“Ta nghe Thế Huân nói con ở Ngô thị đảm nhiệm chức quản lý tài chính!?” Lộc Hàm khẩn trương làm cho ông Ngô càng ngày càng bất mãn, sắc mặt âm trầm lãnh đạm hỏi. Lúc trước ông gọi điện thoại nghe Thế Huân nói năng lực làm việc của Lộc Hàm xuất sắc ra sao, hiện tại ông Ngô thực hoài nghi con mắt nhìn nhân tài của con mình, có lẽ vì thích Lộc Hàm mà làm việc thiên vị, chứ một người ngay cả nói chuyện với trưởng bối cũng nói lắp như vậy thì làm sao có thể giữ chức vị quan trọng kia.
“Phải” Lộc Hàm nhanh chóng gật đầu đáp.
Kế tiếp, ông Ngô bắt đầu đưa ra một số câu hỏi chuyên về lĩnh vực tài chính mà hỏi Lộc Hàm. Ông Ngô đã tính dù Thế Huân có bao nhiêu yêu thích Lộc Hàm đi nữa, nhưng nếu cậu không có năng lực công tác, cũng sẽ tuyệt đối cắt đi chức quản lý tài chính này của cậu.
Bởi vì nghi ngờ năng lực làm việc của Lộc Hàm, cho nên ngay từ đầu ông Ngô đưa ra vấn đề rất dễ, không nghĩ tới Lộc Hàm trả lời thật thuận lợi. Ông Nhô liền bắt đầu chậm rãi gia tăng độ khó của câu hỏi.
Lộc Hàm được ông Ngô hỏi những vấn đề chuyên về lĩnh vực của mình, ngược lại không có khẩn trương như lúc đầu, cảm xúc từ từ ổn định lại, lúc sau vấn đề càng khó thì càng trả lời trôi chảy.
Biểu tình ông Ngô từ cau mày thành giản ra, càng hỏi càng vừa lòng gật đầu.
“Cũng là con tinh mắt, tuệ nhãn thức nhân tài a!” Câu hỏi chấm dứt, ông Ngô cười tươi như hoa vỗ vỗ bả vai con trai.
“Ba, không phải con nói rồi sao, Lộc Hàm là quản lý tài chính giỏi nhất từ trước tới nay của Ngô thị!” Thế Huân mặt đầy kiêu ngạo ôm lấy Lộc Hàm.
“Uy...” Lộc Hàm ngượng ngùng giơ cánh tay lên cản cái ôm của Thế Huân.
“Thế Huân ba nói cho con biết, một ngày nào đó nếu mà Lộc Hàm từ chức, cái chức tổng giám đốc đó của con cũng khỏi làm luôn đi.” Không khí buổi nói chuyện đã hoàn toàn thả lỏng, thậm chí ngay cả người luôn nghiêm túc như ông Ngô cũng bắt đầu nói đùa.
“Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi đi chuẩn bị cơm chiều.” Vẫn luôn yên lặng không nói, bà Ngô từ trên ghế sofa đứng dậy.
“Bác gái, để con giúp bác.” Lộc Hàm cũng lập tức đứng lên.
“Con biết nấu cơm!?” Ngô mẫu giật mình mở to hai mắt nhìn. Vừa rồi lúc mới gặp Lộc Hàm bộ dáng không biết làm sao, làm bà đối cậu cũng không phải thực vừa lòng, nhưng sau đó qua khảo nghiệm của ông Ngô, biểu hiện xuất sắc của cậu làm trong lòng bà coi như là lọt qua cửa. Nhưng người này còn có thể vào bếp!? Bà Ngô trong lòng khó tránh khỏi có chút hoài nghi.
“Mẹ, mẹ xem con béo mập như vậy, toàn bộ là do Lộc Hàm nấu cơm ăn quá ngon đó.” Không đợi Lộc Hàm trả lời, Thế Huân dùng hai tay ngắt lên mặt mình, cố gắng chứng minh là mình thật sự béo tốt .
“Con tối ngày chỉ biết đùa giỡn! Lộc Hàm vậy con liền theo bác vào nhà bếp đi.” Ngô mẫu chụp lại hai tay Thế Huân đang tự bẹo má mình, kêu Lộc Hàm theo mình đi vào nhà bếp.
Lấy điều kiện Ngô gia muốn mướn đầu bếp dạng nào lại không được, nhưng bà Ngô cảm thấy khẩu vị người trong nhà vẫn là bà hiểu rõ nhất, bữa ăn hàng ngày đều đích thân đi làm, tích lũy ngày tháng, trù nghệ của bà cũng là tương đương rất cao.
Bà Ngô để cho Lộc Hàm theo tới nhà bếp là muốn xem trù nghệ của cậu như thế nào, vừa lúc bởi vì hôm nay Thế Huân về nhà ăn cơm, bà cũng chuẩn bị nấu rất nhiều món, một người sẽ rất bận rộn, liền đem vài đồ vật giao cho Lộc Hàm xử lý.
“Người trong nghề tường tận, người ngoài nghề đứng chơi”, sau khi Lộc Hàm sào vài món rau, bà Ngô liền nhận định cậu đúng thật “Biết nấu cơm”, hơn nữa vô luận là phối hợp ra sao, đều đặc biệt phù hợp với khẩu vị Thế Huân yêu thích. Bà Ngô biết việc này tuyệt đối là do hằng ngày quan sát tỉ mỉ mới có, cho nên bằng vào điểm này cũng đã làm cho bà đối Lộc Hàm cực kỳ vừa lòng.
Tới lúc bốn người ngồi quây quần bên mâm cơm chiều, thái độ của cha mẹ Thế Huân đối đãi Lộc Hàm đã quay phắt 180 độ, ông Ngô thường cùng Lộc Hàm thảo luận về tình hình kinh doanh ở công ty, bà Ngô thì cùng cậu tán gẫu một chút các loại sách dạy nấu ăn cùng trù nghệ tâm đắc.
“Ba mẹ, hai người bớt tranh cãi được không!? Lộc Hàm cũng không có thời gian ăn cơm!” Vẫn luôn không có phản ứng, Thế Huân đột nhiên oán giận một tiếng, cầm lấy đũa gắp vào bát Lộc Hàm một ít đồ ăn.
“Không sao không sao, em không đói bụng.” Lộc Hàm lập tức vừa lắc đầu vừa xua tay.
“Cái gì không đói bụng! Không được nói chuyện, mau ăn đi cơm!” Thế Huân cố ý giả bộ dáng hung hăng răn dạy Lộc Hàm một câu.
“A.” Bị Thế Huân mắng hung như thế, Lộc Hàm thật đúng là liền ngoan ngoãn cuối đầu ăn cơm.
Cha mẹ Thế Huân thấy động tác của hai người liền nhìn nhau cùng cười.
“Lộc Hàm, ăn nhiều một chút.” Bà Ngô cũng gắp chút đồ ăn bỏ vào trong bát Lộc Hàm.
“Cảm ơn bác gái.” Lộc Hàm nhanh mở miệng nói tạ.
“Sao còn gọi là bác gái!?” Bà Ngô cười tủm tỉm nhìn Lộc Hàm.
“A! ?” Trần Khải Văn chậm nửa nhịp đích không có kịp phản ứng.
“Nhanh lên kêu ba mẹ!” Ở dưới bàn ăn, Thế Huân nhẹ nhàng đá chân Lộc Hàm một cái.
“... Ba, mẹ...” Lộc Hàm còn có chút không hiểu, tạm dừng một chút rồi mới lấy dũng khí gọi.
“Ai!” Cha mẹ Thế Huân đồng thời cười đến vang dội.