Hải Đường Nhàn Thê

Chương 15: Q.1 - Chương 15




Đô Đô mừng sinh nhật một tuổi, Tam thẩm chuẩn bị nghi thức chọn vật đoán tương lai cho hắn. Trên bàn đặt đủ đồ vật: đao, tiền, cung, bút, sách, cung tên, bàn tính, chỉ,…Đô Đô đứng bên cạnh bàn hết cầm cái này buông cái kia, bàn tay nhỏ xíu dạo qua một vòng cuối cùng tóm được một xâu tiền đồng. Hắn lắc tay làm những đồng tiền vang lên thanh âm thanh thúy nghe rất vui tai, tiểu gia hỏa cười khúc khích giữ chặt không buông tay. Hải Đường mỉm cười, “Đô Đô, chọn xong chưa?”. Cục cưng không trả lời nàng, miệng ê a ê a.

“Đô Đô ngoan, không chừng sau này ngươi sẽ làm một tiểu thần tài a!”, Tam thẩm ôm hắn trên tay, mặt cúi xuống hôn hắn một cái. Đô Đô cũng không khách khí hôn lại nãi nãi của hắn một cái. Mọi người đều đến hôn hắn, hắn hào phóng trả lại gấp ba. Kế tiếp là thổi nến và ăn bánh sinh nhật, cục cưng rất khoái tiết mục này, xâu tiền trong tay càng bị lắc ầm ĩ.

Kể từ sau khi được theo mọi người đi hái nấm, Đô Đô liền mê tít, tiểu gia hỏa này luôn kéo tay mẫu thân của hắn ra ngoài biệt viện. Hết thảy sự vật phía sau núi đều có thể hấp dẫn hắn, từ chim bay trên trời, con kiến bò trên mặt đất đến hoa dại ven đường, lá cây bay trong gió…

Hành tung của Văn Tiệp ngày càng thần bí, vậy nên Tam thẩm đã hỏi thăm Hải Đường vài lần, mỗi lần như vậy Hải Đường đều tìm cách nói qua loa đánh trống lảng. Qua tìm hiểu của Tiểu Cam, rốt cuộc nàng cũng đã moi được một ít tin tức từ miệng Khấu Nhân. Dạo này Tứ tiểu thư thường xuyên lôi kéo Khấu Nhân đi dạo trong phủ, lần nào cũng “đụng phải” Hứa công tử. Hay cho một đôi tài tử giai nhân, chỉ là…không biết kết cục sẽ thế nào.

Có lẽ là sợ Tam thẩm hoài nghi nên Văn Tiệp chủ động gánh vác nhiệm vụ dẫn Đô Đô đi tản bộ. Văn Tiệp, Khấu Nhân cùng Tiểu Cam ba người làm thành một đoàn “hộ tống” Đô Đô đi ra ngoài dạo chơi.

Chớp mắt mùa đông lại đến, không khí trong lành nhưng có chút giá lạnh, bầu trời luôn âm u nhiều mây. Buổi sáng ngày hôm đó, mặt trời đã gần lên cao, Văn Tiệp nắm tay Đô Đô dẫn ra khỏi Đường Viên đi dạo. Đô Đô mặc quần áo mới mà Tiểu Tình may cho hắn, áo tay ngắn màu hạnh nhân, bên ngoài mặc áo khoác màu lam, hắn vừa đi vừa lâm râm ca xướng một bài hát thiếu nhi nghe không rõ giai điệu. Văn Tiệp cẩn thận lắng nghe một hồi, hóa ra là bài “chú thỏ con ngoan ngoãn”, nàng liền cùng hắn hát lên.

Vừa đi vừa hát, hai người đã đi đến hoa viên. Từ trong hoa viên có một đám người đi ra, dẫn đầu là lão phu nhân. Văn Tiệp vội vàng kéo Đô Đô đứng sang một bên nhường đường. Đô Đô dừng cước bộ, hắn tò mò nhìn những người này. Trong số đó còn có một đứa bé được nhũ mẫu ôm trên tay, “tên đó” cũng đang mở lớn mắt nhìn lại hắn.

“Bái kiến lão phu nhân”, Văn Tiệp cúi đầu thi lễ.

“Là Văn Tiệp a, tới tìm ta sao?”

“Thưa lão phu nhân, không phải, Văn Tiệp đang dẫn Đô Đô đi dạo”.

Lão phu nhân cúi đầu nhìn đứa trẻ, Đô Đô ngẩng gương mặt bầu bĩnh hồng hào của mình lên để đánh giá lão phu nhân một phen.

“Đô Đô, gọi Thái nãi nãi!”, Văn Tiệp cúi xuống nhắc nhở.

Tiểu gia hỏa nghĩ ngợi một hồi liền tung ra “chiêu bài” tươi cười gọi to, “Thái phu nhân”. Sau đó hắn tiến lên hai bước rồi vươn tay, “Ôm!”

“Ha ha ha, tôn tử ngoan! Đến đây thái nãi nãi ôm ngươi một cái xem có nặng hay không!”

Đôi bàn tay nhỏ bé tự nhiênàng lên cổ lão phu nhân, tiểu gia hỏa thân mật “mổ” đôi môi nhỏ nhắn của hắn lên mặt bà nội rồi chìa mặt chờ lão phu nhân hôn lại mình một cái. Đây là cử chỉ thân mật thường ngày giữa hắn và Tam nãi nãi, lão phu nhân tự nhiên không hiểu, Đô Đô cũng không để ý, hắn chủ động đem một bên má bẹp vào mặt lão phu nhân một cái. Lão phu nhân “tâm hoa bùng nở” lập tức hôn lại hắn, một già một trẻ đứng trước cổng hoa viên thân thiết, “Đô Đô, nương của ngươi đâu?”

Đô Đô phun ra hai chữ, “Ngủ, ngủ”

“Thân thể Đại tẩu có chút không thoải mái nên nhờ ta dẫn Đô Đô đi tản bộ”.

“Vậy sao, Thái nãi nãi dẫn Đô Đô đi dạo được không?”

Đô Đô giơ bàn tay nhỏ bé lên, lòng tràn đầy vui mừng hô một tiếng, “Được”

Đoàn người đi đến tòa lầu các hai tầng, lão phu nhân ôm Đô Đô không chịu buông tay, mọi người ở một bên cẩn thận hầu hạ, “Lão phu nhân, chúng ta lên lầu ngồi được không?”, một nhũ mẫu hỏi, lão phu nhân có chút mệt mỏi liền gật đầu. Đô Đô lắc người đòi xuống, lão phu nhân buông hắn ra, Đô Đô chạy hai bước về hướng cầu thang rồi ngừng lại, đột nhiên hắn quay trở lại cầm tay lão phu nhân dắt đi, phải cùng lên lầu a! Lão phu nhân vừa nắm tay hắn vừa nhìn đoàn người bên cạnh, lòng đầy vui mừng phấn khởi, “Nhìn xem, hài tử này, đúng là hảo hài tử a!”

Trên lầu, các nha hoàn bắt đầu bày điểm tâm và các món ăn vặt, lão phu nhân đút cho Đô Đô một miếng bánh quế hoa. Nhị thiếu gia được nhũ nương ôm ngồi bên kia có chút mất hứng, hắn mở miệng khóc rỉ rả. Đô Đô tò mò nhìn hắn, tiểu gia hỏa này không biết đang nghĩ gì, đột nhiên hắn nhón chân đem một miếng bánh hoa quế trên dĩa đưa đến miệng đệ đệ, “Ăn”. Mọi người trên lầu nhìn hắn kinh dị, lão phu nhân gắt gao ôm chầm lấy hắn rồi lại hôn lên mặt hắn một cái, “Tôn tử của ta thật ngoan a, biết yêu thương đệ đệ!”. Đô Đô cũng không thấy gì lạ, đây là tiết mục mà hắn thường “trình diễn” ở Đường Viên. Đô Đô là một đứa trẻ hào phóng a!

Hải Đường đang tựa người vào cửa sổ phơi nắng sớm, đột nhiên nàng hắt xì hai cái liên tục, đúng lúc nàng đang nguyền rủa ai mắng mình thì Tiểu Cam trở về viện nhưng chỉ có một mình, “Tiểu Cam, bọn họ đâu?”

Vẻ mặt Tiểu Cam tràn đầy vui mừng, “Tứ tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đang ở chỗ lão phu nhân”.

Hải Đường sợ đến mức nhảy dựng lên, “Cái gì?”

“Lúc chúng ta đang đi dạo thì gặp lão phu nhân. Lão phu nhân muốn lưu tiểu thiếu gia lại dùng cơm, còn bảo ta về hỏi thăm Thiếu phu nhân c khỏe lên chưa, nếu được thì đến đó cùng dùng cơm”. Đáng chết, Hải Đường thầm mắng trong lòng, nàng vẫn không muốn cục cưng của mình bị người trong phủ chú ý, hiện tại sợ là không được thanh tĩnh nữa rồi.

Vừa mới tiến vào lầu các, Hải Đường nghe thấy bên trong vang ra tiếng cười không dứt. Lão phu nhân, lão gia, Đại phu nhân ngồi quây quanh một chiếc bàn, Văn Tiệp ngồi ngay ngắn một bên, tiểu tử nhà mình lại đang ngồi trong lòng ngực lão phu nhân chơi đùa với một miếng ngọc bội. Khi người lớn nói chuyện bật cười thì hắn cũng ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười theo, Hải Đường lắc đầu cười khổ, xú tiểu tử này còn học được thói a dua!

“Hải Đường bái kiến lão phu nhân, lão gia, phu nhân”

Nụ cười của lão phu nhân hòa ái dễ gần, “Nương của Đô Đô, ngồi xuống đi”. Ngay cả tên mình cũng không gọi, trực tiếp đính vào tiểu tử kia. Đô Đô vừa thấy mẫu thân của hắn đến liền mở miệng nói, “Nương, ngồi”, nói xong lại tiếp tục chăm chú vào món đồ chơi của hắn. Trong lòng Hải Đường nổi lên một trận giận dỗi, tiểu tử này nghĩ hắn là Đại ca chắc, chẳng coi mẫu thân của hắn ra gì.

“Hải Đường, đã lâu không thấy Đô Đô, không ngờ hắn đã lớn như vậy, thật sự vất vả ngươi rồi!”, phu nhân thân mật nhìn nàng.

Hải Đường trong lòng oán thầm nhưng trên mặt lại nở nụ cười khiêm tốn, “Phu nhân mới thật vất vả, công việc trong phủ không ít đều phải một tay phu nhân lo toan!”

Lão phu nhân nhìn hai người các nàng một chút, thanh âm không hờn không giận “Nhìn hai người các ngươi xem, cần gì xa lạ như vậy, cứ xưng hô nãi nãi, mẫu thân chẳng phải tốt hơn sao?”

“Lão phu nhân nói phải, là Hải Đường không hiểu quy củ, còn phiền người dạy bảo”…mới là lạ!

Lão phu nhân phất tay, “Được rồi được rồi, người một nhà bình thường nên thân mật gần gũi một chút, hôm nay ta làm chủ mời các người ăn một bữa cơm. Đô Đô, ngươi nói có được không?”. Xú tiểu tử cũng học theo lão phu nhân phất tay, “Được”. Lão phu nhân cười ha ha, còn hôn lên mặt Đô Đô một cái.

“Đình Tùng, ngươi nhìn xem, Đô Đô vừa thông minh vừa biết kính nhân, hắn và ngươi lúc còn nhỏ giống nhau như đúc a!”

“Nương, hài tử đã lớn không nên gọi nhũ danh mãi, nên gọi Hoằng Du”. Lão gia vẻ mặt mất mát liếc mắt nhìn Hải Đường một cái.

“Ta thấy tên Đô Đô rất tốt, dễ gọi hơn so với tên Hoằng Du kia”. Cổ nhân không thích gọi nhũ danh, Đô Đô dường như nghe hiểu ý tứ liền phụ họa theo, “Đô Đô”. Lão phu nhân mặt mày tươi cười như hoa.

Nửa ngày vẫn chưa ăn cơm, Đô Đô có chút đói bụng. Hắn vỗ vỗ chiếc túi nhỏ đeo ở thắt lưng, lão phu nhân tò mò mở bao ra, hóa ra bên trong đựng đầy bánh bông lan, “Đói bụng sao? Đến đây, thái nãi nãi đút ngươi ăn”. Đô Đô ăn một miếng, sau đó đem một miếng nhét vào miệng lão phu nhân, lại lấy một miếng bước đến chỗ Đại phu nhân rồi đưa lên miệng nàng, Đại phu nhân mở miệng có chút mất tự nhiên, “Cám ơn Đô Đô”. Đô Đô lắc đầu, “Không có chi”. Câu nói làm trong mắt Đại phu nhân thoáng qua nét ôn nhu vui vẻ.

“Nhìn ngươi xem, đây chính là niềm vui ngậm kẹo con cháu dâng cho! Ngày thường ngươi vất vả lo toan chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ, cũng không thể an nhàn hưởng phúc, ai~! Đều do ta, thật sự làm khổ ngươi rồi!”

“Phu nhân ngàn vạn lần đừng nói vậy, vì ngài vì lão gia phân ưu là nhiệm vụ của ta, không có gì khổ sở cả”

Đô Đô lại lấy thêm một miếng bánh rồi đi ngang qua lão phu nhân mà tiến thẳng đến chỗ ông nội đang ngồi. Có thể là vì không có kinh nghiệm thân cận với nam tử nên tiểu gia hỏa có chút do dự, hắn tạm dừng một chút, đôi mắt cẩn thận quan sát. Mọi người cũng im lặng không lên tiếng, muốn nhìn xem hắn sẽ phản ứng thế nào. Lão gia thân thiết mỉm cười với hắn, có nguồn cổ vũ này, Đô Đô không hề băn khoăn đem bánh bông lan nhét vào miệng ông nội, lại còn nhân cơ hội dựa vào “người ta”. Phương Đình Tùng cũng phối hợp ôm chặt hắn.

Một lát sau Phương Sở Đình đến đây, cũng không biết tại sao Đô Đô đối với hắn đặt biệt nhiệt tình, có thể là “phụ tử thiên tính”, ngay cả ăn cơm cũng không chịu ngồi ghế của chính mình mà nhất quyết phải leo lên đùi phụ thân mới chịu. Thức ăn thật phong phú nhưng Hải Đường cũng không ăn gì nhiều, nha hoàn cũng không biết Đô Đô thích ăn món gì, những món đưa đến cho hắn đều phải qua “xử lý”. Hắn thích ăn cá, nàng ta liền vội vàng lựa hết xương, Đô Đô căn bản được chiều chuộng như tiểu thiên tử.

Sau khi dùng cơm xong mọi người bắt đầu ăn hoa quả, Hải Đường viện cớ đã đến thời gian ngủ của Đô Đô liền xin phép về trước, lão phu nhân gật đầu, “Nương của Đô Đô, đứa nhỏ rất khá, về sau nên dẫn hắn đến đây nhiều một chút, ngươi cũng đến bồi tiếp bọn ta. Sở Đình, ngươi đưa mẫu tử nàng về trước đi”.

“Hải Đường cáo lui”.

Phương Sở Đình ôm Đô Đô, Hải Đường bước đến định bế cục cưng thì cục cưng lập tức cau mặt gắt gao ôm phụ thân không buông. Trong lòng Hải Đường nổi lên một trận chua xót, quả nhiên tình thương của cha đối với đứa trẻ là không thể thiếu. Về đến biệt viện, Đô Đô đã thiu thiu ngủ, sau khi Hải Đường thu vén chăn nệm cho hắn xong thì được báo rằng Phương Sở Đình vẫn còn ngồi ở thư phòng uống trà.

Hải Đường ngồi xuống đối diện hắn, “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, ta chưa từng có ý định để người nhà của ngươi chú ý đến Đô Đô”.

Phương Sở Đình nhướn mi tự đắc, “Người nhà của ta? Ngươi không phải luôn miệng nói mình là người Phương gia sao?”

“Ngươi nghĩ ta là người Phương gia các ngươi sao?”, Hải Đường một bước cũng không nhường.

“Ta không muốn dây dưa chuyện này nữa”

“Yên tâm, loại chuyện này về sau sẽ không tái phát sinh”.

Phương Sở Đình lắc đầu, “Bà nội tuổi tác đã lớn, lại thích tiểu hài tử, thân thể Lam Nhân không tốt lắm, Hoằng Ngọc vẫn chưa buông nhũ mẫu ra được, không có lớn gan như Đô Đô.”

“Có ý tứ gì?”

“Về sau nên mang Đô Đô đến Du Viên nhiều một chút”

Một câu nói ra đổi lấy một trận cười lạnh, “Thật buồn cười, Đô Đô đã hơn một tuổi rồi, trước đó có ai từng để ý đến hắn? Hiện tại lại muốn đem hắn trở thành món đồ chơi, người nhà các ngươi thật đúng là buồn cười đến cực điểm”.

Một lúc lâu sau mới có thanh âm trả lời, “Ta thừa nhận, là chúng ta đối với Đô Đô có sơ sót, nhưng bà nội thật tâm yêu thương hắn, ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước”.

Hải Đường lớn giọng, “Ta muốn tiến thêm một thước? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Đô Đô là người, không phải là đồ vật, cái hắn cần chính là tình cảm dài lâu, không phải là cảm giác mới mẻ tạm thời”.

Phương Sở Đình trừng mắt nhìn nàng một hồi lâu, rồi lại thở dài, “Diệp Hải Đường, ta đến không phải để cãi nhau với ngươi. Bà nội, phụ thân, mẫu thân thật lòng yêu thương Đô Đô, bọn họ quan tâm cháu đối với Đô Đô cũng là chuyện tốt, không phải sao? Mặc kệ giữa ta và ngươi có ân oán gì, hắn dù sao cũng là con ta”.

Hải Đường không nói gì, hình ảnh con trai mình ôm chặt Phương Sở Đình bỗng hiện ra trước mắt, phụ thân là người không ai có thể thay thế, “Nói cho cùng, hắn dù sao cũng là con ngươi, ta cũng không có quyền chia rẽ các ngươi. Bất quá, ta hy vọng ngươi đáp ứng ta một việc, ngươi phải làm tốt vai trò phụ thân của mình, dành nhiều thời gian cho hắn hơn”.

Phương Sở Đình gật đầu.

Trong lòng Hải Đường tràn ngập cảm giác thất bại. Cho đến nay, nàng luôn cảm thấy chính mình mới là người quan trọng nhất của Đô Đô, bản thân nàng làm bất cứ điều gì đều vì muốn tốt cho con, nhưng riêng chuyện này…nàng có thể vì hắn hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.