắc thị, không phải là nơi người nào cũng có thể đi vào!”
“...”
Đám nhân viên cồn cổ trắng tự có cảm giác ưu việt túm tụm nhau nghị luận, cũng có nhân viên cồn cổ trắng đi tới phòng bảo vệ.
Cô gái bị vây ở giữa không ngừng mấp máy miệng nhỏ lẩm bẩm: “Hắc Hắc...”
Đôi mắt dần đỏ ửng nói lên sự bất an của cô.
“Chờ lát nữa thực hiện lễ ký kết hợp đồng với tập đoàn LM...”