Hải Đường Nhàn Thê

Chương 16: Q.1 - Chương 16




Liên tiếp hai ngày sau đó tâm trạng của Hải Đường đều không tốt, Tam thẩm ngồi một bên vừa thêu thùa vừa nhìn Hải Đường đang ngây ngẩn, “Được rồi, đừng thở dài nữa, một buổi sáng đã thở dài hơn mười lần rồi”

Hải Đường lại thở dài nhìn sang Tam thẩm, “Tam thẩm, ta thực buồn phiền a!”

“Ta biết”

“Người biết sao?”

“Đương nhiên, giống như một vật gì đó đang thuộc về ngươi nhưng đột nhiên lại phát hiện kỳ thật nó thuộc về người khác?”

“Đúng, chính là cảm giác này! Không đúng, kỳ thật hơi kém hơn một chút, giống như lén lút đem vật gì đó của người khác giấu đi, hiện giờ đã bị người ta phát hiện”.

Tam thẩm bật cười, “Ngươi đó, nha đầu ngốc, người nào gặp Đô Đô cũng sẽ thích hắn, ngươi làm mẫu thân phải tự hào mới đúng!”, rồi nàng lại thở dài, “Ta xem…ngươi sợ Đô Đô bị bọn họ cướp đi, có đúng không?”

“Đúng vậy. Tam thẩm, người nói ta suy nghĩ quá nhiều có phải không?”

“Đúng, lão phu nhân cũng tốt, phu nhân cũng tốt, cho dù là bọn người Sở Đình thì đã sao, ngươi vẫn là mẫu thân của hắn a!”.

Kỳ thật điều khiến Hải Đường sợ hãi không chỉ có vậy. Nếu Đô Đô có cảm tình với bọn họ, vậy khi bỏ trốn khỏi Phương phủ thì cục cưng có buồn hay không?

Mặc dù lo lắng nhưng Hải Đường vẫn quyết định thực hiện đúng “giao ước”, cách vài ngày nàng lại mang Đô Đô đi đến Du Viên. Trong hoa viên, Lão phu nhân cùng Đại phu nhân, nhị phu nhân, Đỗ di nương, bốn người đang chơi bài, vừa nhìn thấy Đô Đô đến lão phu nhân lập tức dừng chơi bài, nói là phải bồi tiếp cháu đích tôn. Hải Đường cảm nhận được hai đôi mắt mãnh liệt đang chiếu thẳng về phía mình. Nhị phu nhân cùng Đỗ di nương sắc mặt không tốt, Hải Đường bất giác rùng mình. Nàng đã từng xem qua những bộ phim gia đình tranh đấu trên TV, hàn khí bỗng trỗi dậy trong lòng…nàng phải cẩn thận hơn mới được.

Đô Đô không quản được nhiều như vậy, tiểu tử này trực tiếp leo lên đùi lão phu nhân mà chơi đùa với những quân bài. Nhị phu nhân cùng Đỗ di nương xem chừng ván bài này không thể tiếp tục liền đứng dậy cáo lui. Lão phu nhân bảo Hải Đường ngồi xuống, ba người ngồi đó nhìn tiểu gia hỏa chơi đùa. Đô Đô đem những quân bài xếp thành hình tháp rồi duỗi tay đẩy ngã, hắn cười khanh khách rồi lại tiếp tục như thế, xếp rồi đẩy ngã. Hải Đường chợt nhớ tới trò domino ở kiếp trước, nàng vẫn thường chơi trò này mỗi khi đến quán cà phê.

Nàng thương lượng với Đô Đô một chút, nói là sẽ dạy hắn một trò chơi mới. Cục cưng bật cười không náo loạn nữa, hắn ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn lão nương của mình “ra tay”.

Hải Đường đem ba lá bài xếp thành một khối, từng khối lại xếp đan xen vào nhau, sau đó hướng dẫn cách chơi cho bọn họ. Mỗi người bắt đầu xắn tay áo xếp thành lũy đầy một bàn, lão phu nhân cũng cảm thấy hứng thú, Đô Đô thành thật ngồi một bên chỉ huy lão nương của hắn dựng thành, “Đô Đô, ngươi nói phải rút lá bài nào đây?”, cục cưng đưa tay chỉ chỉ lá bài nằm ở trên cùng. Hải Đường cảm thấy thật mất mặt, tiểu tử này tại sao lại như vậy, vừa nhìn đã biết những lá trên cùng là phạm vi an toàn nhất.

“Cái này a, lá trên cùng không thể rút được, phải rút phía dưới, cái này được không?”, tiểu gia hỏa nghiêng đầu, tò mò nhìn chằm chằm mẫu thẫn của hắn đang cẩn thận rút ra một lá bài. Không sập thành a! Hắn hưng phấn vỗ tay lên bàn tay cái! Xoẹt xoẹt xoẹt…toàn bộ thành lũy “tan thành mây khói”, Hải Đường đen mặt nhìn hắn, xú tiểu tử!

Lão phu nhân cùng Đại phu nhân cười nàng cả nửa ngày, thành lũy lại một lần nữa được dựng lên. Cục cưng hình như cố ý đối nghịch với nàng, chỉ cần nàng thành công rút ra một lá bài là hắn liền hưng phấn chụp lấy cạnh bàn, thành lũy đổ sập xuống, Hải Đường bực mình thầm mắng vài câu “xú tiểu tử”, cuối cùng nàng phát cáu, “Đô Đô, tới phiên ngươi!”

Đô Đô hưng phấn gật đầu, nàng giúp hắn dựng thành lũy, rồi lại chỉ một lá bài để hắn rút ra. Tiểu gia hỏa tay thô chân thô, chỉ cần dùng chút lực liền làm ngã thành, hắn nhìn một bàn đầy những lá bài “tan tác” mà than một tiếng, “A!”. Tiểu gia hỏa vừa làm bộ dáng tiếc nuối vừa chớp mắt, ý bảo nàng giúp hắn dựng thành một lần nữa, “Đô Đô a, lúc nãy khi ta xây thành là ngươi cố tình đến phá, giờ ngươi tự xây một mình đi!”

Đô Đô híp mắt ngáp một cái, đầu ngã vào lồng ngực của lão phu nhân, “Được rồi, cháu đích tôn của ta đã buồn ngủ. Như Ý, đỡ ta đứng lên để ta ôm hắn đến nhuyễn tháp”. Hải Đường tiến tới định tiếp nhận cục cưng nhưng lão phu nhân không chịu, nói là muốn đích thân ôm hắn đi tới nhuyễn tháp.

Đô Đô nằm trên nhuyễn tháp liền mở tròn mắt. Xú tiểu tử này, rõ ràng là giả vờ buồn ngủ mà, hắn từ khi nào học được trò quỷ a!

“Ngươi nhìn đi, nhìn đi, tiểu tử này thật đúng là một khắc cũng không thể yên tĩnh a!”, lão phu nhân vừa cười vừa chỉ vào hắn, Đại phu nhân cũng ngồi bên cạnh nhuyễn tháp cười nói, “Đúng vậy, ngày trước Sở Đình cũng hiếu động như vậy!”

“Đúng vậy, khi bọn nhỏ này lớn lên thì chúng ta đã già rồi. Nương của Đô Đô, dạo này Sở Đình có thường đến biệt viện của ngươi không?”, Lão phu nhân đột nhiên hỏi một câu.

Hải Đường nhất thời nghẹn lời, hắn có đến hay không các ngươi còn không biết sao?

“Thưa lão phu nhân, tướng công bận rộn”.

Lão phu nhân thản nhiên quét mắt nhìn nàng một cái, “Đứa nhỏ này, tại sao lại không thể buông tha cho quá khứ? Phu nhân của Đình Tùng, ngươi cũng nên khuyên nhủ hắn!”

Đại phu nhân thở dài, “Nãi nãi, người cũng không phải không biết tính tình đứa nhỏ kia cố chấp thế nào…”

Hai người đang nói thì Như Ý tiến đến, “Lão phu nhân, Đại thiếu gia đến!”. Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.

Đô Đô vừa trông thấy phụ thân của hắn đến liền nhảy phốc xuống tháp, hắn đi vài bước rồi bổ nhào vào lồng ngực của phụ thân, “Cha”. Bàn tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt lấy cổ phụ thân, lại còn cực kỳ thân mật cọ má vào mặt Sở Đình vài cái, “Đến”, tiểu gia hỏa chỉ vào đống bài trên bàn, ý bảo phụ thân bồi tiếp hắn chơi bài.

“Đô Đô muốn chơi bài?”, Phương Sở Đình trừng mắt nhìn Hải Đường một cái, cục cưng gật gật đầu, sau đó leo lên ghế rồi bắt đầu dựng thành. Sờ Đình không hiểu cách chơi nên chỉ có thể ngồi ngây ngốc bên cạnh.

“Là trò rút bài, Đô Đô sẽ chọn cho ngươi một lá, ngươi phải rút nó ra nhưng không được làm sập những lá bài khác”, Hải Đường bất đắc dĩ giải thích. Sờ Đình liếc mắt nhìn nàng một cái rồi cẩn thận rút ra một quân bài, tiểu gia hỏa mỉm cười thích thú vỗ tay hai cái rồi chỉ vào nàng, “Nương”. Hải Đường khinh thường liếc hắn, xú tiểu tử, lại còn muốn hại lão nương. Nàng nhận lệnh rút ra một quân bài, quả nhiên, tiểu gia hỏa hưng phấn vỗ bàn một cái, toàn bộ thành lũy ào ào sập xuống, “A!”. Tiểu gia hỏa đắc ý nhìn nàng, bàn chân khua loạn trên đùi phụ thân của hắn.

Sau khi dùng cơm trưa, cục cưng đã mệt rã rời, Hải Đường liền cáo từ, nói là phải đưa hắn về biệt viện để ngủ trưa. Đô Đô vừa nghe được hai chữ “trở về” liền bật người tỉnh lại, hắn sống chết ôm cứng lấy Sở Đình không chịu buông tay, “Đô Đô, ta dạy ngươi thế nào, tiểu hài tử phải ngủ trưa thì dáng người mới cao ráo, ngươi không muốn trở thành nam tử anh tuấn sao?”. Cục cưng mếu máo nhưng vẫn không chịu buông tay ra, Hải Đường có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, “Đô Đô ngoan, về nhà ngủ đi, ngươi xem, thái nãi nãi, nãi nãi đều phải ngủ trưa, ta ôm ngươi về ngủ được không?”

Phương Sở Đình ôm Đô Đô đứng dậy, “Để ta ôm hắn trở về, nãi nãi, mẫu thân, ta đưa Đô Đô về trước”. Lão phu nhân mỉm cười gật đầu, “Được rồi, Đô Đô đến đây chào nãi nãi đi!”. Cục cưng từ trên người phụ thân của hắn ngo ngeo trèo xuống, hắn đứng trên nhuyễn tháp rồi bổ nhào vào lòng lão phu nhân hôn một cái, rồi lại sà vào ngực phu nhân hôn một cái khiến hai vị phu nhân vui mừng hớn hở, mỗi người lại hôn hắn một cái mới chịu để hắn đi.

Trên đường trở về Đường Viên, Đô Đô tựa đầu vào vai phụ thân hắn thiu thiu ngủ. Hải Đường sợ hắn bị cảm lạnh nên định cởi áo khoác của chính mình choàng lên người hắn nhưng Sở Đình đã ngăn lại, hắn tự lấy áo choàng của mình bọc kín Đô Đô. Một màn “tình thương mến thương” này đã lọt vào mắt Tô Lam Nhân.

Chờ hai người đi khuất, Tô Lam Nhân mới khôi phục lại tinh thần. Gương mặt nàng xanh mét, hừ một tiếng rồi xoay người trở về biệt viện của mình, “Tiểu thư, người không đến chỗ nhị phu nhân chơi bài sao?”, nha đầu hồi môn của Tô Lam Nhân là Cúc Hương lên tiếng hỏi.

“Không đi! Quay về viện!”

Về đến Đường Viên, Đô Đô đã thật sự buồn ngủ, Phương Sở Đình đem con trai đặt lên gường nhưng cục cưng vẫn ôm cổ hắn không chịu buông tay, ánh mắt cũng không mở ra, chính là không chịu “phóng thích” phụ thân. Phương Sở Đình cúi người nói khẽ vào tai con trai vài lời, Đô Đô ngoan ngoan buông cổ hắn ra rồi an tâm chìm vào giấc ngủ.

“Ngươi nói gì với hắn?”, Hải Đường có chút tò mò nên mở miệng hỏi.

“Ta nói sẽ chờ hắn ngủ dậy rồi cùng chơi đùa với hắn”, Phương Sở Đình nói xong liền bước ra cửa, nàng nghe hắn phân phó Tiểu Cam mang vào phòng thêm mấy hỏa lò. Hải Đường có chút thương cảm ngồi bên cạnh Đô Đô, nàng nhẹ giọng tự nói, “Xú tiểu tử, có cha liền quên mất mẹ, cẩn thận kẻo chính ta cũng không cần ngươi”. Đô Đô trong mộng dường như nghe được nàng nói chuyện, hắn nhíu nhíu mày, bất an vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi chăn huơ lung tung. Hải Đường thở dài đem tay hắn bỏ vào trong chăn, cục cưng lập tức an tĩnh lại, bàn tay nhỏ bé giữ chặt bàn tay nàng không buông. Nàng nghiêng người nằm bên cạnh con trai, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của hắn. Tâm trạng Hải Đường thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại, ta phải làm sao bây giờ?

Trong thư phòng, Phương Sở Đình tùy tiện cầm lên một quyển sách đặt trên bàn. Một mảnh giấy từ trong những trang sách rơi xuống, trên đó là một dòng chữ được viết cẩu thả, “Nếu ngươi nguyện ý kiên trì, ta sẽ kiên định chờ đợi. Nếu có một ngày ngươi đổi ý, ta sẽ chết tâm buông tay, cầu cũng không cầu, hỏi cũng không hỏi”. Sở Đình đem dòng chữ này lặp đi lặp lại vài lần trong lòng, tựa như có một ngọn dao găm xuyên vào trái tim hắn, đây là…tâm sự của Diệp Hải Đường sao? Cầu cũng không cầu, hỏi cũng không hỏi, quả nhiên là phong cách của nàng. Trong lòng hắn bỗng nảy sinh một loại cảm xúc phẫn nộ.

Sau một canh giờ, Sở Đình đi vào phòng ngủ, hắn nhìn thấy Hải Đường đang ôm Đô Đô ngủ say, hai khuôn mặt thật sự rất gần, trên mặt con trai có nét cười thản nhiên, trên mặt nàng tựa hồ có chút u buồn, đôi chân mày cũng không thể giãn ra. Phương Sở Đình kinh ngạc nhìn mẫu tử nàng, hắn thở dài rồi ngồi xuống cạnh bàn, rót một tách trà rồi lẳng lặng đưa lên môi.

Cũng không biết đã bao lâu, Đô Đô đã tỉnh, nhìn thấy mẫu thân đang nằm bên cạnh mình, hắn liền đưa tay vỗ lên mặt nàng mấy cái, sau đó phát ra tiếng cười khúc khích. Hải Đường mất hứng xê dịch thân mình, miệng gọi, “Tiểu Tình, đem xú tiểu tử này ra ngoài đi, đừng chọc ta ngủ”. Sau một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại, cục cưng càng lúc càng làm càn, Hải Đường có chút đau nên không thể không mở mắt nhìn hắn, “Xú tiểu tử, còn phá, cẩn thận ta đánh đòn ngươi”. Nghe đến đánh đòn, cục cưng nhanh nhẹ xoay người, tung chăn, ngồi bật dậy, “Ê, đứng lại, ngươi còn chưa mặc quần áo, coi chừng cảm lạnh”.

“Ta đến đây”, một thanh âm trầm thấp giống như âm hưởng địa chấn vang lên. Hải Đường nhìn chằm chằm Phương Sở Đình cầm lấy áo khoác của Đô Đô rồi bước tới “tróc nã” tiểu gia hỏa. Hắn lúng túng giúp Đô Đô mặc quần áo, tiểu gia hỏa bị phụ thân hắn lật tới lật lui, một bộ quần áo mặc nửa ngày vẫn chưa xong. Nàng không khỏi bật cười, vội vàng ngồi dậy hỗ trợ hắn.

Phương Sở Đình ở Đường Viên ăn xong cơm tối mới trở về. Mọi người trong viện đều cảm thấy không tự nhiên, mấy nha đầu sống chết không chịu ngồi cùng bàn, Tam thẩm hiểu ý cười cười phân phó các nàng tự đi ăn cơm. Văn Tiệp có chút gò bó, Phương Sở Đình đối với Văn Tiệp rất quan tâm, mở miệng là hỏi thăm này nọ, làm cho Văn Tiệp ăn ít hơn thường ngày rất nhiều. Hải Đường cố gắng nén giận, cũng không phải không có nơi ăn cơm, tại sao ngươi phải đến làm khó các nàng?

Sau khi hắn đi rồi, Đô Đô vẫn còn hưng phấn không chịu ngủ. Hắn ngồi bên cạnh bàn xếp thành rồi phá thành, xem ra trò chơi buổi sáng vẫn còn chưa chán.

“Hải Đường a, Sở Đình đối với Đô Đô dường như rất có cảm tình”

Hải Đường có chút bực bội nhìn Đô Đô rồi tùy tiện đáp, “Đúng vậy”

Tam thẩm dùng tay gõ gõ lên trán nàng, “Ngươi xem ngươi, đây là chuyện tốt, ngươi còn bắt chước đám tiểu hài tử mà ngồi đó tị nạnh. Không lẽ ngươi muốn phụ tử bọn họ gặp mặt không nhận ra nhau?”

Nàng tức giận bất bình đáp lời, “Tam thẩm, người không biết rồi, tiểu tử này nhìn thấy phụ thân liền quên lão nương của hắn. Ta nuôi dưỡng hắn vất vả như vậy, hắn đảo mắt một cái đã chạy theo phụ thân, ta làm sao có thể không tức giận?”

Tam thẩm nghiêm mặt, “Ngươi nha, phụ tử cũng tốt mà mẫu tử cũng tốt, huyết thống là gì, ai có thể chia cách được? Ngươi như vậy ta cũng không cao hứng, lúc trước trong phủ không ai quan tâm đến hắn, ngươi không biết là ta đã lo lắng như thế nào, những người đó dù sao cũng là thân nhân của hắn, ai lại không muốn được thân nhân của chính mình coi trọng? Chẳng lẽ ngươi muốn Đô Đô cũng giống ngươi, trốn tránh ở trong biệt viện này cả đời? Ngươi không sợ Đô Đô khi lớn lên sẽ trách ngươi sao?”

Hải Đường không nói gì, nàng đã muốn đem hắn rời khỏi Phương gia, hắn sẽ trưởng thành ở bên ngoài. Những lời này quả thật không thể nói, nàng thở dài, có chút thất thần nhìn Đô Đô. Tiểu tử này vẫn vô tư hồn nhiên chơi trò xếp bài cùng bác của hắn. Ta làm vậy có đúng không? Hải Đường lại một lần nữa đặt tay lên ngực tự hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.