Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 8: Chương 8




Dịch Đông Thần đi họp mãi cho đến rất khuya, ban đầu anh vốn không tính toán rời khỏi Tiểu Phàm bên kia, bởi vì gần đây hai người đang chiến tranh lạnh, dù là gặp mặt không ầm ĩ cũng đều không thoải mái lẫn nhau. Nhưng mà anh trước gọi điện thoại qua cô vẫn không có nhận, điều này làm cho Đông Thần không yên lòng, anh nghĩ liền đi qua xem một chút, dù là nhìn cô ngủ thiếp đi cũng tốt. Kết quả vừa nhìn xác định xảy ra vấn đề.

Hai người đàn ông này nhất trí gặp nhau ở dưới tầng một, trong lòng nghĩ muốn còn là cùng một người phụ nữ, dưới tình huống này, rất dễ nhận thấy hai người đàn ông này gọi là tình địch.

Cái gọi là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, chuyện tình địch gặp mặt này càng thêm là ngoài mặt yên tĩnh đè nén, nội tâm khẩu vị nặng tràn lan .

Dịch Đông Thần móc ra hai điếu thuốc, dùng sức ném qua một điếu thuốc, vừa vặn bị Mạc Quân Kha tiếp được.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu châm lửa, hút thuốc lá. Trong lúc khói thuốc mịt mờ vẫn là Quân Kha mở miệng trước: "Vẫn cho là anh là một người rất anh minh cơ trí, vốn là vẫn còn muốn tìm cơ hội hợp tác với anh, chỉ là không ngờ. . . . . ."

Đông Thần như cũ là mặt lạnh không có thay đổi gì: "Không ngờ anh so với tưởng tượng của tôi càng thêm khó đối phó, đúng không, Mạc Đường Chủ."

Nghe xưng hô như thế, Quân Kha sửng sốt một chút: "Nhanh như vậy liền tra ra thân phận sau lưng của tôi, thật là không dễ dàng, chỉ là anh cũng rõ ràng đoàn thể xã hội đã phát triển lớn mạnh dù anh là chính quyền cũng không thể dễ dàng vọng động, huống chi hiện tại anh còn không phải là người đứng đầu thành phố G, nếu muốn ở nơi này một tay che trời càng thêm là không có khả năng."

Đông Thần cười: "Tôi đối với đoàn thể xã hội sau lưng anh không có hứng thú, chỉ là khách sạn Quân Viên của anh nếu là trong phạm vi quyền lực của tôi, vậy thì theo dựa theo quá trình tiếp thụ điều tra cùng thay đổi thôi. Tin tưởng đến lúc đó sẽ cho anh một bộ dáng ‘ hoàn toàn mới ’ không giống người thường."

Theo như quá trình điều tra chỉnh đốn và cải cách? Này sẽ không tương đương biến thành đóng cửa khách sạn, hơn nữa mọi người đều biết giữa quá trình của chính phủ nhưng mau nhưng chậm, nếu là người phía trên có lòng làm khó anh, kéo dài nửa năm một năm, kinh doanh của khách sạn thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Quân Kha mang theo giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh đến bên này phát triển, nếu là khách sạn nhanh như vậy đã phá hủy, sau này dù là trở lại đoàn thể xã hội cũng không chịu nổi.

Đông Thần phun ra một làn khói thuốc: "Tôi khuyên anh cách xa cô ấy một chút, người phụ nữ của tôi người khác không được phép chạm đến tay."

Quân Kha cười: "Tôi vẫn cho rằng người đàn ông thành công nhất là một người khiến cho lòng của người phụ nữ cam tâm tình nguyện một lòng yêu mình, bởi vì điều này liền ít nhất nói rõ anh là một người đáng để yêu. Tôi một mực cố gắng trở thành loại người này, anh thì sao?" Anh rút một nửa điếu thuốc còn khói ném xuống đất, dùng giày da giẫm lên làm tắt, "Chớ hướng tôi rống, nếu như anh thật có bản lĩnh vững vàng liền bắt được lòng của cô ấy, để cho cô ấy không có nửa điểm cơ hội coi trọng người khác, đây mới là người đàn ông thật sự."

Đông Thần cảm thấy người xuất hiện này sẽ là một kình địch, nhìn bóng lưng của anh ta hung hăng phun ra một làn khói thuốc, chỉ là mặc dù anh lo lắng nhưng cũng không sợ hãi, cùng người này đấu rất thú vị, anh sẽ làm cho Mạc Quân Kha biết cái gì chính là người phụ nữ không thể mơ ước.

Chỉ có hai mẩu thuốc lá nằm trên đất chứng kiến đêm hôm đó hai người đàn ông này giao đấu vô hình, đây là lần đầu tiên giao đấu chính diện, kế tiếp như thế nào đây?

**

Lý Phỉ mới vừa cho học sinh kết thúc tiết học đi từ từ đến trong phòng làm việc của Tiểu Phàm đòi uống ly trà ..., cô chậc chậc thở dài hai tiếng: "Cậu nha đãi ngộ cũng quá tốt đi, đây là nước trên ngọn núi Hoàng Sơn mà hiệu trưởng trân quý, phòng làm việc chỉ có cán bộ cấp cục trở lên mới được hưởng thụ."

Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Chị chính là làm người khác yêu thích, cậu còn có thể đem tớ làm thế nào?"

Lý Phỉ cắt một tiếng, nhân tiện xem thường thổi qua đi: "Nhìn dáng vẻ hả hê này của cậu, muốn cho người khác nhìn, thế nào cũng phải ở sau lưng mắng chết cậu."

Tiểu Phàm nói: "Mắng chửi thì mắng chửi đi, tớ có thể trải qua ở bao nhiêu chửi rủa là có thể nhận được bao nhiêu khen thưởng. Cho nên phải cám ơn bọn họ liều mạng khi dễ tớ như vậy, mới khiến cho tớ vẫn giữ vững cảnh giác." Cô nhíu mày cười một tiếng, "Cái tâm tình này được rồi."

Lý Phỉ ôm tay bội phục: "Còn tốt chứ, vốn tớ còn lo lắng cậu nghe được chuyện kế tiếp có thể rất khổ sở hay không, xem ra lo lắng của tớ là dư thừa rồi."

Hiện thực tàn khốc nói cho chúng ta biết, lý luận chính xác hay không cũng phải trải qua khảo nghiệm thực tế, vì vậy kiểm nghiệm thực tế xảy ra Tiểu Phàm.

Lý Phỉ nói cục phó nằm ở trong bệnh viện len lén gởi một phong thư tố cáo lên tỉnh, vu khống Dịch Phó Thị Trưởng và nữ giáo sư của đại học G, Lý Phỉ cười châm biếm nói lên nội dung bức thư: "Nữ giáo sư họ An hành động không đứng đăn, quyến rũ Dịch Phó Thị Trưởng sau đó còn muốn quyến rũ tôi, sau khi bị tôi cự tuyệt sinh lòng oán hận, vì vậy ở bên gối Dịch Phó Thị Trưởng xuy phong, liên tiếp bịa đặt ra tội danh, còn phái người của xã hội đen đả thương nặng tôi. . . . . ."

Tiểu Phàm lườm cô một cái: "Cậu dọa tớ rồi, cậu nói với tớ là cục phó vào bệnh viện thần kinh, tớ còn có thể tin một chút như vậy."

Lý Phỉ nhếch miệng nở nụ cười: "Dĩ nhiên, là hơi khoa trương nội dung một chút, chẳng qua tớ nghe vị kia nhà tớ nói, cục phó đúng là nhờ quan hệ kêu oan lên tỉnh rồi, thuận tiện kéo cậu và dịch Đông Thần xuống nước. Ai bảo dịch Đông Thần lúc này xuống tay ác như vậy, ngay cả một chút cơ hội cũng không lưu lại cho ông ta. . . . . ."

Tỉnh . . . . . . Tiểu Phàm không khỏi nhức đầu, cái này nếu là truyền ra một chút, ba cô còn có thể không biết? Cô cũng không phải lo lắng cục phó sẽ ngu xuẩn đến muốn đấu với dịch Đông Thần, nhưng cô lại không thể không đấu một trận với ba mẹ mình rồi.

Quả nhiên buổi tối hôm đó, mẹ đã gọi điện thoại đến rồi, nói là hai người già bọn họ có một đoạn thời gian không gặp con gái con rể rồi, đúng lúc bà ở chỗ này có một nơi kí tặng sách bán ra, cho nên mới đi công tác ở thành phố G, thuận tiện xem bọn họ.

Tiểu Phàm trong nội tâm hiểu rõ ràng, hai vị này làm sao là thuận tiện, căn bản là đến kiểm tra cuộc sống vợ chồng của con gái. Trong ngày cô liền gọi điện thoại cho Dịch Đông Thần, nhưng mà điện thoại là thư ký nhận, thư ký nói cho cô biết, Dịch Phó Thị Trưởng còn đang bận đi họp. Tiểu Phàm nhìn thời gian một chút, đã hơn mười giờ đêm rồi, cuộc họp này mở thật đúng là dài.

Nghe được bên kia rõ ràng còn có âm thanh ly rượu va chạm, cô cười lạnh một phen, quả quyết cúp điện thoại.

Gần đây dịch Đông Thần hình như là đặc biệt bận, anh có đến mấy đêm không đến chỗ Tiểu Phàm bên này. Tiểu Phàm nghĩ, nếu như Phó Thị Trưởng đại nhân chơi đùa, hiểu chân trời chỗ nào không cỏ thơm, cho nên phải hoàn toàn thoát khỏi cô, vậy đối với cô mà nói cũng là một chuyện vui cái cũ rách đón người mới đến.

Nhưng mà tối nay gọi mấy thông điện thoại này thật sự khiến bây giờ Tiểu Phàm cảm thấy không thoải mái, giữa bọn họ cũng ly hôn, anh là tự do, Tiểu Phàm cũng không có quyền quản cuộc sống riêng tư của anh nữa. Nhưng đến mức một cuộc điện thoại cũng không chịu nhận sao? Từ khi bắt đầu ly hôn, Tiểu Phàm cũng chưa có dây dưa qua anh, anh muốn phụ nữ bên ngoài, cô liền cho anh tự do, bởi vì một người đàn ông tâm không có đặt ở trên người cô không đáng giá để cô lưu luyến. Nhưng sau đó anh lại không biết vì lý do gì đuổi kịp đến trong nhà. Hiện tại lại không biết là nơi nào đắc tội đại gia anh, lại đang chơi rùng mình.

Vô luận anh là ở bên ngoài phóng khoáng hay là đang xã giao, cũng không cần thiết dùng lý do đi họp gì đó lấy cớ, làm cho hiện tại cô hình như là cương vị tiểu tức phụ tra xét.

Cũng không biết làm sao, Tiểu Phàm cảm thấy trong lòng chính là không thoải mái, đột nhiên liền nhớ lại hai chữ "Oán phụ". Cái ý niệm này khiến cho cô vừa dùng mình lại khinh bỉ chính mình một phen, cô gọi điện thoại cho Lý Phỉ, muốn tìm cô ấy tâm sự một chút, nói không chừng đấu võ mồm với Lý Phỉ tinh thần cả người liền tốt hơn nhiều.

Có một câu nói thế nào, kể từ khi bị bệnh tâm thần, tinh thần của tôi là tốt hơn nhiều rồi.

Điện thoại kết nối, chỉ nghe người đàn ông hơi thở hổn hển một thanh âm tức giận truyền đến: "Cô là ai! Đã trễ thế này còn gọi điện thoại làm gì!" Mơ hồ còn có giọng của một người phụ nữ, xen vào nhu mềm hỏi ai vậy.

Tiểu Phàm tay run một cái, nghĩ thầm hỏng bét, cô đây là đụng vào trên họng súng rồi. Mình ly hôn, liền quên Lý Phỉ và người đàn ông của cô ấy chính là thời điểm tình nồng ý mật, lúc này là buổi tối càng thêm kích tình vô hạn.

Cô vừa thông suốt điện thoại, đối với người đang trong lúc kích tình mà nói quả thật chính là bóng đèn không thể tha thứ.

Đang định tùy tiện biện lý do liền cúp điện thoại, kết quả điện thoại sau một hồi tiếng va chạm, Lý Phỉ nói chuyện: "Cậu nha xảy ra chuyện gì?"

Nghĩ đến Lý Phỉ người này Khuê Mật có thể thoát khỏi hấp dẫn của nam sắc, quan tâm chuyện của mình trước tiên, Tiểu Phàm liền cảm thấy mình hạnh phúc rồi. Chỉ là cô cũng không phải là người không thông tình đạt lý như vậy, chắc hẳn người đàn ông bên kia phải nhịn rất khổ sở rồi. Cô nở nụ cười nhẹ nói: "Tớ phát hiện một cửa hàng thức ăn làm ăn thật ngon, muốn hẹn với cậu trưa mai đi ăn thử một chút."

Lý Phỉ không cứng không mềm mắng cô một câu: "Cậu nha thật là rảnh rỗi nhàm chán, cũng trễ như vậy, mau ngủ đi!"

Không cần suy nghĩ, bên kia điện thoại kế tiếp lại biết trình diễn một màn kích tình sống động.

Tiểu Phàm từ trong tủ rượu lấy ra một chai Ngũ Lương Dịch (rượu ngũ cốc) thêm gấm thêm hoa, bởi vì ba thích uống, cho nên có lúc Tiểu Phàm cũng sẽ cùng uống vài chén. Nhưng mà hôm nay cô thiếu người bạn rượu là cha kia, một người uống thật là có chút nhàm chán.

Trên TV đang chiếu phim truyền hình rất cẩu huyết, Tiểu Phàm vừa uống rượu vừa xem, bất tri bất giác vậy mà uống vài ly. . . . . .

Lúc Đông Thần từ khu Giải Trí đi ra đã muộn rồi, gần đây phía trên đã liên tiếp truyền ra ám hiệu, chuyện hạ nhiệm thị trưởng hẳn là trước cuối tháng liền có kết luận, cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian này, Đông Thần và tổ của anh anh muốn khai thông rất nhiều quan hệ đồng thời cũng muốn điều chỉnh quan hệ nhân sự. Mà trong quá trình này có không hề ít chuyện không thể dùng lời nói trên mặt bàn cũng chỉ có thể an bài đến chỗ như khu Giải Trí và khách sạn để thương lượng.

Chỉ là mới vừa rồi điện thoại của Tiểu Phàm khiến Đông Thần lo lắng. Khi đó anh đang nói chuyện với thư ký tỉnh ủy, loại thời khắc này anh như thế nào còn dám có chút phân tâm. Cho nên anh sớm liền đem điện thoại giao cho thư ký, đồng thời nhắn nhủ cô ấy ai gọi điện thoại đến đều nói anh đang đi họp. . . . . . Anh làm sao có thể nghĩ đến Tiểu Phàm sẽ ở thời điểm này gọi điện thoại đến cho anh, nghe giọng của thư ký, Tiểu Phàm cuối cùng hẳn là tức giận .

Đông Thần hiển nhiên không ngờ đến Tiểu Phàm sẽ uống say không còn biết gì ngã ở trên ghế sa lon ngủ, TV còn mở. Anh nhìn chai Ngũ Lương Dịch đã đi hơn phân nửa, đột nhiên nở nụ cười. Thậm chí lòng hư vinh cũng nhận được thỏa mãn cực lớn, mà tất cả này đều là bởi vì một chai rượu đã bị uống.

Dĩ nhiên rượu là vô tội, nó cái gì cũng không biết, thật sự tạo tác dụng là người uống rượu kia. Cô uống rượu giải sầu hành động như vậy chứng minh cô còn rất để ý Đông Thần.

Đông Thần đưa tay ôm người phụ nữ co rút ở trên ghế sa lon lên, nhếch miệng lên, sau đó xác định rõ mục tiêu đi đến phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.