Hai Boss Yêu Nhau Hả?

Chương 107: Chương 107: Tìm lại kí ức (1)




Hạo Minh lúc này nắm lấy tay Vũ Đình kéo đi:

- Quay về làm việc thôi!

Vũ Đình rất khó chịu nhưng vẫn nghe theo cùng với Hạo Minh chào bà rồi đi ra khỏi phòng, Lãng Khải cùng Tân Vĩ cũng như thế rời đi. Trợ lý Hy Lộ cũng vui vẻ cúi người với bà:

- Chào bà, con cũng phải đi làm thủ tục cho chủ tịch

- Được đi nhanh đi không thì thằng cháu này lại cọc cằn

Hy Lộ đi ra ngoài, Tịnh Kỳ bật cười nắm lấy cánh tay của bà:

- Để Tịnh Kỳ đưa bà về

- Được, chúng ta về

Chú chó nhỏ chạy tới dụi đầu vào chân của cô gái:

- Đưa Đại Ca về luôn

Tịnh Kỳ đỡ bà bước ra khỏi phòng thì Trạch Hải cũng đứng lên đi theo phía sau:

- Đưa tôi đến đây thì phải đưa tôi về

- Được, được đưa anh về luôn

Gương mặt bình thường nhưng lại vô cùng không hài lòng, nếu không phải muốn anh nhớ lại những chuyện đã làm với tôi thì sẽ không bao giờ...

______________

Đến chiều Tịnh Kỳ mới kéo vali đến ngôi nhà mà cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ quay lại lần nữa. Đi vào trong thì cô đã gặp lại những người giúp việc và gặp được dì Loan nhưng dì rất kiên dè:

- Chào Tịnh Kỳ, dì đã dọn căn phòng cũ cho cô rồi

Cô gái lại bỗng dưng ôm lấy người quản gia này:

- Cảm ơn dì

- Sao vậy? Để dì đưa cô về phòng

- Dì mới là người lạ quá đó. Sao dì lại xa cách vậy?

- Năm mà cô rời khỏi, cậu chủ nói cái gì cũng phải có trên dưới không được vượt quá phận

- Kệ anh ta, chúng ta vẫn cứ như trước đi nha dì?

- Được, dì rất thích tính cách này của Tịnh Kỳ

- Dì có việc thì cứ đi làm đi, Tịnh Kỳ tự đem đồ lên được

Tịnh Kỳ mở cửa phòng ra thì lại thấy anh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Trong đầu lại hiện về kí ức ngày đầu tiên đến với căn phòng này nhưng chốc lát đã dập tắt suy nghĩ ấy

Nhớ làm gì những ngày tháng giả tạo ấy chứ! Nhớ lại kí ức ngu xuẩn kia chi vậy, thật mệt đầu quá đó. Tịnh Kỳ ngồi xuống giường thở một hơi dài:

- Anh vào đây làm gì?

Trạch Hải lạnh lùng quay mặt lại nhìn thẳng vào cô gái trước mặt này:

- Tại sao muốn tôi nhớ lại cô? Muốn cùng tôi yêu đương như trước sao?

Cô gái đầy tức giận nắm chặt lấy ga giường, đôi mắt chẳng còn chút tình cảm nào nhìn lại anh:

- Tôi muốn trả thù anh. Nếu anh không nhớ gì hết thì việc làm của tôi còn ý nghĩa gì chứ!

Trạch Hải bước dần đến gần rồi đột nhiên động tác tức thời đẩy cô nằm xuống giường, dùng một tay nắm lấy hai tay cô đưa lên đỉnh đầu còn một tay lại bóp cổ cô và còn kèm theo nụ cười nham hiểm:

- Nếu bây giờ tôi giết cô thì sẽ trừ hậu họa sau này rồi.1

Tịnh Kỳ đầy kinh ngạc mở to mắt, tuy anh bóp cổ không quá siết nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy khó thở:

- Anh thử xem. Googl

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.