- Chơi bungee cùng tôi đi
- Ở đây cũng có chỗ chơi bungee sao?
- Không cao lắm chỉ có 25m thôi! Cô dám chơi không?
- Có gì phải sợ chứ!
Cả hai đã đứng trên độ cao 25m đó đang được nhân viên gắn dây an toàn:
- Tôi thấy mấy cặp tình nhân chơi này thường ôm nhau lắm!
Người nhân viên nói xong thì Trạch Hải lại ôm lấy Tịnh Kỳ vào lòng:
- Như vậy phải không?
- Đúng rồi
Cô khó chịu mà lườm anh, giọng thì thầm:
- Anh làm gì vậy?
- Không phải cô sợ độ cao sao ôm tôi sẽ bớt sợ hơn
- Sao anh biết tôi từng sợ độ cao?
- Nhìn bộ dạng của cô khi lên đây là biết rồi
Nhân viên lúc này cũng đã chuẩn bị xong công tác an toàn:
- Hai người chuẩn bị tâm lý chưa?
- Tôi...
Trong khi cô vẫn còn ấp ửng thì nhân viên đã đẩy cặp tình nhân nhân này rơi xuống dưới. Tịnh Kỳ hoảng hốt ôm chặt lấy vị chủ tịch này:
- Đồ xấu xa!
Trạch Hải khi này lại cảm thấy rất vui, gương mặt rất khác thường mà ôm lấy cô cũng rất chặt.
Hai người cùng nhau bước khỏi khu trò chơi này thì tay cô vững còn run nhưng lại được anh nắm lấy rất dịu dàng:
- Cô không sợ chút nào hết mà tay lại như thế này hả?
Tịnh Kỳ tức giận muốn rút tay ra thì anh lại giữ chặt lấy:
- Anh bỏ tay tôi ra đi
- Từ đầu đã thoả thuận là phải nắm tay, cô đừng quên
Cô gái chỉ có thể hít một hơi thật sâu để dập tắt cơn giận cùng nhau chơi những trò chơi, ăn uống khắp nơi trong khu vui chơi.
Anh và cô đi trước một cửa hàng làm đồ thủ công mỹ nghệ, đây là nơi mà mình từng muốn đưa anh ta đến:
- Vào trong đi
Cả hai đi vào thì có một người con trai cao ráo có một nụ cười tươi rất ấm áp:
- Chào quý khách
- Cửa hàng này đổi chủ rồi sao?
- Chủ lúc trước là cha tôi. Chắc cô gái là khách quen ở đây nên mới biết cha tôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Chi Cưu Triền
2. Trùng Sinh Chi Cưu Triền
3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4. Đầu Xuân
=====================================
- Lúc còn bé xíu tôi đã đến
Chàng trai nhẹ nhàng đụng vào cánh tay rồi mời Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế, Trạch Hải lại đẩy tay của anh chàng này ra mà ngồi bên cạnh cô. Chàng trai cũng chỉ cười rồi ngồi trước mặt của họ:
- Hai người muốn làm gì?
- Làm đồ gốm đi
- Được, để tôi vào trong chuẩn bị
Tịnh Kỳ dịu dàng sờ vào đầu chú chó mũm mĩm bên cạnh thì anh lại mạnh tay kéo cô quay qua:
- Đã là người của tôi thì suốt đời vẫn như thế!
- Tôi quay lại bên cạnh anh chỉ với một mục đích là để anh nhớ lại chuyện quá khứ. Tôi không còn tình cảm gì với anh hết. Anh hiểu không?
- Tôi không quan tâm, người của tôi thì vẫn là người của tôi.
Anh chàng vừa rồi lúc này từ trong đã bước ra:
- Mời hai người vào trong
Tịnh Kỳ nhanh chóng rời khỏi đó đi vào bên trong ngồi vào một cái bàn xoay và có những dụng cụ khác đã chuẩn bị rất cẩn thận. Anh thì ngồi xuống vào bàn bên cạnh, lúc này hai người đã bắt đầu tạo hình cho đất sét.
Chàng trai ngồi xuống trước mặt Tịnh Kỳ nhẹ nhàng chạm vào tay cô, tận tình hướng dẫn:
- Chỗ này nên nhẹ tay, dùng sức nhiều quá thì nó sẽ không ra thành phẩm được đâu
Tịnh Kỳ chăm chú lắng nghe khẽ gật đầu, Trạch Hải bên cạnh lên tiếng:
- Tôi muốn có không gian riêng, anh ra ngoài đi chúng tôi tự làm được
Chàng trai cũng rất vui vẻ mà rời đi, Tịnh Kỳ liếc mắt sang nhìn anh:
- Tự dưng lại khó chịu
- Anh ta đang lợi dụng cô đó
- Trong làm gốm thì đây là chuyện bình thường, ở đâu ra lợi dụng như anh nói
- Vậy cô qua đây chỉ cho tôi đi
- Không thích, anh tự mà làm
- Em qua đây xem sao cái của tôi nó quái dị vậy?
Tịnh Kỳ nhìn xuống bàn xoay không kìm được mà khẽ cười khi thấy đất sét bẹo hình bẹo dạng, cô cũng bất lực đi qua đứng phía sau anh.
Hai tay cô đưa tới nắm lấy tay anh ra, sự ươn ướt của nước, sự mềm nhưng vẫn cứng của đất, tay lòng vào tay cảm nhận được sự ấm áp của nhau.
Đi ra cửa hàng mỗi người đều cầm một cái túi mà bên trong chính là thành phẩm của họ, đi cùng nhau trong khu vui chơi. Cô gái và vị chủ tịch lại đến trước trò chơi bắn súng năm đoa hai người từng chơi:
- Chơi cái này đi, lần này tôi sẽ thắng anh.
Đặt đồ qua một bên, Trạch Hải cầm lấy súng lên nhắm thẳng vào bia mà bắn bốn lần chuẩn vào vòng 10 điểm, một viên thì trúng vòng 9 điểm
Đã đến lượt của cô cầm súng lên rất cẩn thận bắn phát đầu tiên vào vòng 10 điểm, phát thứ hai, ba, bốn đều như thế! Đến phát cuối cùng quyết định thì lại có phần do dự
Trạch Hải nhẹ nhàng đi đến phía sau áp sát lại gần rất dịu dàng nắm lấy tay cô gái này, bóp còi phát thứ 5 liền trúng vào vòng 10 điểm.
Tịnh Kỳ rất vui khi đã thắnh Trạch Hải như mong đợi nhưng lại là do anh ta nắm lấy tay cô bắn nên cô rất không hài lòng:
- Anh đừng tưởng nắm lấy tay tôi bắn thì tôi sẽ công nhận người bắn là anh không có đâu
Ông chủ đứng bên cạnh thì lại càng không vừa mắt hai người họ:
- Chỗ trúng tôi chỉ là một quán nhỏ, hai người chơi như thế thì tôi phải dẹp tiệm sớm quá. Mấy năm trước cũng có hai đứa như vậy giờ lại có thêm hai người. Hạn chế đến đây chơi được rồi, đống đồ của tôi bị hai người thắng hết rồi
Tịnh Kỳ che miệng khi không kiềm chế được mà cười khúc khích:
- Cho con một con Doremon nhỏ đó là được rồi
- Thật không?
- Thật mà
Ông chủ nhanh chóng cầm lấy con gấu bông đó xuống đưa đến trước mặt Tịnh Kỳ:
- Cặp trai gái năm đó cũng định lấy một con gấu nhưng lại nhận ra mình đang vác một con gấu lớn rồi không lấy gì hết mà rời đi. Hai đứa nhớ đến chơi thường xuyên nha!
Cô gái nhận lấy con gấu cùng Trạch Hải rời khỏi đó mà cô vẫn còn cười tủm tỉm:
- Ông ấy mà biết vẫn là chúng ta thì chắc sẽ đuổi đi quá!
- Những ngày tháng đó đúng là vui
- Anh nhớ gì rồi sao?
- Chỉ là nghe qua lời cô nói thôi mà tôi cũng cảm thấy vui. Để tôi đưa cô đến đây
Hai người một chó ngồi vào xe lái đi khỏi chỗ đó, trên đường đi Tịnh Kỳ kể lại ngày cô vào tập đoàn phỏng vấn đã xảy ra chuyện gì, anh giúp cô như thế nào.
Vừa nói mà lòng vừa cảm thấy ánh lên niềm vui khó tả với những chuyện đã cũng anh trải qua. Xe dừng lại bên đường trước cửa ngôi trường dạy kĩ năng phòng vệ.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?
- Chỉ là tôi muốn gặp lại giáo viên cũ từng dạy tôi bắn súng
Tịnh Kỳ cũng ngơ ngác, đầy nghi hoặc. Anh ta cũng từng học bắn súng ở đây sao? Sao lại như vậy được
Mới bước vào cửa thì có một người đàn ông trung niên từ trong đi ra chạm mặt hai người nhưng lại rất vui vẻ:
- Trạch Hải và Tịnh Kỳ hôm nay đến đây chơi sao?
Cô vô cùng bất ngờ nhìn người thầy trước mắt đã từng dạy cô khi còn nhỏ mà lại quen biết Trạch Hải:
- Chào thầy, thầy quen biết anh ta sao?
- Thầy dạy hai đứa cùng một lúc mà, em không nhớ cậu ta sao? Hai đứa lúc trước còn chơi rất thân với nhau nữa
Tịnh Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng lại vẫn rất ngỡ ngàng trước những gì mình nghe được thì Trạch Hải đã lên tiếng:
- Chào thầy, em và cô gái này từng học ở đây cùng nhau sao?
- Hai cái đứa này lẽ nào còn già hơn thầy. Thầy còn nhớ lần đầu gặp mặt cả hai đều rất hơn thua với nhau là ai bắn súng giỏi hơn rồi không biết sao dần chơi thân với nhau, học võ cùng nhau, nói chuyện rất vui vẻ với nhau, đi đâu cũng có nhau. Hai đứa là học trò xuất sắc nhất mà thầy từng dạy nên nhớ rất chính xác đó
Tịnh Kỳ mơ hồ tiếp nhận một đoạn kí ức mà cô chẳng có chút ấn tượng gì trong đầu, khi đó mình đã quen biết với anh ta sao? Sao mình không nhớ được chút gì về chuyện này?