Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 7: Chương 7: Đau khổ vì bị coi thường




Ban đêm gió lành lạnh, Tiểu Phàm đang cầm súng nhắm chính xác lại cảm thấy trong lòng dễ chịu vô cùng. Mạc Quân Kha nói rất đúng, cô liền xem cái bia này thành cái gương mặt chán ghét nhất kia.

Anh cố ý chọn một súng thanh lực đàn hồi một chút, tay cầm tay làm mẫu đã mấy lần làm động tác mấu chốt, sau ở một bên nhìn Tiểu Phàm tự do phát huy. Dĩ nhiên, anh âm thầm đem mục tiêu chuyển gần thêm không ít. Nhìn đến anh mờ ám, Tiểu Phàm lại cười đứng lên: "Đem đồ vật trả về, muốn đến sẽ đến thật."

Nói xong cô giống như mang theo mắt kính, tay phải cầm súng tay trái đỡ cái bệ, một mắt nhắm ngay tâm, sau đó quả quyết bóp cò súng, pằng pằng pằng, liên tiếp mấy tiếng đi qua, chín phát đạn toàn bộ rơi vào trên mục tiêu, mặc dù vòng đếm cao thấp, nhưng Quân Kha vẫn vỗ tay tán thưởng.

Tiểu Phàm quay đầu súng ngược lại, đưa cho anh, nói: "Còn giữ lại một viên đạn cho anh, bắn vào vòng mười cho tôi xem một chút đi."

Nhìn hành động này của cô, Quân Kha nở nụ cười, cũng là thu súng lại, để choTiểu Phàm bên cạnh đi thử lại phi tiêu lần nữa.

Tiểu Phàm cười: "Tôi đây làm người đồ đệ cũng ra tay, anh làm sư phụ còn không chịu bộc lộ tài năng để cho tôi sùng bái một chút sao?"

Quân Kha bất đắc dĩ: "Đồng chí Tiểu Phàm, cái người này mới là chân nhân bất lộ tướng, thật ra thì tôi cũng vậy chính là gà mờ, ở nơi đó học người khác thật lâu vẫn luôn không biết, mới vừa rồi là lạm dụng kiến thức của người khác đến đây dạy, làm sao làm Sư Phụ của cô."

Anh cũng đã nói như vậy, Tiểu Phàm dĩ nhiên miễn cưỡng anh không tốt, chỉ là cô còn chưa tâm tư, mới vừa rồi tư thế Mạc Quân Kha làm mẫu đó cũng không phải là một loại đẹp trai, cô trước kia len lén chạy đến sân luyện tập quân khu bộ đội đặc chủng nhìn lén qua, nên cùng cái đó gần giống đi.

Thật ứng với câu nói kia, cao thủ chân chính cũng núp ở trong đám người.

Một đêm Tiểu Phàm thử rất nhiều loại vũ khí, lúc này mới phát hiện ra thì ra là vũ lực còn có một chức năng khác cho người —— phát tiết. Dĩ nhiên chức năng này với mỗi người khác nhau, không có nhân sĩ chuyên nghiệp ở một bên trợ giúp, người bình thường vẫn không dễ dàng bắt chước.

Ngồi ở trên xe Quân Kha, Tiểu Phàm nghiêm túc nói tiếng cám ơn, nhắc đến cũng rất trùng hợp, mấy ngày nay cô gặp phải chuyện tình cẩu huyết cuối cùng Quân Kha cũng có thể đến giúp cô.

Nếu Quân Kha là con gái, vào lúc này cô nhất định hung hăng nhào tới, đem người quyến rũ thành người phụ nữ quyến rũ như Phỉ Nhi vậy. Dù sao thời điểm gặp phải một người bị cưỡng ép đau khổ, người giúp cô tìm sảng khoái, chuyện này không dễ dàng.

Chỉ là cuộc sống lâu dài chính là một gợn sóng lớn, bị bức ép đau khổ và ngược lại với không bị ép bức đau khổ tuần hoàn đền đáp lại.

Quân Kha giúp cô mới vừa thoát khỏi khổ ép một chút xíu, cô sẽ phải đối mặt một người khác khó xử để ý—— Dịch Đông Thần!

Mới vừa mở cửa, Dịch Đông Thần liền nhào đến, một tay kéo quần áo của cô lên trên, sau đó tay đưa vào trong quần lót của cô, dùng sức kéo xuống dưới.

Tiểu Phàm mới vừa vào qua võ lực phát tiết, vào lúc này tính hiếu chiến vẫn còn, cô từ trong túi móc ra một khẩu súng giơ lên, nhắm ngay Dịch Đông Thần, cuồng thở hổn hển nói: "Đừng động, cẩn thận tôi thật sự nổ súng."

Dịch Đông Thần dừng động tác trên tay lại, mắt anh nhìn thẳng đến trước mặt Tiểu Phàm, mặt của anh giống như là bị phác họa một chút xíu nếp nhăn, hoặc như là lốc xoáy phía dưới mặt biển, nhìn còn bình tĩnh, nhưng nội tâm không biết thế nào sóng lớn ngập trời.

Anh không lùi cũng không vào, lạnh lùng mở miệng: "Đây là cậu ta đưa cho em dùng để đối phó tôi sao?"

Tiểu Phàm vừa nhìn thấy bộ dáng kia của anh, lửa trong lòng liền dâng cao ba mét, cô cũng không có tâm tư đi để ý đến trong lời nói của Dịch Đông Thần cái đó"Cậu ta" là có ý gì. Cô không chịu thua cầm chắc vũ khí trong tay: "Thế nào, liền chính xác là châu quan đốt lửa không cho phép dân chúng đốt đèn? Hay là nói anh cho rằng tôi nên cởi sạch hết ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh để phát tiết?"

Dịch Đông Thần sửng sốt một chút, thế này anh mới ý thức được hành động của mình có nhiều thái quá, thế nhưng mỗi một lần anh đụng cô đều khiến cho cô cho là phát tiết? Anh tức giận, nhưng nếu như đối diện không phải người phụ nữ anh thương ở trong lòng, anh lại có cái gì cần thiết bị coi thường mà đi cưỡng ép cái người phụ nữ cứng đầu cứng cổ này!

Anh nếu là muốn phát tiết, nhiều phụ nữ muốn lên giường anh nhiều rồi, nhưng nửa điểm cơ hội anh cũng không cho các cô. Cái người phụ nữ ngốc này sẽ không nghĩ đến tại sao!

Nghĩ như vậy, anh xoay người đi đến phòng tắm, tức giận trên người này cộng thêm kích động phát ra mới vừa rồi cần tỉnh táo một chút rồi.

Tiểu Phàm cầm súng bắn mấy phát về phía bồn hoa trên bàn, sau đó giọt nước theo lá cây thực vật chảy xuống. Cô nở nụ cười, đồ chơi dọa người, tất cả mọi người biết, hơn nữa chuyện bức lui Dịch Đông Thần này khiến cho cô có cảm giác rất thành tựu, bởi vì điều này khiến cho cô đang trong chiến dịch với anh có một chút ít đến cảm giác thắng lợi như vậy.

Trừ lần đó ra cô thua thật sự là quá nhiều rồi, trước không nói vô số lần ở trên giường bị áp đảo, liền lấy mới vừa rồi mà nói, Tiểu Phàm ngửi thấy được mùi nước hoa Chanel ở trên người Dịch Đông Thần, đây không phải là loại cô dùng, dĩ nhiên cũng sẽ không phải là loại các tiểu thư tiếp khách trong tiệm cơm kia bôi lên.

Tiểu Phàm hung hăng ở trong lòng khinh bỉ nhìn chính mình một phen, nói không nghĩ điều này nữa, kết quả ngửi thấy được một mùi nước hoa liền bắt đầu ghen giống như cô vợ nhỏ.

Như vậy có thể cho ra một kết luận, có lúc người đau khổ cưỡng ép đều là mình bị coi thường mà ra.

Mà chỗ cách cô không đến vài cm, Dịch Đông Thần cũng không có buồn ngủ, anh đã cảm thấy nguy cơ đang từng bước tiến đến gần, bởi vì trong cuộc sống của Tiểu Phàm bắt đầu thường xuyên xuất hiện một người đàn ông khác, mà người kia đang cố gắng phá hư quan hệ hai người bọn họ.

Nhìn khẩu súng dưới cái gối kia của Tiểu Phàm, Dịch Đông Thần khẽ nheo mắt lại, trong lòng quyết định một chủ ý.

**

Về đầu tư chi tiết của công viên khách sạn có vài chỗ cần xác nhận một chút, hiệu trưởng hỏi Tiểu Phàm có thể qua bên kia một chuyến hay không. Ông hỏi thận trọng, điều này làm cho Tiểu Phàm rất áy náy, nghĩ thầm nhất định là Dịch Đông Thần lại làm cho hiệu trưởng bên này bị áp lực rồi.

Hẹn bốn giờ gặp mặt, nhưng mà thời điểm khi Tiểu Phàm đến công viên khách sạn bên kia bị từng chiếc xe cảnh sát một ngăn chận, Tiểu Phàm nghe người xung quanh nói là hôm nay cảnh sát đột kích, bắt được mấy tiểu thư ở trong khách sạn đang lấy danh nghĩa xoa bóp tiến hành tính chất phục vụ khách hàng. Thời điểm khi những người đó bị mang lên xe cảnh sát, Tiểu Phàm nhìn mấy lần, đều là mặt lạ hoắc, tối thiểu Tiểu Phàm nhận ra được mấy lãnh đạo đều không ở trong hàng ngũ chỗ này, vốn là cô còn đang suy nghĩ nếu là lãnh đạo trong cấp cao vừa lúc ở chỗ này "Hưởng thụ phục vụ" , như vậy cục cảnh sát bên kia thật đúng là làm một chuyện ngu xuẩn.

Tiểu Phàm dưới sự hướng dẫn của thư ký đi vào phòng làm việc của Quân Kha, phòng làm việc của anh rất lớn, bên ngoài là gặp mặt khách và bình thường mở hội nghị tạm thời, mà bên trong còn có một gian phòng nhỏ, là dùng để họp bí mật với cấp dưới.

Trong quá trình chờ ở bên ngoài, Tiểu Phàm không ngừng nghe được từ bên trong truyền đến tiếng rống giận dữ, nghe thanh âm là Quân Kha. Cũng khó trách anh nổi giận, khách sạn gặp phải loại chuyện như vậy đúng là đủ khiến cho anh nhức đầu, thật ra thì khách sạn nào không có vài chuyện xấu xa, chiều theo khách hàng là thượng đế, vì tranh thủ thêm ưu ái của Thượng Đế, các khách sạn đều làm bản lĩnh xuất thân, Thượng Đế có yêu cầu gì cũng tận lực thỏa mãn, vô luận là lấy lòng trên sinh lý hay là trên tinh thần hưởng thụ.

Bình thường cục cảnh sát đối với mấy chuyện này cũng là mắt nhắm mắt mở, bởi vì liên quan với lãnh đạo cấp cao đều có đi thể trải nghiệm qua phục vụ đặc biệt của khách sạn, bọn họ nếu là làm việc theo lẽ công bằng, chẳng phải là đắc tội người cấp trên? Cho nên phàm là người có chút năng lực tư duy quan trường đều sẽ không làm loại chuyện mẹ kế này phí sức lại chẳng có kết quả tốt gì.

Đột nhiên bên trong truyền đến âm thanh ném đồ vật, chỉ chốc lát sau, cửa mở, có không ít người vội vã ra khỏi cửa, trên mặt cũng lộ loại vẻ mặt giống như kiếp sau sống lại.

Thư ký đi vào thông báo, kết quả cũng bị mắng xối xả, nói là Tiểu Phàm đến cũng sớm không nói gì.

Anh xuất hiện ở trước mặt Tiểu Phàm với một bộ dáng rất dễ nói chuyện, anh cười nhẹ: "Đều do thư ký không hiểu chuyện, thế nhưng để cho cô đợi lâu như vậy."

Lời này khiến cho cảm xúc của Tiểu Phàm đối với anh tăng lên, dù là bên cạnh có chuyện lớn xảy ra, người đàn ông này còn có thể quan tâm thời gian ước định với người khác như vậy.

Vì vậy cô liền lập tức lấy ra tư liệu chuẩn bị tốt từ sớm để Mạc tổng xem qua, chỉ tiếc Quân Kha nhìn cũng không nhìn, đã nói: "Bây giờ đã là lúc tan tầm rồi, lúc này chúng ta cũng không cần nói đến công việc."

Tiểu Phàm có một cỗ kích động cũng muốn hỏi anh, lúc trước cô đợi gần một canh giờ lại coi như là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là để thưởng thức phòng làm việc của anh lớn bao nhiêu, thanh âm tiếng mắng của anh có nhiều vang dội sao? Chỉ là thấy anh mới vừa gặp phải phần phiền toái lớn, Tiểu Phàm cũng liền nghí thoáng ra.

Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại nghe Quân Kha nói: "Cô còn thiếu tôi một bữa cơm đâu rồi, vừa đúng hiện tại gần đến giờ cơm, cô mời tôi ăn đi."

Chờ đến khi ăn cơm, Tiểu Phàm vẫn có chút giật mình, bởi vì Quân Kha chọn một quán đồ nướng tự mình phục vụ ở bờ biển, cửa hàng này là chỗ tốt, ở trên bờ biển, vừa có thể nghe sóng biển vừa nhóm lên đống lửa nướng thịt. Mà nướng thịt cũng không phải là dùng lưới sắt, mà là dùng củi dựng lên thành cái giá lửa.

Phương pháp thưởng thức như vậy rất khác biệt, thật đúng là để cho Tiểu Phàm hưởng thụ rất lớn một phen.

Trên bờ cát trải một cái đệm không dày không mỏng, Tiểu Phàm nằm ở phía trên nhìn Quân Kha đang cầm que thịt nướng bên trên giá lửa cách đó không xa, một khắc kia cô hình như là thấy được người đàn ông tốt ở nhà của thế kỷ mới, ở trong lòng không khỏi chậc chậc khen ngợi, người nào gả cho ông xã loại này, vậy thật là may mắn.

Không giống như người năm đó cô gả cho, đi sớm về trễ xã giao nhiều, mười ngón tay không dính một giọt nước phòng bếp, cả một bộ dạng đại gia.

Ngửi mùi vị mằn mặn của gió biển, nếm thịt nướng mềm mại thú vị mê người, Tiểu Phàm cảm thấy cuộc sống như thế thật con mẹ nó quá vừa lòng, cô nằm ở trên đệm, ngửa đầu còn có thể nhìn thấy giữa bầu trời ban đêm thưa thớt có mấy ngôi sao lóe lên phát ra ánh sáng yếu ớt. Lại nhìn một chút Quân Kha bên kia, chỉ thấy ngọn lửa bùng lên làm bật lên mặt của anh cũng mang đến cảm giác mấy phần không chân thực.

Thời điểm Quân Kha lại nướng xong mấy xâu thịt dự định đưa cho Tiểu Phàm, lại phát hiện cô nằm ở trên đệm nhắm mắt lại, xem bộ dáng là ngủ thiếp đi. Lúc này điện thoại bên cạnh tay cô rung rung, Quân Kha liếc mắt nhìn phía trên điện thoại hiển thị: Đông Thần.

Vừa nhìn thấy cái tên này, tay của anh liền nhanh chóng nhấn tắt máy, thời gian bình tĩnh này, anh không muốn người khác đến quấy rầy, nhất là chồng trước của Tiểu Phàm.

Quân Kha lấy tay vén tóc rối trên mặt Tiểu Phàm cho gọn, sau đó thân thể co lên nằm ở bên người cô, nhìn cô sau đó lặng lẽ tự nhủ, anh sẽ không buông tha em, Dịch Đông Thần anh như là đã buông cô ấy ra rồi, sẽ không có cơ hội đoạt lại đi!

Khi Tiểu Phàm tỉnh lại đã là lúc nửa đêm, nhất định là mấy ngày nay bận bịu ầm ĩ với Dịch Đông Thần, buổi tối vẫn luôn ngủ không ngon, cho nên tối nay mới có thể một giấc ngủ nhiều vài tiếng đồng hồ như vậy. Mà cô phát hiện cô và Mạc Quân Kha nằm cùng nhau, có chút kinh hoảng thân thể nhích ra, sau đó nhanh chóng kiểm tra quần áo của mình một chút, trên dưới hoàn hảo, lúc này mới thoáng an tâm.

Cô ở trong lòng thẳng chửi mình không có lòng cảnh giác, mặc dù Mạc Quân Kha là giúp qua cô mấy lần, nhưng đây cũng không đại biểu người này hoàn toàn có thể tin cậy. Dù là Dịch Đông Thần người ngoài nhìn vào là ngay thẳng thật thà đến bí mật còn không phải là không khác biệt so với cầm thú, cho nên nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng là Danh Ngôn ngìn đời a.

Buổi tối sau khi về đến nhà, Tiểu Phàm nghĩ lần tới thật không có thể dễ dàng đồng ý cùng người đàn ông đi ra ngoài ăn cơm, ăn một bữa cơm không sao cả, ngộ nhỡ gặp phải một đoạn tình một đêm sẽ không tốt.

Chỉ là vẫn còn đang nhắc mình tỉnh lại cô cũng không biết một trận bão táp tích tụ đã lâu đang muốn bắt đầu la. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.