Đỗ Đức Trí cũng chẳng còn cái gì gọi là nhẹ nhàng ôn nhu như mọi khi, anh nhìn cô, cười nhẹ một tiếng, bàn tay to lớn của anh luồn xuống tách hai chân cô ra.
Tô Hiển Nhiên hai mắt to tròn, đôi môi không nhịn được mím lại nhìn chằm chằm Đỗ Đức Trí... không gì ngoài dự đoán của cô, Đỗ Đức Trí nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng và sủng nịch, sau đấy lại hôn xuống môi cô, đánh lạc hướng cô đang để ý mà đưa tay nhẹ nhàng xoa vùng ngoài của hang động.
Tô Hiển Nhiên bị hai anh chồng kích thích nơi nhạy cảm nhất của cô, cô khó chịu mà ôm ngày một chặt cổ của cô hơn.
Rất nhanh sau đó cô cảm nhận được Nhậm Thừa Vinh buông đi hai bầu sữa của cô mà luồn tay xuống dưới mông cô vò nắn.
“ Ưm... chồng... “
Hang động vốn đang bị xoa xoa vân vê mà ẩm ướt hơn, tiếng thở dốc của Tô Hiển Nhiên ngày một nặng nề, Tô Hiển Nhiên vùi đầu vào hõm vai của Đỗ Đức Trí...
“ Ư... đừng đưa vào... “ cô cảm nhận được một ngón tay của Đỗ Đức Trí cứ cố ý chọt chọt vào cửa hàng... chính là khi cô vừa thả lỏng vì nghĩ anh sẽ không đưa vào, thì thật sự là một sai lầm.
Tô Hiển Nhiên vừa thả lỏng, ngón tay theo đó mà vào sâu bên trong, tuy không quá sâu, càng không thể nào chạm đến màn chắn, nhưng nơi cửa hang vốn chật hẹp, bên trong càng chật hẹp hơn gấp hai lần.
“ Đau... chồng... “ Tô Hiển Nhiên ăn đau, mọi cảm xúc thăng hoa cầu hoan lúc nãy đều mất sạch, lúc này đây, ngoài đau ra cô chẳng cảm thấy gì.
Nơi đó quá nhỏ bé... mới một ngón tay của Đỗ Đức Trí mà cô đã không nhịn được kêu lên... huống chi hai củ khoai to của hai anh.
Tô Hiển Nhiên cúi xuống, cảm nhận được ngón tay của anh bị cô kẹp chặt, nhưng ngón tay cứ theo hơi thở của cô mà nhẹ nhàng chuyển động ra vào, phía sau mông... bàn tay to lớn của Nhậm Thừa Vinh cũng không ngừng bóp lấy bóp để mông cô, chính là không bao lâu cô lại cảm nhận được ngón tay anh đang cọ quanh vùng hoa huy*t của cô...
Tô Hiển Nhiên không nhịn được khẽ hỏi.
“ Chồng là định... “ đâm vào cúc hoa???
Nhậm Thừa Vinh chỉ cười, không nói gì, ngón tay anh nhẹ nhàng ma sát những lớp nhăn của hoa huy*t, lại nhẹ nhàng dùng ngón út của anh cọ cọ đâm đâm nhè nhẹ.
Nhậm Thừa Vinh nói.
“ Hít vào thở ra đi vợ yêu... “
“ Nhưng... “
“ Không sao... “ Nhậm Thừa Vinh nhíu mày trấn an một tiếng, Tô Hiển Nhiên hít vào thở ra đều đều, cô cảm nhận rất rõ có dị vật đang dần dần chen vào hoa huy*t của cô... bên cửa hang đang dần truyền đến cơn khoái cảm... chính là không bao lâu...
“ A.... “ tiếng hét đầy thê thảm vang lên...