Hải Đường Nhàn Thê

Chương 3: Q.2 - Chương 3




Cánh cửa mở ra, Tiểu Tình đang xoay người chuẩn bị để mẫu tử Hải Đường đi trước thì một thân ảnh nhỏ trông như ngọn lửa đỏ chạy vọt vào, vừa chạy vừa la hét, “Mau đóng cửa! Mau đóng cửa!”

Tiểu Tình luống cuống tay chân đem cánh cửa đóng lại. Hải Đường nửa ngày vẫn chưa hết ngạc nhiên, nàng nhìn chằm chằm ngọn lửa đỏ vừa chạy vào nhà mình, nguyên lai là một tiểu cô nương có khuôn mặt tròn tròn, hai má lúm đồng tiền thật sâu, đối mắt to trong suốt như thủy tinh không ngừng chớp chớp. Tiểu cô nương ghé mắt vào khe hở trên cánh cửa nhìn ra ngoài trong chốc lát, sau đó xoay người làm bộ dáng thở phào một hơi, vừa thở vừa lẩm bẩm, “Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!”

Hải Đường nhìn Tiểu Tình cười cười, nàng ngồi xổm xuống rồi hỏi, “Tiểu nha đầu, tại sao ngươi lại chạy vào nhà của chúng ta?”

Tiểu nha đầu trợn mắt nhìn nàng, thanh âm có chút giận dỗi, “Ta không phải tiểu nha đầu”

“A, ngươi không phải tiểu nha đầu, vậy ngươi tên gì?”

“Ta là Ngô Thiên Nhược, người cũng có thể gọi ta là Nữu Nữu”, tiểu nha đầu lúc lắc bím tóc của chính mình.

“Nữu Nữu, ngươi tại sao lại chạy vào nhà của chúng ta?”, Hải Đường không nhịn được mà vươn tay nhéo nhẹ vào gương mặt mập mạp của tiểu nha đầu.

“Không được nhéo mặt ta!”, tính khí không tồi, “Là ta bỏ nhà đi!”, Nữu Nữu nhỏ giọng đáp trả.

“Ngươi cũng bỏ nhà trốn đi? Vì sao?”

“Cũng? Còn có ai bỏ nhà trốn đi? Cô cô xinh đẹp, là cô cô sao?”, đôi mắt to chớp chớp nhìn Hải Đường.

“Ha ha, không phải, nói cho cô cô biết, tại sao ngươi lại bỏ nhà trốn đi?”, tiểu hài tử tại sao lại thông minh như vậy chứ?

“Là phụ thân muốn kết hôn với hồ ly tinh nên ta tức giận”, đôi mi nho nhỏ cau lại.

“Hồ ly tinh?”

“Bọn hạ nhân nói hồ ly tinh kia muốn bước qua cửa nhà ta, còn nói phụ thân sau khi cưới nàng sẽ quên mất ta, lại còn buộc ta gọi nàng là nương, lại sinh thêm đệ đệ, có tiểu đệ đệ rồi lại càng quên mất ta”, Nữu Nữu chu chiếc mỏ nhỏ nhắn, nước mắt dường như sắp sửa rơi xuống.

Nguyên lai là vậy, “Nương của ngươi đâu? Ngươi không sợ nương lo lắng sao?”

“Nữu Nữu không có nương, không có nương. Oa!”, tiểu nha đầu vừa nói xong đã oa oa khóc lớn.

Hải Đường trong lúc nhất thời không biết làm gì thì Đô Đô đứng xem bên cạnh đã bước tới, hắn dùng tay gạt nước mắt của tiểu nha đầu rồi dỗ dành, “Không khóc, không khóc!”

Tiểu nha đầu vừa khóc vừa gạt cánh tay hắn sang một bên rồi tức giận, “Nam nữ thụ thụ bất thân”

“Ắc!”, Hải Đường rốt cuộc nhịn không được liền phá ra cười, vừa cười vừa ôm Đô Đô đang ủy khuất, “Đô Đô a, Nữu Nữu đang không vui, không phải giận dữ với ngươi đâu!”

“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Tiểu Tình lo lắng nhìn Nữu Nữu, trong nhà đột nhiên có thêm một tiểu cô nương, thật đau đầu a!

“Làm sau bây giờ? Thôi kệ!”, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Tình, Hải Đường cười nói, “Mặc kệ nàng, khóc mệt tự nhiên sẽ không khóc nữa”

Nghe được Hải Đường nói câu này, thanh âm oa oa của tiểu nha đầu nhỏ đi nhiều, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở.

“Nữu Nữu, ngươi định đi đâu?”, Hải Đường cười nói.

“Cô cô xinh đẹp, người có thể lưu ta lại không?”, tiểu nha đầu ỏn ẻn tiến đến trước mặt nàng.

“Lưu lại? Ta không biết ngươi nha, tại sao phải lưu lại ngươi?”

“Bởi vì chúng ta là hàng xóm a!”, Nữu Nữu chỉ tay vào bức tường bên cạnh, “Nhà của ta cách vách”

Nguyên lai là nha đầu nhà bên cạnh, “Ngươi nói xem, ta phải lưu ngươi đến bao giờ?”

Tiểu nha đầu chu miệng nói, “Đến khi phụ thân tới đón ta”

“Nếu phụ thân ngươi không đến?”, Hải Đường nhịn không được trêu chọc nàng.

“Phụ thân của ta nhất định sẽ đến”, tiểu nha đầu nói vô cùng kiên định.

Đô Đô đứng một bên nghe được cũng mở miệng nói, “Phụ thân của ta cũng nhất định sẽ đến”. Thần sắc Hải Đường có chút ảm đạm.

Nữu Nữu nhìn trái ngó phải một hồi mới chú ý đến Trầm thúc đang quỳ trên mặt đất, “Cô cô xinh đẹp, tại sao bá bá kia lại phải quỳ?”

Hải Đường quay đầu nhìn Trầm thúc một cái, Trầm thúc này vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, nàng vô lực thở dài, “Trầm thúc, đứng lên đi, hôm nay ta sẽ không đi ra ngoài”

Trầm thúc đứng lên, cúi đầu thi lễ rồi lui vào cửa phòng.

Hải Đường tay trái nắm Đô Đô, tay phải nắm Nữu Nữu dẫn vào hậu viện. Nữu Nữu vừa nhìn thấy chiếc đu dây liền phấn khích kêu to một tiếng rồi chạy đến.

“Tiểu Cam, ngươi chơi với Nữu Nữu một chút, chú ý đừng quá dùng sức, chỉ cần đẩy nhẹ là được”, Hải Đường nhìn sang Đô Đô, “Đô Đô, ngươi để Nữu Nữu chơi trước, đợi lát nữa đến phiên ngươi, có được không?”, con trai nàng ngoan ngoãn gật đầu.

“Tiểu Tình, ngươi nói Trầm thúc sang nhà bên cạnh báo tin, bảo người lớn bên nhà bọn họ qua đón đứa nhỏ”

Hải Đường nhìn sắc trời, đã hơn một canh giờ rồi, tại sao người lớn bên nhà đó vẫn còn chưa qua đón đứa nhỏ? Chẳng lẽ thật sự giống như Nữu Nữu nói, phụ thân đã quên mất nàng? Hải Đường mỉm cười, thiên hạ làm gì có bậc cha mẹ lại quên mất con mình?

Hai tiểu tử kia ở chung một chỗ cũng không tồi, bọn chúng thay phiên nhau đu dây, cũng không phát sinh tranh cấp. Chơi đùa một hồi liền cảm thấy mệt nên chạy vào nhà kiếm thức ăn vặt. Nữu Nữu vừa ăn vừa nói, “Đô Đô, thức ăn nhà các ngươi ngon thật. Ta có thể mang một ít về cho phụ thân nếm thử không?”. Đô Đô vẫn là một đứa nhỏ hào phóng, hắn đem toàn bộ chén đĩa đẩy đến trước mặt Nữu Nữu.

“Tiểu thư, Ngô gia cho người đến đón Nữu Nữu, người có muốn gặp mặt bọn họ một lần không”, Tiểu Tình nhẹ nhàng tiến đến rồi hạ giọng nói nhỏ vào tai Hải Đường.

“Ta ra ngoài trước, ngươi ở đây giúp Nữu Nữu đóng gói thức ăn, sau đó mang nàng đi ra”. Xuyên qua hành lang, Hải Đường bước vào chính sảnh liền thấy một vị bạch sam nam tử đang đứng xoay lưng về phía nàng để nhìn ngắm bức tranh treo trên tường.

“Khụ, tiểu thư”, Trầm thúc sắc mặt hờn giận bê trà tiến đến gần.

Nam tử kia nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, hắn đang chuẩn bị hành lễ thì đột nhiên ngây ngẩn.

“Là ngươi?”, Hải Đường nở nụ cười, “Ngô đại hiệp”

“Nguyên lai là Phương phu nhân, thật sự không ngờ, Phương phu nhân tại sao lại ở nơi này?”, Ngô Thiên Phàm chắp tay, thanh âm có chút nghi ngờ.

“Đúng vậy, thật không ngờ Ngô đại hiệp lại là hàng xóm của ta. Ngày đó tiểu nữ được Ngô đại hiệp cứu giúp, vẫn chưa có cơ hội đến cửa nói lời cảm tạ, không nghĩ hôm nay lại gặp nhau ở nơi này. Ngô đại hiệp, mời ngồi”, Hải Đường ngồi xuống ghế, Trầm thúc không có ý định lui ra mà chỉ khoanh tay đứng một bên.

“Ta nhớ rõ tòa nhà này không thuộc Phương gia?”, Ngô Thiên Phàm bê trách trà uống một ngụm.

“Đúng vậy, ta cũng chỉ mới chuyển đến”

“Phương công tử đâu? Nếu ta không nhìn lầm thì ngoài cửa treo bảng danh “Trầm Trạch”?”, thắc mắc của Ngô Thiên Phàm không ít a!

Hải Đường có chút không được tự nhiên, nàng nhíu mày chuyển đề tài, “Ngô đại hiệp đến đón Nữu Nữu sao?”

Ngô Thiên Phàm đứng dậy thi lễ, “Nữu Nữu đến quấy rầy người, ta thật sự xấu hổ”

“Ngô đại hiệp, tại sao bây giờ mới đến?”, Hải Đường nhàn nhã thổi trà.

“Ta ở ngoài thành thương thảo chuyện mua bán, nhận được tin người nhà truyền đến liền chạy đến đây, chỉ là mất chút thời gian”, Ngô Thiên Phàm thành khẩn đáp.

“Nữu Nữu nói nàng phải bỏ nhà trốn đi”, Hải Đường quyết định nói rõ ràng, “Vì phụ thân nàng muốn kết hôn với nữ nhân khác”

Ngô Thiên Phàm lắc đầu bất đắc dĩ, “Là Nữu Nữu hiểu lầm, ta chỉ gặp qua nữ nhân kia hai lần, cũng không có ý muốn rước nàng vào cửa”

“Hóa ra là vậy, xem ra Ngô đại hiệp nên giáo huấn lại hạ nhân của ngài”, Hải Đường có chút vui mừng, nguyên lai không phát sinh tội danh ngược đãi.

“Cha!”, Tiểu Tình dẫn Nữu Nữu tiến đến, tiểu nha đầu vừa trông thấy phụ thân liền mếu máo, “Nữu Nữu nghĩ cha không cần Nữu Nữu, người sao bây giờ mới đến?”

Ngô Thiên Phàm ôm nữ nhi, vừa sủng ái sờ sờ tóc của nàng vừa nói, “Tại sao phụ thân lại không cần Nữu Nữu? Phụ thân đang ở ngoài thành, vừa nghe tin liền vội vã trở về gặp Nữu Nữu nha!”

“Cha, chúng ta về nhà!”, Nữu Nữu chỉ ra ngoài cửa.

“Đợi đã, Nữu Nữu, bình thường phụ thân dạy ngươi thế nào? Quấy rầy người ta còn không nói lời cảm ơn? Ngươi quên rồi sao?”

Nữu Nữu thè lưỡi, từ trên người phụ thân nhảy xuống rồi tiến đến trước mặt Hải Đường thi lễ, “Cô cô xinh đẹp, đa tạ người lưu lại ta, về sau ta có thể đến nhà người chơi không?”

Hải Đường vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, “Có thể, nhưng phải được phụ thân ngươi đồng ý”

Đôi mắt to chớp chớp, “Cái kia…Đô Đô có thể đến nhà của ta chơi không?”

Trẻ con đúng là đáng yêu, “Chỉ cần phụ thân của ngươi đồng ý, Đô Đô cũng nguyện ý là có thể đến nhà ngươi chơi”

Bàn tay múp míp vung vẩy, “A ha, phụ thân nhất định sẽ đồng ý. Cô cô xinh đẹp, ta về trước, cáo từ”. Tiểu nha đầu hưng phấn lôi kéo tay phụ thân chạy ra ngoài.

“Phương phu nhân, việc hôm nay Ngô mỗ xin đa tạ. Quấy rầy rồi!”, Ngô đại hiệp thật lòng xin lỗi rồi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.