Hải Đường Nhàn Thê

Chương 2: Q.1 - Chương 2




Diệp Tử vẫn đang nằm trên gường, cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy liền cảm thấy cả người nặng nề. Tiểu cô nương vẫn ngồi phụng bồi bên cạnh nàng bất kể nàng ngủ hay thức. Mỗi lần Diệp Tử tỉnh dậy đều nhìn thấy nha đầu ngây ngốc này tựa đầu vào thành gường thiếp ngủ. Quả là một cô nương tốt.

Thời điểm nàng tỉnh dậy, “cô nương tốt” liền bê một bát cháo chạy đến, sau đó ngồi bên cạnh gường đút nàng ăn đến hết mới thôi. Sắc mặt tiểu cô nương lộ ra vài phần thỏa mãn.

“Tiểu thư, Tiểu Tình biết người rất thương tâm, nhưng thân thể là của bản thân mình nên xin người đừng làm chuyện hồ đồ nữa. Nếu không…Tiểu Tình sẽ không còn mặt mũi gặp lại phu nhân nữa”.

Nguyên lai nàng ta gọi là Tiểu Tình. Ta thích cái tên này, nghe rất ấm áp. Diệp Tử thản nhiên mỉm cười nhìn Tiểu Tình khiến nha đầu này vui vẻ hẳn lên, “Tiểu thư, người suy nghĩ thông suốt là tốt rồi!”.

Ngủ vài ngày, vết thương của nàng tốt hơn rất nhiều, chỉ là cổ họng vẫn còn đau, thanh âm cũng không xuất ra được. Tuy nhiên, nàng đã có thể rời gường đi vài bước, bất quá Tiểu Tình vẫn không chịu để nàng ló mặt ra ngoài sân, ngay cả cửa sổ cũng không thèm mở. Mỗi lần Diệp Tử phản đối thì Tiểu Tình sẽ lập tức bày ra bộ dáng hai mắt đẫm lệ cho nàng xem. Miệng không thể nói, nàng chỉ có thể thở dài chào thua.

Hôm nay thật lạnh! Tiểu Tình nói rằng kể từ sau ngày Tiểu Hàn, thời tiết sẽ bắt đầu trở lạnh như thế này. Lại là ngày Tiểu Hàn, Diệp Tử cũng không miễn cưỡng nữa, nàng ngồi xuống gường quý phi tùy ý chọn một quyển sách mở ra xem. Cũng may nơi này vẫn còn có sách để đọc, Diệp Tử cũng không phải người thất học. Nơi này có thi từ, tiểu thuyết,渥m ra chủ nhân trước cũng không phải hạng tục nhân.

Trên bìa sách có viết ba chữ “Diệp Hải Đường”, ngày đó nàng đã từng nghe qua cái tên này, đây dường như là tên gọi của chủ thể này. Diệp Tử hoàn toàn cảm thấy hài lòng, hoa Hải Đường vẫn là loài hoa nàng yêu thích, không ngờ từ giờ phút này nó lại là tên của nàng, không lẽ đây chính là duyên phận.

“Duyên phận?”, Diệp Tử bất đắc dĩ lắc đầu, nếu mọi việc trong thiên hạ đều có thể dùng hai chữ “duyên phận” để giải thích thì làm sao lại có nhiều cặp vợ chồng bất hòa như vậy?

Ngày hôm đó, Diệp Tử ngủ đến chính ngọ, Tiểu Tình vừa bồi tiếp bên gường vừa may vá. Đột nhiên bên ngoài truyền đến một thanh âm the thé, “Trầm nhũ mẫu, ngươi làm gì ngăn cản ta? Tránh ra!”. Diệp Tử giật mình, Tiểu Tình buông kim chỉ chạy nhanh ra mở cửa, cánh cửa lập tức đóng lại.

“Nguyên lai là Tần di nương đến thăm, tiểu thư nhà chúng ta đang nghỉ ngơi, người có chuyện gì cần gặp tiểu thư sao?”

“Đương nhiên là có chuyện, nói với ngươi thì có tác dụng gì? Tránh ra, Đại phu nhân phân phó ta đến nói chuyện với tiểu thư các ngươi”. Nữ nhân này cũng thật lớn giọng, Diệp Tử muốn ngủ cũng không ngủ được.

“Tần di nương, tiểu thư đang nghỉ ngơi, một chút nữa người quay lại không được sao?”

“Cái gì? Đây là ý tứ gì? Đang ngủ? Gọi tiểu thư các ngươi thức dậy, Đại phu nhân không có thời gian chờ nàng đâu!”

“Đại phu nói tiểu thư cần phải tĩnh dưỡng, người làm vậy không thấy quá đáng sao?”

“Nha đầu chết tiệt này, còn dám ngăn cản ta, người đâu! Vả miệng cho ta! A, ngươi…Trầm nhũ nương, ngươi còn dám chống đỡ, A Quý, A Toàn, hai người các ngươi vả mụ ta rớt răng cho ta”. Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, Diệp Tử sốt ruột trong lòng, chỉ là cổ họng không thể phát ra bất cứ thanh âm gì. Thoáng nhình bên gường có mấy tách trà, nàng liền đem toàn bộ ném xuống đất.

Bên ngoài yên lặng một chút, sau đó Tiểu Tình cùng một nữ nhân trung niên phúc hậu bước nhanh vào, ánh mắt hai người đều sốt ruột nhìn nàng, Tiểu Tình lo lắng đến suýt rớt nước mắt. Nữ nhân trung niên quýnh quáng khua khoắn hai tay loạn xạ, “Tiểu thư, người không sao chứ?”. Tiểu Tình tiến tới đỡ Diệp Tử ngồi dậy, sau đó lại khẩn trương kiểm tra tay chân mắt mũi của chủ tử. Diệp Tử rút tay về, vỗ vỗ đầu Tiểu Tình rồi mỉm cười lắc đầu. Diệp Tử ngẩng đầu nhìn một đám người vừa bước vào phòng.

Dẫn đầu là một nữ nhân quần là áo lụa, nàng ta mặc áo váy màu xanh lục, chiếc áo khoác ngoài không tay màu vàng, mi như liễu, mắt phượng môi nhỏ mềm mọng, cằm đầy đặn. Mỹ nhân a! Chỉ là ánh mắt mỹ nhân không tốt chút nào. Nữ nhân này khi tiến vào phòng vẫn còn mang theo vẻ mặt tức giận, chỉ là thời điểm nhìn thấy nàng liền thay đổi thành bộ dạng tươi cười hèn mọn, “Đại thiếu phu nhân, ngươi đã tỉnh rồi sao? Nếu ngươi không tỉnh thì đến cửa phòng ta cũng không bước qua được”.

Diệp Tử thản nhiên mỉm cười, gật đầu một cái ý bảo Tiểu Tình đỡ nàng đứng lên hành lễ.

“Không cần đứng lên, ngươi đường đường là thiên kim của Diệp đại thượng thư nha, ngươi mà có chuyện gì thì tiểu thiếp như ta thật không gánh nổi a!”

Diệp Tử nghe xong liền cười lạnh trong lòng, sau đó ra dấu cho Tiểu Tình mời nàng ta an tọa. Nữ nhân kia nhướn mi khinh miệt rồi không khách khí trực tiếp ngồi xuống cạnh bàn, lập tức có một tiểu nha đầu tiến lên châm trà. Nàng ta vừa thổi trà vừa híp mắt nhìn Diệp Tử, “Đại phu nhân có lời muốn nhờ ta báo với ngươi, Tô Lam Nhân là Hoàng Thượng ban cho thiếu gia nhà chúng ta làm thiếp, dù ngươi cảm thấy không thoải mái thì sao, ai bảo tỷ tỷ người ta là ái phi của Hoàng Thượng? Đây còn không phải là Diệp gia các ngươi ban tặng?”, nàng ta nói xong còn nhìn chăm chăm Diệp Tử nửa ngày, thấy trên mặt Diệp Tử không có bất kì phản ứng gì thì nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn sang Tiểu Tình đang đứng bên cạnh, “Đây cũng gọi là trà sao! Bọt trà cũng chưa vớt ra, mang trà đổi lại cho ta!”

Tiểu Tình tức giận đến mặt đỏ phừng phừng, nàng mang ấm trà ra ngoài phòng đổi lại.

“Ta nói Đại thiếu phu nhân, ngươi nháo nhào như vậy thật không đúng a, nếu là nhà người khác thì ngươi đã phạm vào “thất xuất chi điều” sẽ bị đuổi ra khỏi Phương gia, đến lúc đó thì mặt mũi Diệp gia các ngươi sẽ để đâu? Cũng may là lão gia chúng ta tâm tính thiện lương, hơn nữa việc này dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì, ngươi đó, tốt nhất nên an phận một chút đi!”, Diệp Tử cười ảm đạm, lời nói từ tai trái đổ sang tai phải ra ngoài.

“Ta cũng là nữ nhân nên có thể hiểu được tư vị “có mới nới cũ”. Nhưng đây là số mệnh a, ai bảo ngươi không làm thiếu gia vừa mắt?”, Tiểu Tình bê trà đến đặt lên bàn, Tần di nương lại nhấp một ngụm. Tách trà bị ném thẳng lên bàn, nước trà văng tung tóe, người trong phòng giật mình sợ run rẩy, “Ta nói Đại thiếu phu nhân, bọn hạ nhân ở chỗ ngươi hầu hạ chủ tử như vậy sao, thứ này cũng dám gọi là trà?! Đều là thứ cho bọn hạ nhân uống đó, còn dám mang lên mời chủ tử sao!”

Diệp Tử liếc nhìn Tiểu Tình một cái, rồi lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần di nương, trong ánh mắt lộ ra uy hiếp. Không khí trong phòng cực kỳ yên lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước trà nhỏ tách tách xuống đất. Tần di nương bị Diệp Tử làm cho chột dạ, nàng ta hít vào một hơi, trên gương mặt lập tức xuất hiện nụ cười quyến rũ, “Đại thiếu phu nhân, hôm nay ta đến đây cũng chỉ để nói vài lời như vậy thôi, trong phủ có thêm người mới, ngươi đừng náo loạn phá hỏng không khí vui mừng a! Tháng sau Hoàng Thượng sẽ ban cho chúng ta một phủ trạch mới nằm ở thành tây. Đại phu nhân đang phân phó hạ nhân chuẩn bị dọn nhà nên rất bận rộn, ta phỏng chừng lễ tân niên sẽ được tổ chức tại phủ trạch mới, ngươi cũng nên chuẩn bị đi, phủ trạch này có lẽ sẽ bị rao bán. Còn nữa, hạ nhân trong nhà sợ không đủ dùng, hôm nay ta đến là để phân phó nha hoàn cho ngươi, có ý kiến gì không?”, Diệp Tử nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta thấy nha đầu kia cùng Trầm nhũ mẫu đều có khả năng, vậy đi, ngươi chỉ cần hai người này cũng đủ dùng rồi!”

Tiểu Tình tức giận xổ một câu, “Tần di nương, ngươi không phải khi dễ người quá đáng sao? Hai người làm sao đủ?”

“Sao lại không, quyết định vậy đi. Được rồi, ta cũng không thể ngồi mãi ở đây, còn phải đi chuẩn bị cho các phòng khác nữa. Các ngươi cũng mau chuẩn bị đi, chỉ còn mấy ngày nữa là phải dọn nhà rồi!”, Nàng ta nói xong, không đợi Diệp Tử trả lời đã mang theo đám hạ nhân rời khỏi phòng.

Tiểu Tình thở phì phì đem hai cánh cửa đóng sầm lại, “Tiểu Thư, tại sao người lại không nói gì vậy? Rõ ràng là khi dễ chúng ta, không được, ta phải đi gặp lão gia!”

Diệp Tử quýnh lên, một thanh âm thốt ra, “Tiểu Tình, quên đi”. Lời vừa nói ra khiến chính mình cũng thất thần. Thanh âm! Tuy rằng vẫn còn khàn khàn nhưng không còn tắc nghẹn nữa, Diệp Tử thở dài nhẹ nhõm.

“Tiểu thư, người đã có thể nói chuyện được rồi sao, thật tốt quá! Bây giờ ta đi gặp lão gia…!”

Diệp Tử khoát tay, “Không cần”. Nàng quay đầu nhìn Trầm nhũ mẫu một lát rồi nói, “Tiểu Tình, ta có chuyện muốn nói. Sau khi khỏi bệnh, ta thật sự không nhớ rõ vài chuyện”.

Tiểu Tình nghe xong liền choáng váng đến nửa ngày, “Tiểu thư, tại sao lại thế này? Người không nhớ chúng ta sao?”, nước mắt Tiểu Tình lả chả rơi xuống, Diệp Tử gật đầu.

“Ta ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ”.

Trầm nhũ mẫu lập tức tiến đến bên cạnh nàng, sau đó nâng cổ tay nàng lên rồi chậm rãi bắt mạch, “Trầm nhũ mẫu, tiểu thư thế nào?”. Trầm nhũ mẫu cùng Tiểu Tình khoa chân múa tay cả nửa ngày, Tiểu Tình nở một nụ cười đầy nước mắt, “Tiểu thư, Trầm nhũ mẫu nói người không sao, chỉ là khí huyết không thông nên không nhớ rõ nhiều chuyện, vậy cũng tốt, những chuyện không vui thì nhớ làm gì?”

“Trầm nhũ mẫu, Tiểu Tình, cảm ơn các ngươi. Có các ngươi ở bên cạnh, ta không sợ gì hết!”

Cũng đã khá muộn rồi, Trầm nhũ mẫu cùng Tiểu Tình thu thập một số vật dụng để chuẩn bị dọn nhà. Diệp Tử thở dài, làm sao bây giờ? Nàng gặp phải tai nạn ô tô, chỉ sợ không thể trở về được. Không biết hiện giờ cha mẹ thế nào, còn em trai nữa, bọn họ sẽ rất thương tâm. Diệp Tử cũng rất nhớ nhà, còn có…người đó! Nam nhân gọi là phu quân của nàng trông rất giống người đó, nhưng tại sao hắn lại có bộ dáng thống hận mình như vậy, khi nào có thời gian cũng nên hỏi thăm Tiểu Tình một chút. Diệp Tử bất đắc dĩ tựa lưng vào thành gường, nếu không thể trở về thì chỉ còn cách thừa nhận mình là Diệp Hải Đường, “Như vậy cũng tốt, một cuộc sống hoàn toàn mới! Ta muốn được sống một lần nữa!”, Diệp Tử khẽ nói với chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.