Hải Đường Nhàn Thê

Chương 14: Q.1 - Chương 14




Đô Đô đã hơn một tuổi, Hải Đường thường xuyên than thở vì sao mình lại sinh ra một tiểu gia hỏa như vậy, khu vực nuôi gà phía sau hậu viện đã bị liệt vào nơi “cấm địa”.

Ngày đầu tiên, hắn vào chuồng gà tóm được một quả trứng rồi trực tiếp ném xuống đất, vỡ.

Ngày thứ hai, con gà trống đẹp nhất bị hắn bứt sạch đuôi.

Ngày thứ ba, hắn đem toàn bộ gà trong hàng rào thả ra, mảnh sân tan tác.

Hải Đường tức giận muốn dùng chổi lông gà đánh hắn, kết quả bị Tam thẩm quở trách, nói nào là trẻ nhỏ nhà ai chẳng hiếu động, cái này phải gọi là hoạt bát thông minh. Hiện tại tiểu tử này chỉ cần nhìn thấy mẫu thân của hắn phát hỏa liền mở miệng hét to “nãi nãi”. Hải Đường tức giận đến mức bẻ gãy mấy cây chổi lông gà.

Lúc này tiểu gia hỏa đang ở trong viện với mẫu thân của hắn. Mặt trời đã đứng bóng, hắn đùa nghịch nửa ngày đã thấm mệt liền thoải mái nằm trên đùi mẫu thân mà ngủ. Hôm nay Tam thẩm đã đến miếu cầu phúc, Văn Tiệp bị lão phu nhân gọi đi, trong viện không có Khấu Nhân cùng mấy nha đầu náo loạn nên không khí thật sự yên tĩnh.

Vừa đúng lúc cửa viện bị đẩy ra, Văn Tiệp ôm đàn hộc tốc tiến vào, sau đó lập tức xoay mình đóng cửa lại. Tựa hồ vẫn chưa yên tâm, nàng hé cửa ra một chút rồi lén lút nhìn ra ngoài. Đô Đô bị tiếng đẩy cửa đánh thức, hắn nhìn thấy cô cô liền mở miệng gọi, Hải Đường vội vàng bịt miệng hắn rồi ra dấu. Nàng nắm tay con trai rón rén đi đến phía sau lưng Văn Tiệp, bắt chước nàng đưa mắt nhìn qua khe cửa.

Ngoài cửa không có ai, Hải Đường kề sát tai Văn Tiệp nhẹ giọng hỏi, “Nhìn cái gì?”. Văn Tiệp sợ đến mức suýt đánh rơi cầm xuống đất, vẻ mặt ửng đỏ, nói lắp bắp, “Không, không có gì”. Hải Đường nghi ngờ nhìn nàng, có vấn đề! Hải Đường cúi đầu nhìn con trai, tiểu tử này cũng đang ghé đầu vào cánh cửa, “Đô Đô, ngươi nhìn cái gì?”. Con trai quay đầu nhìn nàng rồi lại bắt chước ra dấu yên lặng, đầu lại càng dí sát vào cánh cửa. Hải Đường cười gập thắt lưng, tiểu tử này học thật nhanh a!

Đô Đô rất ít có cơ hội ra khỏi biệt viện, Hải Đường từng dẫn hắn ra ngoài chơi đùa vài lần, mỗi lần đều ôm hắn trên tay, nói thế nào cũng không chịu thả xuống. Vậy nên hắn cũng không mấy hứng thú với việc ra ngoài chơi, ở trong viện còn thích hơn, còn có thứ này thứ kia để chơi đùa, muốn làm gì thì làm, đi ra ngoài chỉ có thể ngoan ngoãn để mẫu thân ôm trong lòng, có gì vui đâu!

Một buổi chiều nọ Văn Tiệp có điểm kì lạ, chỉ một tấu khúc mà đàn đi đàn lại vô số lần, ngay cả Đô Đô cũng nhận ra liền ngồi một bên gây sự. Có vài lần Hải Đường nhìn thoáng qua Văn Tiệp liền bắt gặp bộ dáng của nàng có chút đăm chiêu. Biểu tình này rất quen thuộc, giống hình ảnh “nhi nữ hoài xuân” mà TV thường chiếu vô số lần, hay là Văn Tiệp đã gặp được ý trung nhân? Có vấn đề!

Nguyên lai buổi trưa hôm đó lão phu nhân cho người đến gọi Văn Tiệp, nói là muốn nghe tiếng đàn của nàng. Trước đó lão phu nhân cùng các vị tiểu thư đánh đàn hóng mát trong tiểu đình cạnh bờ hồ, cầm nghệ của Văn Đình không thông thạo lắm, Văn Tĩnh liền nói Tứ tỷ đánh đàn rất điêu luyện nên lão phu nhân liền sai nha hoàn đến gọi nàng. Vào trong tiểu viện rồi, Văn Tiệp đem cầm của nàng đặt xuống, lão phu nhân nói, “Văn Tiệp, nghe nói cầm nghệ của ngươi không tồi, hãy cho chúng ta thưởng thức một đoạn đi”. Văn Tiệp lĩnh mệnh tùy ý chọn một tấu khúc, chính là bản nhạc “Ai chạm dây đàn của ta”. Lão phu nhân sau khi nghe xong liền khen vài câu, còn đem cầm tặng cho nàng. Trong lòng Văn Tiệp rất cao hứng, cầm này so với cái của nàng tốt hơn rất nhiều.

Văn Tiệp ôm cầm chạy về hướng biệt viện của Hải Đường, chỉ là nhất thời nhịn không được liền ghé vào một tiểu đình gần đó dạo thử vài thanh điệu, trong lúc hứng khởi đã đem ca từ xướng lên. Tiếng đàn vừa ngừng đã nghe phía sau lưng mình vang lên một tiếng “hảo”. Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy một thiếu niên mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ thư sinh, tay cầm quạt vừa tiến đến gần vừa cúi người thi lễ, “Tiểu thư, tiểu sinh quấy rầy. Ta bị tiếng đàn của tiểu thư hấp dẫn mà đến, cũng không nghĩ tấu khúc này lại hay như vậy, Gió nâng rèm nhìn người giấc ngủ không yên, thật sự là ý đẹp cảnh đẹp, ca từ mộc mạc dễ hiểu, không biết là vị đại sư nào đã viết nên phổ khúc này?”

Văn Tiệp sắc mặt đỏ bừng, nhịp tim đập loạn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nửa ngày mới nói được hai chữ “Đại tẩu”.

Nam tử hơi nhíu mi, “Đại tẩu?”

Văn Tiệp giật mình, chợt nhận ra mình không nên nói chuyện với nam nhân xa lạ nên vội vàng ôm cầm chạy thẳng về hướng Đường Viên. Nam tử kia cũng bước theo vài bước gọi vài tiếng tiểu thư, Văn Tiệp càng sợ hãi hơn, cước bộ càng thêm nhanh. Nàng chạy vòng vo một đoạn rồi đi xuyên qua một dãy hành lang dài, Đường Viên đã hiện ra trước mắt. Thanh âm đuổi theo phía sau đã không còn nhưng Văn Tiệp vẫn như cũ không dám chậm bước, mặc dù đã chui tọt vào viện nhưng tim vẫn đập thình thịch thình thịch…

Tại sao trong phủ lại có nam tử xa lạ? Văn Tiệp nhất thời nghĩ không ra, có lẽ là bằng hữu của ca ca. Trở lại Đường Viên, Hải Đường ngồi một bên nghiền ngẫm nhìn nàng chăm chăm, Văn Tiệp cũng không dám ngẩng mặt lên. Sau bữa cơm tối, Văn Tiệp vội vàng chạy về biệt viện của chính mình. Ánh mắt của Đại tẩu thật đáng sợ a! Tựa như có thể nhìn thấu lòng nàng.

Mấy ngày sau Hải Đường nhờ Văn Tiệp đi theo nàng ra phía sau núi hái nấm. Khấu Nhân cùng Tiểu Cam mang theo rổ, Đô Đô lần đầu tiên ra khỏi viện mà không bị ôm trong lòng, lại còn được mẫu thân và cô cô mỗi người nắm một bên tay, mẫu thân vui vẻ hát những bài ca thiếu nhi cho hắn nghe, “Tiểu cô nương hái nấm, lưng đeo giỏ trúc to, sáng sớm mang hài đỏ, đi khắp rừng rậm cùng núi cao, nàng hái nhiều nấm nhất, nhiều như sao trên trời, nàng hái nấm lớn nhất, lớn như…”. Nàng hát vài lần thì tiểu gia hỏa đã học thuộc, hắn còn lâm râm hát theo nàng. Phía sau núi có một khoảng rừng nhỏ, trong rừng có rất nhiều nấm, Hải Đường kiên nhẫn dạy con trai phải hái thế nào, Đô Đô hưng phấn chạy lon ton hết nơi này đến nơi kia hái nấm, Hải Đường tò tò bước theo hắn để kiểm tra. Một lát sau, hai giỏ nấm đã được hái đầy, Hải Đường nhìn thấy Tiểu Cam đang cầm một cây nấm có màu sắc rực rỡ trên tay liền nói, “Nấm có màu sắc rực rỡ như vậy không ăn được a, nó có độc. Tiểu Cam, ngươi cũng nên phân biệt một chút, lại đây…”

Nàng cầm một cây nấm khác trên tay Tiểu Cam rồi nói, “Đây là nấm hương, thân trơn nhẵn, các ngươi xem, thịt nấm rất dày, bề mặt rất sạch, loại nấm này tuy nhìn không đẹp nhưng có thể ăn được. Các loại nấm có màu hồng lục mà các ngươi hái đều có độc”. Mọi người đem tất cả nấm độc vứt ra ngoài, một lần nữa tản ra tìm nấm hương.

Hơn nửa canh giờ sau nhiệm vụ đã hoàn thành, người đeo giỏ, người ca cát, một đoàn người từ trong rừng cây đi ra, chuẩn bị xuống núi. Mới vừa ra khỏi bìa rừng, Hải Đường trông thấy một thư sinh ngồi trong tiểu đình, hắn vừa cầm sách đọc vừa rung đùi đắc ý. Nhìn thấy các nàng, thư sinh kia vội vàng đặt sách xuống rồi bước tới. Văn Tiệp biến sắc, nhanh chóng cúi đầu xuống. Vị thư sinh này mặt mày thanh tú, khí vũ bất phàm, đi đến trước mặt các nàng hành lễ, “Tại hạ Hứa Dục Bằng, xin hỏi các vị là người Phương phủ?”

Tiểu Cam đáp lời, “Đây là Đại thiếu phu nhân của chúng ta, còn có Tứ tiểu thư cùng tiểu thiếu gia”.

“Nguyên lai là phu nhân của Sở Đình huynh, hữu lễ. Vị này chính là tiểu công tử của Sở Đình huynh sao?”

“Đô Đô gọi thúc thúc”

Tiểu gia hỏa rất lễ phép gọi một tiếng “thúc thúc” khiến mọi người trợn mắt nhìn lại, tiểu tử này từ khi nào lại nghe lời như vậy!

“Nghe lão sư nói tiểu công tử trí tuệ hơn người quả không sai”.

Hải Đường cười cười, nhầm rồi!

“Người lão gia nói chính là nhị thiếu gia, không phải tiểu thiếu gia nhà ta”, Tiểu Cam mất hứng nói.

Hứa Dục Bằng sắc mặt ngượng ngùng chuyển hướng sang Văn Tiệp, “Nguyên lai là Tứ tiểu thư, ngày đó tiểu sinh đường đột, hy vọng Tứ tiểu thứ không để ý”.

Gặp nhau rồi sao? Hải Đường nhìn lướt qua Văn Tiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đỏ bừng, bàn tay mềm mại khẩn trương kéo góc áo của nàng. Hải Đường mỉm cười, đã hiểu.

Văn Tiệp ão não đáp một câu, “Không, không có việc gì!”. Tại sao lại nói với Đại tẩu a!

“Hứa công tử hiện tại lưu lại trong phủ sao?”, Hải Đường đánh trống lảng.

“Phương tẩu, năm sau ta phải lên kinh ứng thí, lão sư muốn ta lưu lại trong phủ để tiện trau dồi kinh sử”.

“Ra là vậy!”

“Nương, đi!”, Đô Đô không hiểu tâm lý phức tạp của người lớn nên lên tiếng đòi về. Mẫu thân đã nói nấm ăn rất ngon, vậy nên hắn muốn về sớm để được ăn nấm.

“Vậy…chúng ta đi trước, chúc công tử kim khoa đầu bảng”

“Đại tẩu, xin mời. Tứ tiểu thư, xin mời”

Văn Tiệp lo lắng lẽo đẽo theo sau mọi người. Đến Đường Viên rồi, Hải Đường dừng lại bên cạnh nàng ho nhẹ một tiếng, “Tứ tiểu thư, xin mời!”. Văn Tiệp xấu hổ chạy lên giành vào viện trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.