Hải Đường Nhàn Thê

Chương 3: Q.1 - Chương 3




Bận rộn vài ngày, Trầm nhũ mẫu cùng Tiểu Tình đã chuẩn bị xong mọi thứ, Hải Đường nhìn mười thùng hành lý thật to đặt trên hành lang mà giật mình, “Sao mang theo nhiều vậy?”. Tiểu Tình lên tiếng, “Bao nhiêu đây thì tính cái gì? Hồi môn của tiểu thư lúc đến Phương gia còn nhiều hơn, một phần đã phân chia cho bọn người xấu, biết vậy lúc trước sẽ không hào phóng như vậy”. Hải Đường tò mò mở một thùng ra xem, bên trong quần áo chiếm ba bốn phần, còn lại đều là tơ lụa, ở một góc thùng còn có không ít trân châu ngọc thạch. Hải Đường phủi tay, của cải không tồi a!

Vài hạ nhân từ bên ngoài đến, bảo là giúp nàng chuyển hành lý đến phủ trạch mới. Tiểu Tình vội vàng khóa nắp thùng lại, Trầm nhũ mẫu cùng vài người khác đã đến phủ mới để sắp xếp. Hải Đường nhìn nha đầu Tiểu Tình đang đứng chỉ huy một bên, có nha hoàn giỏi giang như nàng ta thật tốt, Hải Đường ngáp một cái rồi quay vào phòng.

Buổi chiều, Tiểu Tình mang theo hai túi vải nặng giúp Hải Đường đi ra đại môn, bên ngoài đã có sẵn một chiếc xe ngựa, sau khi ngồi vào chỗ của mình, Hải Đường vén rèm xe nhìn lại phủ cũ một lần nữa, “Nơi ta đã sống lại, tạm biệt!”

Xe ngựa chạy một lúc lâu rồi ngừng lại, hiện tại nàng đang đứng trước cổng một tòa nhà lớn, hai bên cánh cửa đồ sộ có viết hai chữ “Phương phủ”. Hai bên cổng là một đôi sư tử đá, đúng là nhà cao cửa rộng nha, hắc hắc! Người gác cổng đưa nàng đến nơi ở của mình. Hải Đường vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Trong phủ chia thành nhiều biệt viện riêng lẻ, đình đài lầu các san sát nhau, đại đa số biệt viện đều bố trí cạnh hồ nước, cảnh sắc không tệ, so với Bắc Kinh lộng lẫy chỉ có hơn chứ không kém. Đi một lúc lâu, Tiểu Tình có chút mất hứng, nàng trước sau vẫn nắm chặc tay Hải Đường, “Tiểu thư, những biệt viện xinh đẹp kia không phải là nơi chúng ta ở sao? Như thế nào mà càng đi càng hẻo lánh?”. Hải Đường nhìn bốn phía, quả thật nơi này có hơi vắng vẻ. Nàng vỗ vỗ tay Tiểu Tình nói, “Không có việc gì. Giữ yên lặng một chút đi!”

Đi một mạch đến sau núi, ở đây có một một tòa biệt viện nằm trơ trọi, bên cạnh là một con đường mòn nhỏ chạy thẳng vào rừng, nơi này phỏng chừng là biệt viện hẻo lánh nhất Phương phủ. Người gác cổng dừng bước, nói là đã đến biệt viện của Đại thiếu phu nhân, hắn không nhanh không chậm quay đầu bỏ đi, lưu lại Tiểu Tình đang tức giận dậm chân.

Hải Đường hưng phấn lôi kéo Tiểu Tình bước qua cánh cửa được kết bằng dây leo, bên trong là một mảnh sân nhỏ hình vuông, hướng bắc là gian nhà chính, có tất cả ba dãy, mỗi dãy lại nối với nhau bằng hành lang. Dọc hai bên hành lang là hàng cột chạm khắc hoa văn. Hướng đông là một hàng cây, hình như là Hải Đường. Hướng nam có thêm một vài phòng nhỏ thông với gian nhà giữa. Trong viện còn có hai nhà kho.

Tiến vào gian nhà giữa, Trầm nhũ mẫu đang thu dọn đống hành lý của Hải Đường, Tiểu Tình cũng buông hai túi vải trên tay mà xông vào chiến đấu. Giữa nhà có một bộ bàn ghế gỗ, hai bên còn có tấm bình phong, phía sau còn có một cánh cửa nhỏ thông ra tiểu viện, đây ắt hẳn là phòng khách rồi! Trái phải hai bên còn có một gian phòng nhỏ, chắc là phòng dành cho nha hoàn. Nàng mở cửa một gian phòng khác, chiếc ghế quý phi đập vào mắt nàng, bên cạnh ghế còn có chiếc bàn trà nhỏ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy hàng cây Hải Đường bên ngoài. Một ngày nào đó những cành Hải Đường kia sẽ trổ hoa, đến lúc đó phong cảnh sẽ đẹp vô cùng a! Hải Đường ngồi trên ghế quý phi tưởng tượng cảnh sắc xinh đẹp nơi này khi mùa xuân đến.

Trăng đã lên. Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi lên tấm rèm lấp lánh. Chiếc gường chạm khắc hai đóa hoa mai chiếm hơn phân nửa không gian trong phòng ngủ. Bên cạnh gường còn có một chiếc tủ lớn treo đầy y phục và một chiếc bàn trang điểm. Hải Đường vô cùng hài lòng. Nhà giàu có khác a! Một Thiếu phu nhân thất sủng cũng có thể ở nơi tốt thế này, đúng là không tồi!

Góc bên trái thư phòng có kê một chiếc tràng kỷ bên dưới cửa sổ, trong phòng còn có một kệ sách chứa đầy cầm phổ, thứ này nàng căn bản không đụng tới. Ngoài ra còn có một thư án, giá bút, nghiên mực…tất cả đều được sắp xếp gọn gàng. Cửa sổ phía đông mở thẳng ra hậu viện, từ đây có thể nhìn thấy vài thân cây Hải Đường, lại còn có một cái ao nho nhỏ phỏng chừng dùng để phòng hỏa hoạn. Trong thư phòng còn một cánh cửa nhỏ mở ra tẩm phòng, Trầm nhũ mẫu mang theo một thùng hành lý tiến vào.

Hải Đường nằm trên trường kỷ cười trộm, không biết để có được khu vượn phía sau biệt viện này phải tốn bao nhiêu tiền a! Khó trách nhiều người lại muốn xuyên qua, áp lực cuộc sống quả thật giảm đi rất nhiều nha! Hải Đường miên man suy nghĩ một hồi liền chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mộng, nàng vẫn đang sống cùng cha mẹ, cả nhà nhìn ngắm hoa Hải Đường nở rộ trong sân, cuộc sống vui vẻ cứ thế trôi qua.

Ăn xong cơm tối, Hải Đường lôi kéo Tiểu Tình cùng Trầm nhũ mẫu đến phòng khách, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi thăm.

“Tiểu Tình, ngươi cũng biết là ta không còn nhớ rõ vài chuyện, bây giờ ngươi nói lại cho ta nghe. Phụ thân của ta là ai?”

“Lão gia là đương kim Lại bộ thượng thư Lâm Duy Vũ, là vị quan được Hoàng Thượng coi trọng, chỉ là…”, Tiểu Tình dừng lại nhìn Trầm nhũ mẫu, Trầm nhũ mẫu gật đầu, “Tiểu thư, lão gia và Phương lão gia đều là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, chỉ là không hiểu sao quan hệ của hai nhà không tốt. Phu nhân trước khi qua đời đã mạnh mẽ yêu cầu lão gia gả người cho Phương gia. Việc này quả thật làm khổ tiểu thư, ngày thành thân của người cô gia cũng không đến động phòng, suốt một năm qua cũng không hề gặp mặt tiểu thư. Lần đó…lúc tiểu thư tỉnh dậy…chính là lần gặp mặt đầu tiên”, thanh âm của Tiểu Tình càng lúc càng nhỏ.

Hải Đường cũng không nói gì, bỗng dưng nhớ đến lời nói của Tần di nương khi đó, “Tiểu Tình, còn vụ Tô Lam Nhân kia là sao?”

Tiểu Tình có chút nhăn nhó, “Ngày đó tiểu thư vô tình nghe bọn hạ nhân lắm mồm nói là thiếu gia sẽ cưới thêm một tiểu thiếp, lúc ấy không ai chú ý đến người, đại khái là sau giờ Dậu người quay về phòng, sắc mặt trắng bệch, một lời cũng không nói. Sau khi ăn tối người nói phải vào phòng nghỉ ngơi, lúc Tiểu Tình đi vào thì người đã…hôn mê”.

Hải Đường phất tay, “Việc này cho qua, Phương gia có những người nào?”, Tiểu Tình bắt đầu xòe tay ra đếm, “Có Phương lão thái là mẫu thân của Phương lão gia, Đại lão gia cùng Đại phu nhân chỉ có một đứa con là cô gia Sở Đình. Còn có một vị ngũ tiểu thư Văn Đình, Tần di nương chính là mẫu thân của Tam thiếu gia; Chi thứ hai có Nhị lão gia, người này không công danh, cả ngày chỉ để ý đến sản nghiệp của Phương gia, họ ngoại của Nhị phu nhân là Trầm gia, nhị thiếu gia là con trai của nàng. Ngoài ra còn có một vị Đỗ di nương sinh ra Lục tiểu thư Văn Tĩnh. Người trong Phương gia cũng không nhiều lắm, tiểu thư khuê các cũng không mấy xuất môn. Tuy nhiên, dù trong phủ có chuyện gì bọn họ cũng sẽ không làm phiền đến tiểu thư”, Tiểu Tình càng nói càng tức giận, “Đúng rồi, Tam lão gia sớm qua đời lưu lại một đôi phụ mẫu, ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ nghe bọn hạ nhân đề cập đến một lần”.

Đại khái là vậy, Hải Đường càng nghe càng đau đầu, “Được rồi, đi ngủ đi ngủ thôi”.

Mấy ngày này Hải Đường luôn thức dậy khi mặt trời đã lên cao. Nàng đứng lên, xoay trở thân mình vài lần mới chịu mở mắt, “Không được, đói bụng quá!”. Nàng rời gường, mặc quần áo. Tiểu Tình bê nước ấm đến cho nàng rửa mặt. Nàng nhìn gương mặt của chính mình trong gương cảm thấy có chút xa lạ. Một gương mặt trắng trẻo mịn màng, đôi chân mày thanh thoát, mắt to linh động, mũi cao cao, môi hồng tự nhiên…trong lòng nàng sinh ra một chút ảm đạm, cảm thấy thân thể khẽ run lên, “Tiểu Tình a, trong phòng lạnh quá, ngươi đặt thêm mấy hỏa lò đi”.

“Được, đợi lát nữa ta sẽ mang thêm hỏa lò vào. Buổi tối trong phủ không được đốt hỏa lò, người ta nói rằng làm thế sẽ trúng độc than”.

“Không sao, lúc ngủ chỉ cần mở một cánh cửa sổ ra là được. Ngày mai ngươi cùng Trầm nhũ mẫu cũng mang vào phòng mình một cái hỏa lò đi”. Tiểu Tình đứng phía sau giúp nàng chải tóc im lặng một lúc lâu, Hải Đường quay đầu lại nhìn nàng hỏi, “Làm sao vậy?”

“Tiểu thư, người tâm tính thiện lương, vì sao Phương gia lại không đối xử tốt với người chứ?”

“Ai biết? Mặc kệ nó”.

Lúc ăn cháo Hải Đường chợt nhớ đến một chuyện, “Ta không cần thỉnh an Lão thái thái cùng phu nhân sao?”. Tiểu Tình đứng bên cạnh trả lời, “Lúc tiểu thư mới bước chân vào Phương gia mỗi ngày đều đến thỉnh an, chỉ là một ngày nọ Phương phu nhân nói tiểu thư về sau không cần đến thỉnh an nữa, cũng không biết vì sao?”. Hải Đường mỉm cười, còn không phải vì cái tên phu quân Phương Sở Đình chết bằm đó sao? Nếu như hắn không muốn thành thân với “ta” thì tại sao lại đồng ý kết hôn? Thật nhức đầu a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.