Hải Đường Nhàn Thê

Chương 4: Q.2 - Chương 4




Hải Đường thật phiền, đúng hơn là đã phiền mấy ngày nay. Nàng thích tiểu hài tử, đúng vậy, chỉ là thời điểm hiện tại trong nhà có đến bốn tiểu hài tử nên ai cũng sẽ cảm thấy phiền toái như Hải Đường. Ba tuổi, bốn tuổi, tám tuổi, lại còn thêm một đứa đã được mười tám tuổi. Tiểu Cam đã mười tám tuổi nhưng xem ra không có điểm nào có thể gọi là đại cô nương. Nàng mang theo đám tiểu hài tử chạy nháo nhào trong sân chơi trò trốn tìm, đấu gối ôm, đu dây, nhảy dây…một đám nhóc hô to gọi nhỏ náo loạn suốt buổi chiều. Hải Đường đặt sách xuống bàn rồi thở dài một hơi. Tiểu Tình đã tìm nàng tố khổ vài lần nhưng hiện tại hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng một bên chiếu cố hai đứa nhỏ, sợ chúng té ngã, sợ Tiểu Cam đùa quá đà, khi thì chạy đến chỗ này, khi thì vọt đến chỗ kia, Tiểu Tình chống tay lên hông thở hồng hộc.

Nữu Nữu trên cơ bản đã xem nơi này là nhà trẻ, buổi sáng sau khi ăn điểm tâm xong sẽ chạy qua gõ cửa, đôi khi Đô Đô còn chưa rời giường thì tiểu nha đầu này đã đến rồi. Nha đầu này nói chuyện ngọt tựa như bôi mật trên môi, tính tình nghịch ngợm như hầu tử. Vừa mới đáp ứng ngoan ngoãn đứng đây, quay lưng đi đã thấy nha đầu này chạy đến cuối hành lang. Đô Đô luôn tò tò bám theo Nữu Nữu khắp nơi, nàng leo cây thì hắn sẽ ôm gốc cây, nàng chạy vào bếp ăn vụng thì hắn sẽ đứng ngoài canh chừng. Nhân vật ngoan ngoãn nhất chính là tiểu nha đầu Tri Lan, nàng luôn đi theo phía sau chiếu cố Đô Đô. Cảnh tượng thường thấy trong nhà chính là: Nữu Nữu chạy phía trước, Tri Lan nắm tay Đô Đô chạy phía sau, Tiểu Cam chạy cuối cùng, cả đám chạy như phi ngựa a!

Cứ như vậy, Đô Đô thật sự đã trở thành tiểu gia hỏa bất trị, Hải Đường lếch thếch đi vào sân, “Nữu Nữu, Đô Đô, Tri Lan, đến đây”. Nàng ôm con trai, nắm tay Nữu Nữu, “Hôm nay nương sẽ dạy mấy đứa trò chơi mới, được không?”

“Được”, trăm miệng một lời.

“Đi, chúng ta đến thư phòng”, Hải Đường dùng một tờ giấy gấp thành hình khối lập phương, “Đến đây, ta dạy các ngươi gấp giấy”. Hải Đường theo trí nhớ gấp một con ếch rồi dùng ngón tay khều khều làm con ếch nhảy búng lên, “Thế nào? Muốn học không?”

Vài đôi chân mày cau lại, đám tiểu hài tử vây quanh bàn trà ngoan ngoan ngồi gấp giấy, cuối cùng cũng được thanh tĩnh trong chốc lát, Hải Đường thở dài nhẹ nhõm.

“Cô cô xinh đẹp, người xem ta gấp có giống không?”, bàn tay múp míp phe phẩy một con ếch trước mắt nàng.

“Nữu Nữu, về sau không cần gọi ta là cô cô xinh đẹp, cứ gọi ta Hải Đường cô cô là được”, lúc đầu Hải Đường có chút đắc ý với cách xưng hô này, chỉ là về sau phát hiện tiểu nha đầu gặp ai cũng đệm thêm hai chữ “xinh đẹp”, tỷ tỷ xinh đẹp, bà bà xinh đẹp, bá bá xinh đẹp, Tình cô cô xinh đẹp, hai chữ “xinh đẹp” dần dần…mất giá.

“Tại sao a?”, lại là một tiểu hài tử tò mò.

“Bởi vì ta thích nghe ngươi gọi Hải Đường cô cô a”, Hải Đường tiếp nhận con ếch của Nữu Nữu rồi sửa sang vài chỗ, cuối cùng con ếch cũng đã có thể nhảy lên.

Nàng nghiêng đầu nhìn con trai đang vật lộn với mảnh giấy, Tri Lan ở một bên cũng đồng dạng như vậy, “Đô Đô, có muốn nương giúp ngươi không?”

“Không cần!”, Đô Đô dùng thêm lực, mảnh giấy suýt chút nữa đã bị hắn làm rách.

“Hải Đường cô cô, Đô Đô thật ngốc a!”, Nữu Nữu đắc ý cầm con ếch của mình phe phẩy trước mặt Đô Đô.

“Đô Đô không ngốc, chỉ là hắn còn nhỏ mà thôi”

Con trai vừa nghe được Nữu Nữu nói mình ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trở nên lạnh lùng, thật giống phụ thân của hắn a! Đô Đô nheo mắt nhìn Nữu Nữu béo tròn, hắn duỗi tay đoạt lấy con ếch trên tay nàng rồi dùng sức xé làm đôi, sau đó đặt trở lại trước mặt nàng, chiếc mũi nhỏ chun lại “hừ” một tiếng.

Nữu Nữu sững sờ nhìn con ếch bị xé thành hai nửa trước mặt mình, nước mắt tí tách rơi xuống. Nàng hít mũi, lau nước mắt, nhặt con ếch lên rồi nhảy xuống ghế bỏ chạy.

“Tiểu Cam, đi theo Nữu Nữu”, sự tình xảy ra quá nhanh, Hải Đường còn chưa kịp phản ứng, nàng chỉ có thể phân phó Tiểu Cam đang đứng ngoài cửa chạy theo Nữu Nữu. Quay đầu nhìn lại con trai, Hải Đường phát hỏa, “Tri Lan, ngươi ra ngoài trước!”

Đô Đô cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt góc áo.

“Đô Đô, nói cho nương nghe ngươi vừa làm gì?”, Hải Đường quyết định lần này phải nghiêm khắc dạy dỗ hắn.

Đô Đô không nói lời nào mà chỉ lắc đầu.

“Nói chuyện! Nói cho ta biết!”, Hải Đường quát lớn.

Đô Đô sợ hãi ngồi rụt lại, “Ta xé hỏng ếch của Nữu Nữu”

“Tại sao làm vậy?”

“Nàng nói ta ngốc”, nước mắt đã xuất hiện.

“Nàng nói ngươi ngốc nên ngươi phá hư đồ vật của nàng sao? Nếu ngươi chọc giận nương, nương liền đem đồ chơi của ngươi vứt bỏ, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”

Đô Đô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, “Nương!”

“Mở miệng nói! Ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”

Lại cúi đầu, nước mắt rốt cuộc cũng đã rơi xuống, “Không thích, rất không thích”

“Ngươi cũng biết là không thích, rất khó chịu, đúng không? Vậy Nữu Nữu thì sao? Ngươi phá hư ếch của nàng, nàng sẽ vui vẻ sao?”

Đô Đô lắc đầu.

“Nàng sẽ không vui, vậy Đô Đô phải làm thế nào?”

“Nhận sai. Nương, về sau ta sẽ không làm như vậy nữa”

Hải Đường mỉm cười sờ sờ đầu con trai, “Đúng rồi, làm sai phải nhận sai, đây mới là đứa trẻ ngoan. Ngày mai lúc Nữu Nữu đến chơi, ngươi sẽ nhận sai với nàng, đúng không?”

Đô Đô tựa vào người nàng rồi gật gật đầu, sau lại ngẩng đầu ủy khuất nhìn nàng, “Nương, Nữu Nữu nói Đô Đô ngốc”

“Đô Đô không ngốc, nương sẽ nói cho ngươi nghe một bí mật, lúc nương bằng tuổi ngươi cũng không biết gấp ếch, hơn nữa Nữu Nữu cũng không. Không tin? Ngươi có thể đi hỏi nàng”

Trong lòng Đô Đô cuối cùng cũng tìm lại cân bằng, “Nương, người dạy ta”

Ngày hôm sau Nữu Nữu không tới nhà chơi, Đô Đô chạy ra cổng vài lần nhưng lần nào cũng cúi đầu quay trở về, trong mắt tràn đầy thất vọng. Ba ngày sau Nữu Nữu vẫn không đến, Đô Đô đứng ngồi không yên, hắn vòng vo trước mặt Hải Đường, bàn tay vân vê con ếch tự mình gấp được.

“Đô Đô, làm sao vậy?”, Hải Đường bị hắn “vo ve” nên đành buông quyển sách trên tay.

“Nương, có phải Nữu Nữu sẽ không đến đây nữa? Chúng ta đến nhà nàng có được không?”, con trai chồm lên đùi nàng.

Tiểu hài tử này đang khó chịu a, “Được rồi, chúng ta đến nhà nàng”. Hải Đường cầm bàn tay nhỏ bé của Đô Đô đi đến trước cổng, Trầm thúc lại xuất hiện, “Trầm thúc, ta mang Đô Đô qua nhà Nữu Nữu, người có muốn đi cùng hay không?”. Trầm thúc thật sự không có ý ngăn trở nàng mà tự giác mở cửa dẫn đường.

Nhà của Ngô Thiên Phàm nằm sát vách, người gác cổng sau khi hỏi mục đích viếng thăm thì sắc mặt có chút khó xử, “Phương phu nhân, tiểu thư nhà ta đang bị cấm túc, người xem…có thể đến vào ngày khác hay không?”

“Cấm túc? Tại sao?”

“Ngày hôm trước sau khi tiểu thư từ quý phủ trở về đã bị lão gia hạ lệnh cấm túc, nói là tiểu thư phạm lỗi”, trên mặt người gác cổng có chút tức giận.

“Lão gia nhà ngươi hiện đang ở đâu?”

“Lão gia đang ở nhà”

“Phiền ngươi vào thông báo một chút, nói là ta có việc muốn thưa chuyện”, Hải Đường vừa nói xong thì Trầm thúc liền lộ vẻ không vui, “Tiểu thư, như vậy sợ…không tốt”

“Ta đều có chừng mực”, Hải Đường không có tâm tư giảng đạo lý lúc này.

Một lát sau có người ra đón bọn họ đi vào sảnh đường. Nàng vừa ngồi xuống liền có người tiến đến dâng trà. Ngô Thiên Phàm từ trong nội viện đi vào, “Phương phu nhân”

“Ngô đại hiệp, ta mạo muội đến đây, đã quấy rầy rồi!”

“Lần này Phương phu nhân đến đây là vì chuyện của tiểu nữ sao?”, Ngô đại hiệp trực tiếp hỏi thẳng.

“Nữu Nữu hai ngày nay không qua bên đó chơi, ta vừa nghe người gác cổng nói nàng bị cấm túc, không biết nàng đã gây nên chuyện gì?”, nói chuyện với cổ nhân thật mệt a!

“Chuyện giữa tiểu nữ cùng lệnh công tử ta đã nghe nàng nói qua, phạt nàng cấm túc là vì nàng nói năng lỗ mãng, không biết tôn trọng người khác”

Hải Đường có chút giật mình, một lỗi nhỏ như vậy cũng bị phạt?

“Ngô đại hiệp nói đùa, tiểu hài tử chỉ nói hai câu như thế lẽ nào lại gọi là nói năng lỗ mãng? Cũng không thể bảo nàng không biết tôn trọng người khác”

“Phương phu nhân, Ngô mỗ quanh năm buôn bán bên ngoài cũng không có thời gian giáo huấn tiểu nữ. Ta biết người cũng không hy vọng Nữu Nữu sau khi lớn lên lại trở thành một nữ tử không có giáo dưỡng!”, Ngô Thiên Phàm có chút mất hứng.

“Đô Đô đến đây là để nói lời xin lỗi với Nữu Nữu, hy vọng Ngô đại hiệp cho hắn một cơ hội để hắn có thể gặp mặt Nữu Nữu”, Hải Đường quyết định không tranh cãi cùng hắn để khỏi sinh bất hoà, đấu khẩu với cổ nhân phỏng chừng nàng không có khả năng thắng a!

“Lệnh công tử đã làm gì sai?”

“Ngô đại hiệp, nếu bị ai mắng mình liền phát hủy đồ vật của người đó, ngài cảm thấy như vậy không phải là sai sao? Vậy nên thỉnh Ngô đại hiệp cho hắn một cơ hội”, thật là…không còn lời nào để nói.

Ngô Thiên Phàm không nói nữa mà phất tay ra hiệu cho hạ nhân gọi Nữu Nữu đi ra. Một lúc sau, Nữu Nữu từ bên trong bước ra, vừa đi vừa cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ hai chữ “ủy khuất”. Sau khi nàng thi lễ theo quy củ, Đô Đô liền cầm con ếch đi đến trước mặt nàng, “Nữu Nữu, thật xin lỗi, cái này cho ngươi”

Nữu Nữu nửa ngày không nói gì, Đô Đô có chút xấu hổ, “Nữu Nữu, phụ thân dạy ngươi thế nào?”, thanh âm của Ngô Thiên Phàm không dễ nghe lắm.

“Đô Đô, thật xin lỗi, ta không nên nói ngươi ngốc. Cái này ta không cần”, Nữu Nữu nhỏ giọng nói.

“Nữu Nữu, Đô Đô đã ngồi gấp suốt cả buổi tối mới gấp được con ếch này để tặng riêng cho ngươi, ngươi không chịu nhận chính là không muốn tha thứ cho Đô Đô sao?”, Hải Đường đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ rồi mở miệng nói.

Nữu Nữu vội vã lắc đầu giải thích, “Không phải ta không tha thứ cho hắn, mà là ta sai trước”

“Được rồi, hai đứa đều biết mình đã sai là được rồi, hai đứa vẫn là bạn tốt, có đúng không?”, Hải Đường kéo tay của hai đứa nhỏ, “Đi, đến nhà Hải Đường cô cô chơi, Hải Đường cô cô sẽ làm bánh ngon cho ngươi ăn”, nàng quay đầu liếc Ngô Thiên Phàm một cái để hỏi ý.

“Nữu Nữu, ngươi đi đi, nhớ rõ làm khách ở nhà người khác phải tuân thủ quy củ”. Hải Đường không nói gì mà chỉ lắc đầu, Nữu Nữu tuân thủ quy củ bao giờ chứ? Xem ra Ngô Thiên Phàm này quả nhiên không có thời gian bồi tiếp nữ nhi.

Đợi khi Hải Đường bê bỏng ngô bước vào phòng thì hai tiểu hài tử đã làm lành và chơi đùa thật sự vui vẻ. Làm trẻ con thật tốt, cãi nhau một hồi liền hòa nhau.

“Hải Đường cô cô, người thật tốt! Biết Nữu Nữu bị phạt cấm túc liền đến cứu Nữu Nữu”, Nữu Nữu đặt chiếc mông béo ngồi lên đùi của nàng, “Hải Đường cô cô, người làm nương của ta có được không?”

“Không được! Người là nương của ta!”, Đô Đô lại leo lên đùi Hải Đường rồi gắt gao ôm chặt nàng.

“Tại sao nương của ngươi lại không thể là nương của ta?”, Nữu Nữu mất hứng, “Nữu Nữu không có nương, Nữu Nữu muốn Hải Đường cô cô làm nương của ta”, Nữu Nữu lớn tiếng la hét.

“Nữu Nữu a, Hải Đường cô cô không thể làm nương của ngươi, về sau phụ thân của ngươi nhất định sẽ giúp ngươi tìm một nương còn tốt hơn Hải Đường cô cô”

“Ta không cần hồ ly tinh!”

“Nữu Nữu yên tâm, phụ thân ngươi sẽ không cưới hồ ly tinh mà sẽ cưới một người rất thương Nữu Nữu a!”, tiểu hài tử đúng là khó dỗ dành.

“Hải Đường cô cô, người gả cho phụ thân ta đi! Nữu Nữu sẽ có nương”, Nữu Nữu suy nghĩ một lát đã tìm được “biện pháp”.

“Chỉ là Hải Đường cô cô đã gả cho phụ thân của Đô Đô, không thể gả cho phụ thân của ngươi”, một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy mà lại khiến Hải Đường toát mồ hôi.

“Đô Đô có phụ thân sao? Tại sao ta chưa nhìn thấy qua?”

Đô Đô tức giận đẩy Nữu Nữu một chút rồi rống lớn, “Ta có cha! Cha của ta sẽ trở về”, sau đó hắn nhảy xuống ghế rồi chạy lên lầu.

Nữu Nữu không hiểu rõ liền nhìn sang Hải Đường, “Hải Đường cô cô, ta lại làm sai sao?”

“Không phải. Chỉ là Đô Đô đang nhớ phụ thân của hắn, ngươi ra ngoài chơi với Tri Lan để ta đi xem hắn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.