“Thế Huân.” Tan tầm xong, Lộc Hàm đi đến điểm hẹn gặp Thế Huân. Ở tít từ xa đã thấy anh rất nhanh hướng chỗ mình chạy tới, Lộc Hàm không tự giác mà gợi lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười đặc biệt ôn hòa.
Thế Huân một tay ôm lấy Lộc Hàm kéo vào trong ngực, trực tiếp hôn lên miệng. Cũng may lúc trước vì tránh nhân viên Ngô thị, hai người chọn nơi hẻo lánh để gặp mặt, người qua đường cũng không nhiều, bằng không Lộc Hàm cũng không dám để Thế Huân muốn làm gì thì làm.
“Không cần!” Bất quá Thế Huân được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay cũng đã mò đến quần áo trên người Lộc Hàm, cậu vẫn là nhanh chóng đẩy anh ra.
“Hôn thêm một cái!” Thế Huân lại cợt nhả mà ghé qua, ngậm lấy môi Lộc Hàm hung hăng mút một hơi, mới cảm thấy mỹ mãn mà choàng lấy vai cậu đi về phía xe.
“Cơm chiều muốn ăn cái gì!?” Hai người lên xe, Lộc Hàm thắt dây an toàn, quay đầu hỏi Thế Huân.
“Hôm nay chúng ta không ăn cơm ở nhà. Ba mẹ anh vừa từ nước ngoài trở về, họ muốn gặp gặp em, chúng ta vừa lúc thuận tiện đi ăn nhờ một bữa.” Thế Huân một bên lái xe một bên thuận miệng trả lời.
“A! Ba mẹ anh!?” Lộc Hàm lập tức ngây ngẩn cả người, biểu tình ngơ ngác hỏi lại.
“Sao vậy!? Anh cũng không phải từ tản đá chui ra, đương nhiên sẽ có ba mẹ.” Thế Huân không quá để ý phản ứng của Lộc Hàm, còn cảm thấy rất buồn cười mà cố ý đùa một câu.
“Dừng xe dừng xe! Anh mau dừng xe đi!” Lộc Hàm đột nhiên dùng sức phát vào cánh tay Thế Huân bắt anh dừng xe.
“Có chuyện gì sao!?” Thế Huân hoảng sợ, không rõ cho nên nhanh chóng ngừng xe lại.
“Anh... Anh dù sao cũng nên nói trước với em một tiếng chứ, em... em ngay cả quần áo cũng không kịp thay...” Lộc Hàm hoang mang rối loạn, chỉnh chỉnh lại ống tay áo của mình.
“Ba mẹ anh trước nay đều sống ở nước ngoài với anh hai, vừa nghe nói anh tìm được một người yêu vừa ôn nhu biết săn sóc, lại còn đặc biệt có năng lực, liền lập tức bay trở về muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà có bản lỉnh như vậy, làm cho con của bọn họ yêu đến mất hồn, suốt ngày khen lấy không ngừng.” Thế Huân nhẹ nhàng thở ra, cười đè lại hai bàn tay đang bối rối sửa sang lại quần áo của Lộc Hàm.
“Nhưng mà...” Đột nhiên đi gặp cha mẹ Thế Huân, Lộc Hàm khẩn trương đến vô pháp bình tĩnh được.
“Đừng có nhưng mà, Lộc Hàm em tốt như thế, ba mẹ anh nhất định sẽ thích em. Sắp đến giờ hẹn với họ rồi, em ổn định chỗ ngồi đi, anh lái xe.” Thế Huân nghiêng đầu ở bên môi Lộc Hàm đặt xuống một nụ hôn trấn an, sau đó thẳng lưng tiếp tục lái xe.
Đối với chuyện gặp mặt ngày hôm nay, đương nhiên là Thế Huân đã sớm có kế hoạch, chỉ là sợ Lộc Hàm sẽ khẩn trương, cho nên ở trước lúc đi mới nói cho cậu biết. Vốn là cha mẹ Thế Huân tính ra nhà hàng ăn cơm tiện thể xem Lộc Hàm dài ngắn ra sao, nhưng Thế Huân muốn an bài ở nhà, để cho Lộc Hàm ngay từ đầu liền hòa nhập vào gia đình của mình.
“Ba.” Hai người lái xe đến nhà cha mẹ Thế Huân, vừa vào nhà Thế Huân đã thấy cha mình ngồi trên ghế sofa, liền lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Ân.” Ông Ngô gật gật đầu, xem như biết Thế Huân đã về, mặt không đổi sắc ngắm nhìn Lộc Hàm đang đứng bên cạnh anh.
“Ba, đây là Lộc Hàm.” Thế Huân vội vàng giới thiệu.
“Chủ... Chủ tịch, không... Bác... bác trai hảo.” Lộc Hàm thật cẩn thận nhìn lại ông Ngô, khẩn trương đến lòng bàn tay thẳng đổ mồ hôi lạnh. Thế Huân là tổng giám đốc Ngô thị, còn ông Ngô mới là BOSS chân chính ở phía sau. Tuy rằng vài năm gần đây chuyện của công ty đã được giao cho Thế Huân xử lý, ông rất ít xuất hiện trong công ty, nhưng vị chủ tịch nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu này vẫn được mỗi nhân viên trong Ngô thị kính nể. Ông Ngô giờ phút này tỏ ra nghiêm túc cao thấp đánh giá Lộc Hàm, lại làm cho cậu khẩn trương đến không biết nên làm sao mới tốt.
Ông Ngô thấy Lộc Hàm bộ dáng chân tay luốn cuống, bất mãn nhíu mày.
“Thế Huân!” Bà Ngô từ nhà bếp đi ra trông thấy đứa con lâu ngày không gặp liền cao hứng gọi.
“Mẹ! Đây chính là Lộc Hàm người mà con thường nói với mẹ đó.” Thế Huân kéo Lộc Hàm đi qua, đầu tiên là ôm lấy mẫu thân, sau đó lại nhanh chóng giới thiệu Lộc Hàm với mẹ mình.
“Bác... bác gái hảo.” Lộc Hàm vẫn khẩn trương như trước, nói chuyện còn là có chút lắp.
“Ân. Được rồi, đều ngồi xuống đi.” Bà Ngô thản nhiên lên tiếng, tuy rằng không giống ông Ngô biểu tình bất mãn hiện lên trên mặt, nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng không cao hứng lắm.
Thế Huân từ lâu đã nói ra tính hướng của mình, lúc bắt đầu cha mẹ còn phản đối, nhưng chuyện tính hướng không phải chỉ giáo huấn hai ba câu là có thể thay đổi, sau đó cũng liền ngầm đồng ý. Lúc trước khi Thế Huân cùng Quan Lâm kết giao, Thế Huân cũng mang Quan Lâm đi gặp qua cha mẹ, chẳng qua lúc ấy là ở trong nhà hàng. Cha mẹ Quan Lâm cũng là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, từ nhỏ Quan Lâm đã theo cha mẹ đi tiếp khách, cho nên khi nhìn thấy cha mẹ Thế Huân đương nhiên không có khẩn trương như là Lộc Hàm. Quan Lâm khuôn mặt lẫn bộ dạng đều xinh đẹp, miệng lại ngọt, mặc kệ sau này như thế nào, ít nhất lúc mới gặp cha mẹ Thế Huân là đặc biệt cao hứng. Nhưng Lộc Hàm lại khẩn trương đến ngay cả nói chuyện đều nói lắp, làm cho cha mẹ Thế Huân ngay từ đầu đã không lưu lại ấn tượng tốt.
Lộc Hàm nhìn thấy cha mẹ Thế Huân đối với mình không thực vừa lòng, nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống trên ghế sofa, một chút cũng không dám lộn xộn.