Hai Lần Nở Rộ

Chương 3: Chương 3: chương 3




Sáng hôm nay, theo thường lệ tới thỉnh an phụ mẫu. Thì nghe phụ thân nói với đại ca:

Nhà hôm nay có khách. Con là Đại thiếu gia, phải cẩn thận đừng để người ta chê cười. Còn A Uyển, là nữ nhi nên không cần phải ra, cứ ở trong viện của mình.

Dạ, chúng con biết rồi

Ta về viện của mình, phía sau viện có một vườn đào, bao bọc quanh nó là hồ nước và những hòn núi giả. tiết trời nắng nóng, ta bước đi dạo quanh vườn, ngắm những chú chim bay lượn trên bầu trời, ngồi xuống ngắt một nhánh hoa, tự cài lên đầu mình, khi đang chuẩn bị đứng lên, ta lại nhìn thấy chàng, khuôn mặt mà ta hằng nhớ nhung. Tưởng hoa mắt, vội lắc lắc đầu, thì nghe giọng chàng:

Tiểu thư, Chúng ta đã từng gặp qua, không biết cô còn nhớ?

Ta mỉm cười nói với chàng: trước tửu lâu Nhất Quý, huynh làm rơi quạt trên đầu ta.

Khi ta nói xong, chàng bước đến gần ta và tay chàng rút nhành hoa ta đang cài.

Cho ta cái này nhé, Chàng nói.

Lúc đó ta cúi đầu, cụp mặt xuống. Không biết do thời tiết hay do chàng mà ta biết mặt đã ửng hồng . Đang lúng túng, muốn chạy trốn, nhưng chân không nhúc nhích, như có gì đó đang trói chân ta lại.

Tiểu thư!

Nha hoàn gọi, tiếng gọi ấy như thể gọi ta trở về thực tại, ta vội nói với chàng:

Huynh xem, chúng ta có duyên gặp hai lần, nếu như gặp nhau một lần nữa, Ta hy vọng sẽ trở thành bằng hữu với huynh, nói xong ta quay đi, thì nghe giọng chàng.

Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.